“Ồ, trang điểm thật không tồi!” Đông Phương Thế Kiêu nhìn thoáng qua Cô Ưng, đáy mắt mang theo vài phần khiêu khích và hung ác.
Vẻ mặt Cô Ưng hơi lạnh lẽo, cuối cùng lùi xuống, nhìn về phía Đông Phương Thế Kiêu lạnh lùng nói: “Cảm ơn vì chuyện vừa nãy!”
Đông Phương Thế Kiêu thật sự có chút bất ngờ khi nghe Cô Ưng nói cảm ơn với mình, anh cong môi: “Bây giờ trông giống người rồi đấy!”
Nghe Đông Phương Thế Kiêu trào phúng cười lạnh, vẻ mặt của mấy người Thiên Ảnh Vệ đều khó coi.
Cô Ưng nhíu mày, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Cậu chủ, phải làm gì với tên này, còn tên kia nữa?”
Dã Lang nhìn thoáng qua tay súng bắn tỉa đang chết ngất dưới chân, rồi lại nhìn tên đại ca da đen đang nằm trên mặt đất hỏi.
Ánh mắt sâu thẳm u ám của Đường Nại nhàn nhạt đảo qua hai người nằm trên mặt đất, đáy mắt hung ác nham hiểm nhiễm thêm vài phần tàn bạo khát máu, lạnh lùng nói.
“Mang về thẩm vấn!”
“Vâng!”
Để mấy người ở lại thu dọn chiến trường, Đường Nại lập tức kéo Mông Chỉ Nghi rời đi, không quan tâm đến mảnh đất đầy máu ghê người và đám người Thiên Ảnh Vệ đang lo lắng ở phía sau.
Mấy người khác đưa Cô Ưng trở về, mấy người còn lại thì phụ trách áp giải hai người kia về.
Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua người đàn ông đang đi bên cạnh mình, đôi bàn tay to ấm áp nắm chặt tay cô, giống như sợ độ ấm trong tay sẽ đột nhiên biến mất.
Ánh mắt lạnh lẽo nhẹ nhàng đảo qua, trong phút chốc nhìn thấy một vết đỏ như máu ở sau lưng Đường Nại, màu đỏ tươi gần như nhuộm hết toàn bộ phía sau lưng của chiếc áo sơ mi màu trắng, dính chặt vào nhau.
Ánh mắt Mông Chỉ Nghi lập tức trở nên lạnh như mưa rền gió dữ, cô lạnh lùng túm chặt tay Đường Nại, ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn vào sau lưng Đường Nại.
Đột nhiên cảm thấy Mông Chỉ Nghi có hơi khác thường, Đường Nại quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Mông Chỉ Nghi đang nhìn chằm chằm vào lưng mình với vẻ mặt lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần hung ác nham hiểm và khủng bố.
“Chỉ Nghi đau lòng à?”
Đường Nại nhìn Mông Chỉ Nghi đang nhíu mày, không khỏi vươn bàn tay thon dài ra nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn mày, mỉm cười mang theo vài phần cưng chiều, dịu dàng nói.
Mông Chỉ Nghi nhăn nhăn mày, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Nại hiện lên ý cười nhàn nhạt, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
“Sao bị thương lại không nói cho em biết?”
“Vết thương nhỏ này có sao đâu!”
Đường Nại ôn nhu nhìn chăm chú vào Mông Chỉ Nghi, với anh mà nói cái vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, tuy rằng vết thương này vốn không nghiêm trọng như vậy, nhưng sau đó bởi vì sợ cô gặp nguy hiểm, cho nên vội vàng nhảy từ trên cây xuống rồi ngã vào bụi gai và đá vụn trên mặt đất.
Đường Nại bình thản nói nhưng khuôn mặt Mông Chỉ Nghi vẫn đầy vẻ đau lòng.
Hóa ra khi thật sự thích một người, yêu một người thì sẽ đau đớn theo đối phương, sẽ đau lòng khi đối phương bị tổn thương, Mông Chỉ Nghi nhìn Đường Nại, mím môi không nói gì.
Thật lâu sau sau mới đột nhiên nói ra một câu: “Là người đàn ông của Mông Chỉ Nghi em tuyệt đối không được phép bị thương, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này anh dám bị thương thử xem!”
Đây là lần đầu tiên Mông Chỉ Nghi dùng giọng điệu bá đạo như thế, còn mang theo vài phần trách cứ và lo lắng nhìn Đường Nại, sự bá đạo của cô quả thật làm cho Đường Nại yêu thích không buông tay.
“Được, nghe em, sau này tất cả mọi chuyện anh Đường đều nghe theo mợ Đường!”
Chỉ Nghi của anh không thích anh bị thương, vậy thì sau này anh nhất định phải yêu quý cơ thể của mình, tuyệt đối sẽ không để mình chịu tổn thương, bởi vì vết thương của anh sẽ làm Chỉ Nghi đau lòng.
Tuy rằng anh rất thích dáng vẻ Mông Chỉ Nghi đau lòng vì anh, nhưng cô đau lòng, trong lòng anh cũng sẽ đau.
“Đông Phương, gọi Ryan tới!”
Mông Chỉ Nghi nhìn chằm chằm Đường Nại nửa ngày, nghe thấy lời anh nói, vành tai hơi phiếm hồng, cô tránh khỏi tầm mắt nóng rực của anh nhìn qua Đông Phương Thế Kiêu nói.
“Vết thương nhỏ này mà cũng phải gọi Ryan tới, anh Đường thật là quý giá!”
Đông Phương Thế Kiêu thấy vết thương sau lưng Đường Nại hoàn toàn không quá nghiêm trọng, hàng năm huấn luyện trong địa ngục, từ nhỏ đến lớn đã phải chịu tổn thương bao nhiêu lần, cũng chưa từng thấy cô lo lắng cho họ như vậy.
Vậy mà người đàn ông này mới bị một vết thương nhỏ đã khiến cho Mông Chỉ Nghi để bụng.
Đông Phương Thế Kiêu bĩu môi, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Chỉ Nghi cảm thấy quý giá thì đương nhiên là quý giá, nếu cậu ba Đông Phương có hâm mộ thì cũng không được đâu!”
Đường Nại dường như không nhìn thấy nụ cười trào phúng của Đông Phương Thế Kiêu, ngược lại còn đắc ý nhướng mày, dáng vẻ khinh thường Đông Phương Thế Kiêu, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng.
Hừ, vô liêm sỉ!
Tuy rằng trong lòng rất khinh thường, nhưng Đông Phương Thế Kiêu vẫn gọi Ryan đến chữa trị cho Đường Nại.
Lúc bóng người khôi ngô tuấn tú của Ryan xuất hiện trong biệt thự, ánh mắt Đường Nại không khỏi lạnh lùng nheo lại.
Đáy mắt thâm thúy u ám lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu nhìn thẳng vào mắt Ryan, trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia sáng.
Mông Chỉ Nghi vừa thấy Ryan tới thì lập tức vội vàng tiếp đón, bảo Ryan mau chữa thương cho Đường Nại.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột lo lắng hiếm thấy của lão đại nhà mình, Ryan nhìn Đường Nại sau đó nhìn hai người vài lần mới gật đầu, nghiêm túc xử lý miệng vết thương cho Đường Nại.
“Áo sơ mi đã dính vào vết thương rồi, có khả năng lúc xé ra sẽ hơi đau, hãy cố chịu đựng nhé!”
Ryan nhìn vào lưng Đường Nại, bởi vì máu tươi bị đọng lại cho nên phải cởi áo sơ mi ra, vậy nên sẽ tạo thành tổn thương lần thứ hai ở sau lưng.
“Bắt đầu đi!”
Sắc mặt Đường Nại không thay đổi, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua Ryan, lạnh giọng mở miệng.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Đường Nại, Ryan nhướng mày, không nói hai lời bắt đầu từ từ tách áo sơ mi dính vào da ở sau lưng Đường Nại ra.
Cơn đau xuyên từ tim đến xương làm Đường Nại nhịn không được nhíu mày, trán toát mồ hôi, nhưng vẫn không phát ra chút âm thanh nào.
Mông Chỉ Nghi nhăn mày, nhìn cái trán Đường Nại đầy mồ hôi, cô lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Nại.
Chờ đến khi áo sơ mi đã được gỡ ra, vẻ mặt Đường Nại vẫn không có thay đổi gì lớn, làm Ryan nhịn không được có chút bội phục người đàn ông đệ nhất Kinh đô.
Người đàn ông như vậy làm chồng lão đại, hình như cũng không tệ lắm!
Mông Chỉ Nghi nhìn vết thương lớn lộ ra sau lớp áo sơ mi, vẻ lạnh lẽo tàn bạo nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Nếu biết Đường Nại sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, cô đã trừng trị Thiệu Môn mạnh hơn.
Đường Nại vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Mông Chỉ Nghi, nhìn thấy ánh mắt cô tràn đầy lo lắng thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Từ trước đến nay anh không biết thì ra yêu một người lại có thể làm cho trái tim mình trở nên mềm mại như thế.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Ryan vừa im lặng xử lý miệng vết thương, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của Đường Nại và Mông Chỉ Nghi.
Nhìn thấy vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi mang theo vài phần dịu dàng lo lắng của một thiếu nữ, anh ta không khỏi thở dài trong lòng.
Chậc, anh ta thật sự nhớ lão đại Chỉ Nghi khí phách một mình chỉ đạo mười mấy cao thủ của mình, sao khi tới trước mặt anh Đường khí thế lại yếu đi vậy chứ.
“Vết thương ở sau lưng rất lớn, còn có vài vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, mấy ngày nay chú ý đừng để miệng vết thương bị dính nước, vận động kịch liệt có thể hạn chế được bao nhiêu thì hạn chế!”
Sau khi đắp thuốc và băng bó vết thương cho Đường Nại, Ryan nghiêm túc dặn dò, lúc nói câu cuối cùng còn nhịn không được nhìn Mông Chỉ Nghi và Đường Nại với ánh mắt đầy ý sâu xa.
Đương nhiên Đường Nại hiểu được, đôi mắt đen thâm thúy mang theo vài phần lạnh lẽo liếc nhìn Ryan, đôi môi mỏng gợi cảm lại hơi nhếch, cười nói với Ryan.
“Làm phiền cậu rồi!”
Ryan nhìn ý cười quỷ dị trên khóe môi Đường Nại, nhịn không được bĩu môi.
Kiểu người gì vậy, chỉ biết giả vờ âm trầm.
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, ngày mai tôi sẽ đến thay thuốc!”
Nói xong, Ryan lập tức rời khỏi biệt thự.
Ryan vừa rời khỏi biệt thự, Đường Nại nheo mắt nhìn cánh cửa phòng đã bị đóng lại, rồi nở một nụ cười quỷ dị.
“Em đi lấy khăn lau cho anh, Ryan nói không được để miệng vết thương tiếp xúc với nước, anh tạm chấp nhận một chút đi!” Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua Đường Nại.
“Được!”
Đường Nại gật gật đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn chằm chằm vào bóng người Mông Chỉ Nghi rời đi, giống như muốn nhìn ra điều gì trên người cô.
Vũ Đàm đột nhiên xuất hiện với thần sắc nghiêm trọng, làm Đường Nại không khỏi nhíu mày, nhìn Mông Chỉ Nghi đang lấy khăn lau cho mình trong toilet, Đường Nại ra hiệu với Vũ Đàm ý bảo anh đến thư phòng chờ mình.
Lúc Mông Chỉ Nghi cầm khăn lông đi ra thấy vẻ mặt Đường Nại có hơi kì lạ, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Nại lắc đầu nhìn Mông Chỉ Nghi, nói với ánh mắt dịu dàng: “Không có gì!”
Mông Chỉ Nghi cầm khăn lông mềm mại xoa lên người Đường Nại, nhìn dáng người cường tráng rắn chắc hoàn mỹ của Đường Nại, khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng, đặc biệt là đường cong cơ bắp đẹp đẽ càng nhìn Mông Chỉ Nghi càng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.
“Đẹp không?”
Nhìn vẻ mặt ửng đỏ và dáng vẻ thẹn thùng của cô, hiện lên sự thuần khiết ẩn chứa nét quyến rũ, khiến cho Đường Nại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra sự mê hoặc truyền vào tai Mông Chỉ Nghi vô cùng ám muội.
Mông Chỉ Nghi không tự chủ được gật đầu, nhìn dáng hoàn hảo dưới tay mình.
“Ha ha…”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai Mông Chỉ Nghi, sự quyến rũ làm cho trái tim rung động và đập nhanh hơn.
“Đáng tiếc, vừa rồi bác sĩ đã dặn, không thể làm vận động kịch liệt!” Đường Nại nở nụ cười không đúng đắn, ánh mắt nhìn Mông Chỉ Nghi như chứa một đại dương mênh mông, giống như muốn làm cô chết chìm trong đó.
Nghe Đường Nại nói, khuôn mặt Mông Chỉ Nghi càng đỏ hơn, dường như không dám ngẩng đầu lên.
Đường Nại nhìn Mông Chỉ Nghi, cúi đầu xuống hôn lên trán cô rồi lại thấp giọng nói.
Anh không muốn rời xa người con gái trong lòng chút nào, thế nhưng giờ phút này còn có việc phải xử lý!
“Đi tắm đi, rồi ngoan ngoãn chờ anh, Vũ Đàm tìm anh có chút việc, lát nữa anh sẽ quay lại ngay!”
“Vâng!”
…
Đường Nại đi vào thư phòng, rồi đi đến chỗ Vũ Đàm.
“Cậu chủ, ba giờ sáng nay Kinh đô đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa có lẽ là có liên quan đến mợ chủ!”
Vừa thấy Đường Nại tiến vào, Vũ Đàm đã lập tức báo cáo.
Đường Nại hơi nhíu mày, có liên quan đến Chỉ Nghi?
Sẽ là chuyện gì chứ?
“Chuyện gì?”
Vũ Đàm nghe Đường Nại nói, không khỏi nhíu nhíu mày, giờ phút này đáy lòng anh vẫn chưa tiêu hóa hết được sự bàng hoàng khi vừa nghe tin tức này.
Đến tận bây giờ, Vũ Đàm luôn suy nghĩ sau khi cậu chủ biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào.
Thấy vẻ mặt Vũ Đàm hơi khó coi, rũ mắt xuống, Đường Nại càng nhíu chặt mày, nhìn Vũ Đàm hỏi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ hôm nay Chỉ Nghi đã xảy ra chuyện gì, hay là có người bắt nạt Chỉ Nghi?”
Nghĩ đến cảnh Mông Chỉ Nghi bị người khác bắt nạt, ý lạnh quanh thân Đường Nại lập tức tỏa ra.
Nghe cậu chủ tưởng tượng, Vũ Đàm không khỏi trợn trắng mắt trong lòng.
Mợ chủ bị bắt nạt? Đừng nói giỡn, nếu sự việc kia thật sự có liên quan đến mợ chủ, thì tìm ra một người có thể bắt nạt mợ chủ trên thế giới này đúng là như mò kim đáy bể.
“Thuộc hạ vừa mới biết được, câu lạc bộ đêm Kim Bích trên đường Hòe Bắc là trụ sở chính của Thiệu Môn, mà ba giờ sáng nay một người phụ nữ có thân hình cực giống mợ chủ một mình tấn công trụ sở chính của Thiệu Môn, làm người trong Thiệu Môn bị thương không ít, lúc này Thiệu Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng đã bận đến sứt đầu mẻ trán.”
Vũ Đàm vừa nói vừa để ý nét mặt của Đường Nại, trong lòng anh có rất nhiều thứ muốn biết, rốt cuộc mợ chủ là người từ đâu tới.
Một mình đấu với cả trụ sở Thiệu Môn.
Tuyệt đối là một sự việc làm người ta kinh ngạc sợ hãi!
Nghe Vũ Đàm nói xong, Đường Nại nhíu chặt mày, trong ánh mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng phức tạp, môi mỏng mím chặt lại, làm người ta không nhìn thấu rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì.
“Cậu chủ!”
Thấy Đường Nại im lặng nửa ngày không nói gì, Vũ Đàm không thể không lên tiếng gọi.
Đường Nại ngước mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, xuyên qua đôi mắt lạnh băng có thể nhìn thấy một tia sáng, thật lâu sau Đường Nại mới quay đầu nhìn về phía Vũ Đàm phân phó.
“Phong tỏa tin tức này, không được để bất cứ ai biết được việc này có liên quan đến Chỉ Nghi, nhân tiện cậu đi điều tra thân phận của Chỉ Nghi giúp tôi, còn có Ryan và Đông Phương Thế Kiêu, tôi cảm thấy thân phận của ba người này có chút vấn đề!”
Ngay từ đầu Đường Nại không nhận ra rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào, cho đến chiều nay khi nhìn thấy Chỉ Nghi ra tay dưới quặng mỏ trong Sơn Cốc, còn có Đông Phương Thế Kiêu.
Đông Phương Thế Kiêu là ai, cậu ba nhà họ Đông Phương của Quốc tế Đông Âu, người thừa kế nhà họ Đông Phương trong tương lai, một nhân vật như vậy lại nghe theo lời Chỉ Nghi, điều này đại biểu cho cái gì?
Mà điều làm anh nghi ngờ vẫn là sự xuất hiện của Ryan.
Cái danh “Quỷ Y thiên tài” cũng không phải là lời nói suông, mọi người thường nói bác sĩ Ryan là “Quỷ Y thiên tài” có tính tình kì lạ, người bình thường không thể mời, nhưng Chỉ Nghi nhà anh lại chỉ cần sai bảo một câu anh ta đã ngoan ngoãn đến đây.
Đường Nại dường như đã có một đáp án vô cùng sinh động, nhưng anh vẫn muốn chứng thực lại, cho nên mới sai Vũ Đàm đi điều tra Chỉ Nghi.
Nếu đúng là đáp án anh suy nghĩ trong lòng, vậy thì…
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Đường Nại gần như không dám nghĩ tới, nếu như Chỉ Nghi của anh thật sự có thân phận như vậy thì anh nên làm thế nào.
Tiếp tục cưng chiều cô như trước đây, bảo vệ cô, yêu cô, hay là...
Một tia u ám phức tạp đột nhiên ngưng tụ trong đôi mắt đen sâu thẳm của Đường Nại, đôi lông mày nhíu lại khiến nét mặt của Đường Nại có chút phiền não và bất an.
Nghe thấy lời cậu chủ nói, vẻ mặt Vũ Đàm hơi ngưng trọng, nhưng lúc này cũng không hiểu cậu chủ đang lo lắng vì điều gì.
Chằng lẽ là vì mợ chủ?
"Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ!"
Vũ Đàm hơi lo lắng nhìn Đường Nại một cái, sau đó quan tâm hỏi: "Nghe Dã Lang nói sau lưng cậu chủ bị phỏng rất nghiêm trọng, có sao không?"
"Không sao, cậu đi làm việc đi!"
Đường Nại nhìn Vũ Đàm một cái rồi gật đầu nói.
Say khi Vũ Đàm ra khỏi phòng làm việc, Đường Nại vẫn ngồi trầm mặc trên ghế trước bàn làm việc, sắc mặt u ám không được tốt lắm, mang theo vài phần nghi ngờ cùng khó hiểu.
Từ ngăn kéo thứ hai lấy ra một điếu thuốc, màu đỏ của tàn thuốc chợt lóe sáng trong phòng, làn khói mờ từ từ tỏa ra, chỉ chốc lát đã bao phủ gương mặt tuấn tú của Đường Nại.
Ở trong thư phòng cả tiếng đồng hồ, một điếu rồi lại một điếu, càng thấy phiền não, cuối cùng anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi tới phòng ngủ.
Cô gái nhỏ đã rửa mặt, đang nằm an tĩnh trên giường, đã ngủ.
Tiếng hít thở đều đều truyền tới, khiến những phiền não của Đường Nại tan biến trong chốc lát.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia đã khắc thật sâu vào tâm trí anh, hồng nhuận đáng yêu, trút bỏ vẻ trong trẻo, lạnh lùng, kiêu ngạo ban ngày, giờ phút này cô giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Bỗng nhiên, một tia sáng kiên định xẹt qua đôi mắt thâm thúy và u ám của anh, anh cưng chiều từng bước đi về phía Mông Chỉ Nghi đang ngủ say, sự dịu dàng trong mắt dường như có thể nhỏ ra nước.
Cô là ai thì đã làm sao, từ lúc cô và anh đăng ký kết hôn, cô chỉ đơn giản là vợ của anh.
Dù cho cô có xuất thân hay bối cảnh như thế nào, thì tuyệt đối không thể bỏ lại anh, một thân một mình, cả đời này, từ khoảnh khắc gặp được cô gái nhỏ bé này, ông trời đã sớm quyết định hai người bọn họ đời này sẽ dây dưa không dứt.
Do đó, vì cô, lật đổ cả thế giới này thì đã làm sao?
Ngay cả khi cô có thân phận như vậy, nhưng chỉ cần anh muốn, chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ bằng lòng cùng cô vượt qua mọi chông gai, xóa bỏ hết chướng ngại vật trước mặt, không ai có thể ngăn cản tình yêu của họ!
Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Nại bỗng cảm thấy thư thái hơn.
Đúng vậy, mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng nhất là cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, cả người nằm xuống, cố gắng không đánh thức Mông Chỉ Nghi đang ngủ say, cũng cố hết sức không động vào vết thương của mình.
Bàn tay vươn ra ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, truyền đến chóp mũi là một hương thơm nhàn nhạt trong trẻo, Đường Nại đột nhiên thấy hơi hối hận.
Sớm biết thế này đã không để bản thân bị thương, tự làm khổ mình phải nhẫn nhịn, chỉ có thể ôm cô gái nhỏ bé mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mông Chỉ Nghi vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của Đường Nại đâu, lập tức nhíu mày.
Người đàn ông này, sau lưng bị phỏng rất nghiêm trọng, sẽ không đi làm sớm như vậy chứ!
Tìm khắp biệt thự vẫn không thấy Đường Nại đâu, Mông Chỉ Nghi liền trực tiếp gọi điện cho Đường Nại.
"Chỉ Nghi, nhớ anh à?"
Đường Nại đang tổ chức cuộc họp cổ đông quan trọng, thấy điện thoại di động reo lên thì không khỏi cau mày, mọi người tại hiện trường đều nghĩ vị tổng giám đốc lạnh khốc vô tình này sẽ hung hăng tắt ngay cuộc gọi kia nên giờ vô cùng kinh sợ.
Chỉ thấy vẻ mặt u ám, không kiên nhẫn của Đường Nại liếc qua cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ dịu dàng cưng chiều cùng thâm tình, không chỉ không tắt điện thoại mà còn nhanh chóng nghe máy, mặt đầy vẻ dịu dàng.
Một sự tương phản lớn như vậy đúng là cảnh tượng kinh dị khiến hơn mười cổ đông có mặt đều choáng váng, sợ ngây người.
Thậm chí một số cổ đông còn dụi mạnh mắt, cuống quýt xem xem có phải mắt mình sinh ảo giác không.
Khi nhìn thấy Đường Nại quả thật đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia với vẻ mặt dịu dàng, cưng chiều, các cổ đông không khỏi nghĩ đến tin đồn mấy ngày trước ở công ty, tổng giám đốc đã mang bạn gái đến đây.
Ban đầu bọn họ cũng không để ý, dù sao Đường Nại là một ông chủ lạnh lùng, vô tình, người đàn ông như vậy chính là nam thần cao cao tại thượng, mặc dù có không ít phụ nữ tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán nhưng rốt cuộc ước mơ cũng chỉ là mơ ước, Đường Nại là ai kia chứ, những thứ oanh oanh yến yến trước giờ chưa từng có.
Nhưng giờ phút này đây, nhìn vẻ mặt đầy dịu dàng của Đường Nại, mọi người chỉ thấy suy nghĩ trước đây của mình thật quá ngây thơ, đồng thời cũng tò mò không biết bạn gái trong truyền thuyết của tổng giám đốc trông như thế nào.
Trong số những người có mặt tại cuộc họp cổ đông, có lẽ chỉ có một người mang sắc mặt âm trầm, cực kỳ khó coi.
"Anh đi làm đấy à?" Mông Chỉ Nghi nghe được giọng nói dịu dàng của Đường Nại thì hơi nhíu mày, lo lắng cho vết thương sau lưng anh.
Bà xã vô giá, hôn một cái - Chương 167-170
Đường Nại hơi nhíu mày khi nghe được giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi truyền đến qua điện thoại.
"Vậy anh phải cẩn thận, đừng động đến vết thương sau lưng!"
Nghe Đường Nại nói đây là cuộc họp cổ đông quan trọng, Mông Chỉ Nghi cũng không nói nhiều, thực chất trong long vẫn hơi lo lắng.
"Được, em ăn sáng chưa?" Đường Nại dịu dàng cười một tiếng, cưng chiều hỏi.
Tổng giám đốc vốn lạnh lùng, vô tình nay lại nở nụ cười hết sức dịu dàng như vậy, nhất thời khiến mấy vị cổ đông kinh sợ ngã xuống bàn, mặt đầy vẻ hoảng loạn.
Đột nhiên có một âm thanh truyền tới, ánh mắt lạnh như băng của Đường Nại nhàn nhạt quét qua mấy cổ đông ngã xuống, lập tức khiến họ cảm thấy như có mấy đạo kiếm phi vèo vèo về phía mình.
"Vẫn chưa, em đang định đi ăn!"
"Vậy em ăn đi, đồ ăn sáng trong lò vi sóng, nếu nguội rồi thì hâm lại, đừng ăn đồ nguội!"
Đường Nại thu hồi ánh mắt lạnh như băng, lại nhẹ nhàng mở miệng.
"Được!"
Hai người cúp điện thoại, Mông Chỉ Nghi liền ăn hết bát cháo do chính tay Đường Nại nấu. Đột nhiên có điện thoại của Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi nhanh tay ấn nghe, rất nhanh giọng nói nghiêm túc của Đông Phương Thế Kiêu từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Chỉ Nghi, tôi điều tra ra người phế hai chân của Cơ Tích Vy là Đường Nại!"
"Đường Nại", hai chữ ấy phảng phất như một cái gì đó rất nặng ký đối với Mông Chỉ Nghi, khiến đáy lòng cô nổ lên ầm ầm, khiến cho cả người cô cũng nhất thời cảm thấy không yên.
Toàn bộ thân thể đột nhiên run lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo phần ngạc nhiên, cô cất tiếng hỏi lại.
"Cậu chắc chắn người phế hai chân của Cơ Tích Vy là Đường Nại?"
"Ừ, có lẽ Đường Nại đã biết một số chuyện, chỉ là anh ta không nói cho cậu thôi, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi, chưa chắc anh ta đã không biết gì!"
Đông Phương Thế Kiêu nghiêm túc nói, giờ phút này cũng không biết Đường Nại đang nghĩ gì trong lòng.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Sau khi nhận được tin tức từ phía Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi rơi vào nỗi bận tâm có nên hỏi hay không, nhưng nhìn Đường Nại vẫn hết mực cưng chiều, dịu dàng với cô như thường này, Mông Chỉ Nghi lại chọn không lên tiếng.
Càng để trong lòng thì càng lo sợ.
Những vết thương rỉ máu đó sẽ lại xuất hiện, cô rất đau, nhưng không muốn để anh phải đau cùng mình.
Có những tổn thương chỉ một lần là đủ!
Từ sau khi từ khu mỏ trở về, Đường Nại vô cùng bận rộn, bận thẩm vấn hai tên buôn ma túy mới bị bắt.
Trong nhà lao dưới lòng đất ngoại ô thành phố, hai kẻ buôn ma túy bị giam giữ riêng biệt, Cô Ưng đang thẩm vấn chúng.
Sau hai ngày điều trị, ngoại trừ vết bầm trên mặt, những vết thương khác hầu như đã ổn, chính vì vậy, lúc thẩm vấn hai tên kia, Cô Ưng ra tay không hề nhẹ.
"Còn chưa chịu mở mồm?"
Đường Nại mặc bộ quần áo màu đen rằn ri, thân hình thon dài, cao ngất, nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra khí chất rắn rỏi cùng sát khí, lạnh lùng nhìn hai kẻ trong ngục.
"Báo cáo Số 1, hai tên này rất cứng miệng, từ đầu đến cuối chỉ nói đến nước Z để du lịch."
Cô Ưng nhìn thấy Đường Nại đi vào, lập tức báo lại.
"Du lịch, mang súng vào rừng để du lịch, thú vui tao nhã quá nhỉ, nếu không chịu nói thì đưa bọn chúng xuống Luyện Ngục, tôi không tin xuống dưới đấy rồi mà bọn chúng còn không nói!"
Ánh mắt âm u của Đường Nại đầy vẻ lạnh khốc, tàn bạo, lạnh lùng nhìn hai tên kia, cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước khỏi nhà lao.
Nghe được lời của Đường Nại, Cô Ưng hơi ngưng trọng, không ngờ Số 1 so với mình còn tàn nhẫn hơn, lần này hai tên kia thiếu chút nữa đã làm bị thương mợ chủ, nên Số 1 đối với bọn chúng có oán niệm sâu sắc.
Vừa nghĩ tới mười tám phương thức tra tấn trong luyện ngục, Cô Ưng nhất thời rùng mình một cái, trong lòng thầm cảm thương cho hai tên kia.
Vừa vào luyện ngục không bao lâu, Cô Ưng đã ra ngoài báo cáo, trong lòng thầm nghĩ quả thật có lúc cần phải nhẫn tâm một chút.
"Số 1, đã khai, hai tên kia vừa vào luyện ngục, thấy những đồ vật treo trên tường thì lập tức khai ra, bị dọa đến hai chân mềm nhũn, ha ha!"
Cô Ưng đầy vẻ phấn khích nhìn Đường Nại, lão đại quả là người có tài thao lược.
"Đã khai?" Đường Nại nhíu mày, nhìn vẻ mặt kích động cùng nụ cười tươi rói trên khuôn mặt bầm dập của Cô Ưng.
"Vâng, đã nhận tội, anh nhất định không đoán ra được người giao dịch với hai tên đó là ai!"
Lúc nghe được tên người đó, Cô Ưng còn thấy sửng sốt giật mình.
"Ai?" Nghe được lời của Cô Ưng, Đường Nại không khỏi hứng thú.
"Cơ Nghị!" Cô Ưng nói ra một cái tên.
Nghe được tên của Cơ Nghị, đôi mắt của Đường Nại hơi nhíu lại, một tia lạnh lùng, tàn nhẫn thoáng hiện lên trong đôi mắt đen, thâm thúy của anh, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
"Đúng là cái tên không ai ngờ tới, xem ra lần này Tập đoàn Cơ Thị đến đường cùng thật rồi. Ngược lại tôi thật muốn nhìn xem Thiệu Vĩnh Khiêm làm sao mà cứu được, anh ta muốn nuốt gọn Tập đoàn Cơ Thị, cũng không xem xem có hợp khẩu vị của mình hay không!"
"Số 1, tiếp theo nên xử lý thế nào, có cần bắt Cơ Nghị lại không?” Nếu Cơ Nghị buôn bán ma túy, thế thì đương nhiên phải bắt Cơ Nghị về thẩm vấn.
"Trước cứ án binh bất động, tìm chứng cứ, chỉ với lời khai của hai tên kia vẫn chưa đủ, huống chi Cơ Nghị còn có chỗ dùng đến!" Tròng mắt đen nguy hiểm của Đường Nại nheo lại.
Nếu như Cơ Nghị bị bắt, cuộc hôn nhân của Thiệu Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy sẽ gặp biến cố, làm sao anh có thể để Thiệu Vĩnh Khiêm có một tia hy vọng dây dưa với Chỉ Nghi được.
Huống chi bây giờ còn chưa phải lúc ra tay với Cơ Nghị, điều anh muốn là tiêu diệt cả nhà họ Cơ, ai bảo họ từng ức hiếp Chỉ Nghi như vậy.
"Hai tên phía dưới xử lý thế nào bây giờ?" Cô Ưng chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Số 1, trong lòng một mực nghe theo.
"Cứ giam lại, thuận tiện tra xem có tụ điểm nào trong đường dây của bọn chúng ở nước Z không!" Đường Nại lạnh lùng ra lệnh.
"Được, tôi đi ngay!"
Sau khi Cô Ưng rời đi, Đường Nại liền gọi điện thoại cho Vũ Đàm, dặn dò một số chuyện.
Nếu Chỉ Nghi của anh đã thay anh xới tung trụ sở chính Thiệu Môn, thì ít nhất anh cũng không thể thua kém Chỉ Nghi được.
"Vũ Đàm, tìm người gây chút phiền toái cho Thiệu Vĩnh Khiêm, đừng để ai tra ra, làm sạch sẽ một chút, nhân tiện cũng để nhà họ Cơ tỉnh ra, tốt nhất là để cho Cơ Nghị biết Thiệu Vĩnh Khiêm chính là thiếu chủ Thiệu Môn!"
Một tia âm hiểm, giễu cợt lóe lên trong ánh mắt lạnh như băng của Đường Nại.
"Vâng, cậu chủ, tôi lập tức sai người đi làm!" Ở đầu dây bên kia, Vũ Đàm cung kính trả lời.
Đêm đó, Thiệu Vĩnh Khiêm gặp một vụ ám sát lớn, bị khoảng chục người bao vây.
"Cậu chủ, đã có tôi phía sau bọc hậu, cậu mau rút lui đi!"
Thiệu Triết một bên đối phó với hỏa lực tấn công bốn phía, một bên nói với Thiệu Vĩnh Khiêm, bảo vệ phía sau anh ta.
Thiệu Vĩnh Khiêm liếc nhìn những người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện xung quanh mình, ánh mắt thâm độc dần trở nên lạnh lùng, những người này đang nhắm vào anh ta.
“Cậu cẩn thẩn một chút!” Thiệu Vĩnh Khiêm liếc nhìn Thiệu Triết, cẩn thận dặn dò một tiếng.
“Cậu chủ, yên tâm đi!” Thiệu Triết thận trọng gật đầu, sau đó nói với mấy anh em phía sau: “Hai người bảo vệ cậu chủ rời đi, những người khác cùng tôi ‘làm’ bọn họ!"
"Dạ!"
Bọn họ nhất thời tách ra hai đường, hai tên thuộc hạ bảo vệ Thiệu Vĩnh Khiêm rời đi, trong khi đó Thiệu Triết dẫn những người khác tiếp tục đối phó với nhóm người mặc đồ đen đột nhiên bao vây, trấn áp bọn họ.
"Lái xe!"
Thiệu Vĩnh Khiêm được bảo vệ vào trong xe, ánh mắt thâm độc quét qua cửa sổ còn đang lập lòe ánh lửa, trầm giọng ra lệnh.
Nhìn thấy Thiệu Vĩnh Khiêm rời đi, Thiệu Triết cùng những người khác cũng càng ngày càng không kiêng kị gì nữa.
“Con mẹ nó, Thiệu Vĩnh Khiêm thật sự bỏ thuộc hạ mà đi!” Dã Lang liếc nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm được thuộc hạ bảo vệ rời đi, hừ lạnh một tiếng.
Nếu là Số 1 của bọn họ, tuyệt đối sẽ không bỏ anh em mà đi trước.
"Dã Lang, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
“Số 1 đã nói, nhất định phải cho Thiệu Vĩnh Khiêm khốn khiếp kia nếm chút mùi vị, mấy anh em theo tôi truy kích, những người còn lại ở lại đây!” Dã Lang nhìn về phía Thiệu Vĩnh Khiêm đang nhanh chóng rời đi, trên mặt lộ ra mấy phần hung ác và chế giễu.
"Dạ!"
Ánh lửa bắn ra bốn phía, Dã Lang đưa hai anh em lên xe, vội vàng đuổi theo Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Cậu chủ, phía sau có người đuổi theo!” Tên thuộc hạ bảo vệ Thiệu Vĩnh Khiêm nói.
Vẻ mặt Thiệu Vĩnh Khiêm ảm đạm nhìn về phía sau, đáy mắt âm ngoan hiện lên một tia lạnh lẽo, anh ta tàn nhẫn phun ra một chữ: "Giết!"
“Bằng!” Một tên lập tức giơ súng bắn một phát vào chiếc xe đang đuổi theo từ phía sau.
“Tiêu rồi!” phát súng đó tình cờ đập vào kính chắn gió của chiếc xe Dã Lang đang ngồi, tấm kính vạch ra một đường vân, như sắp nứt ra.
"Dã Lang, có nên ra tay không?"
“Ra tay đi, nổ lốp xe của chúng trước!” Dã Lang ra lệnh một cách quyết liệt.
"Bùm!"
Dã Lang vừa nói dứt câu, hai người còn lại lập tức từ hai phía bắn về phía lốp xe ô tô phía trước.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
“Bụp, bụp" cả hai lốp xe phía sau xe của Thiệu Vĩnh Khiêm đều bị bắn khiến cả chiếc xe lắc dữ dội buộc phải giảm tốc độ.
"Đi về phía trước rồi rẽ sang trái cắt đuôi chúng đi."
Vẻ dữ tợn trên mặt Thiệu Vĩnh Khiêm càng ngày càng trở nên xấu xí, anh ta lạnh lùng liếc chiếc xe phía sau, đồng thời yêu cầu thuộc hạ lái xe tăng tốc độ đi nhanh về phía trước.
Nhìn thấy phương hướng của chiếc xe phía trước đã thay đổi, lái xe của Thiên Ảnh Vệ lập tức báo: " Dã Lang, chúng định đổi hướng."
Mắt Dã Lang lóe lên tia hung dữ, đáy mắt hiện lên ý giễu cợt cười nhạt: "Muốn đổi hướng sao, hừ, phải nhận của đại gia ta một phát súng nữa đã. Mang súng bắn tỉa tới đây."
Dã Lang nói xong, anh ta cầm khẩu súng bắn tỉa do người của Thiên Ảnh Vệ đưa tới, nhắm vào băng ghế sau của chiếc xe trước mặt.
Đôi mắt nguy hiểm híp lại, xuyên qua ống ngắm, anh ta yên lặng chờ đợi thời điểm xe phía trước rẽ.
"Bùm ..."
Thời điểm chiếc xe phía trước vừa rẽ, Dã Lang đã bắn tới, viên đạn từ súng bắn tỉa lao nhanh, xuyên qua kính cửa sổ, mạnh mẽ bắn vào vai Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Phốc” Thiệu Vĩnh Khiêm đột nhiên ăn đau.
"Hự!"
Thiệu Vĩnh Khiêm hừ nhẹ một tiếng, liếc xuống vết thương do đạn bắn trên vai, ánh mắt hắn hung ác lạnh lùng liếc nhìn Dã Lang đang dùng súng bắn tỉa nhằm vào mình.
Trong mắt hắn ta giờ chỉ còn lại thù hận và sát khí.
"Cậu chủ, anh không sao chứ?"
Nhìn thấy Thiệu Vĩnh Khiêm bị thương, thuộc hạ lái xe kinh hãi thốt lên.
"Không sao, thoát khỏi đây trước rồi nói sau."
Thiệu Vĩnh Khiêm liếc nhìn chiếc xe phía sau, lạnh lùng ra lệnh.
“Dã Lang, bọn họ đi rồi, có muốn đuổi theo không?” Xe của Thiên Ảnh Vệ nhìn chiếc xe bị nổ lốp phía trước xiêu vẹo nhanh chóng rời đi, không khỏi hỏi.
“Bỏ đi, nếu tên tạp chủng Thiệu Vĩnh Khiêm bị thương, coi như cũng báo thù được mối thù nhỏ, thêm tí ngăn trở, đi về thôi.” Dã Lang nhìn hướng xe của Thiệu Vĩnh Khiêm rời đi, lạnh lùng cười cuồng một tiếng.
Chi nhánh của nhà họ Thiệu, hộp đêm Kim Bích bị Mông Chỉ Nghi bới tung, Thiệu Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng liền đem toàn bộ mọi thứ từ tổng bộ chuyển đến chi nhánh.
Hai tên thuộc hạ đỡ Thiệu Vĩnh Khiêm bị thương trở lại chi nhánh, Nam Cung Hướng liền tiến lên đón, sắc mặt anh ta tối sầm lại khi nhìn thấy vết thương do súng bắn trên vai Thiệu Vĩnh Khiêm.
"Ai làm?"
“Đi vào trước rồi nói sau” Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn Nam Cung Hướng, sắc mặt lạnh lùng đi vào. Nam Cung Hướng gật đầu một cái phái thủ hạ đi tìm bác sĩ đến chữa vết thương cho Thiệu Vĩnh Khiêm.
Bác sĩ lấy đạn và băng bó vết thương xong liền dẫn nhân viên y tế đi cùng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Thiệu Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng.
"Không còn ai nữa rồi, nói đi, là ai làm?"
Nam Cung Hướng nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, ánh mắt lạnh như băng hỏi.
Thiệu Vĩnh Khiêm sắc mặt không tốt lắm, hai mắt đanh lại, lạnh lùng nói: "Hẳn là người của Đường Nại"
"Đường Nại? Không phải hắn và xe đã lăn xuống khu mỏ rồi sao?" Nam Cung Hướng nhíu mày, nhưng cũng không quá kinh ngạc, dù sao toàn bộ Kinh đô này người có thể làm thế với thiếu chủ Thiệu Môn cũng chỉ có thể là cậu cả Đường Nại.
Bọn họ vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Đường Nại không chỉ đơn giản là cậu cả nhà họ Đường, hay chỉ là gia chủ tương lai của nhà họ Đường. Chắc chắn còn có thân phận khác, cũng vẫn còn bí mật. Còn bọn đạp phá mấy ngày trước, chắc cũng do thế lực của Đường Nại gây ra.
"Chắc hắn đã được cứu lên!" Vừa nghĩ tới Đường Nại, Thiệu Vĩnh Khiêm không khỏi nghĩ tới Mông Chỉ Nghi, trong lòng tràn đầy đau xót.
“Cuộc hôn nhân với nhà họ Cơ sắp xếp thế nào rồi?” Thiệu Vĩnh Khiêm cảm thấy tình hình hiện tại phải đẩy nhanh tiến độ, phải khống chế càng sớm càng tốt đem tập đoàn nhà họ Cơ nắm trong tay.
" Cơ Nghị và mẹ anh không biết đang bàn tính gì. Hai ngày nay, họ đang tìm luật sư để đề xuất một hiệp ước tiền hôn nhân. Có vẻ như cố ý để anh và Cơ Tích Vy đăng ký, nhưng có vẻ như mẹ của anh đã bị Cơ Nghị uy hiếp. Chuyện có thể dùng để uy hiếp tôi nghĩ chỉ có thể là việc nọ! "
“Uy hiếp, đăng ký?” Thiệu Vĩnh Khiêm nhíu mày, nghĩ đến chuyện không có liêm sỉ mà mẹ anh ta đã làm trước đó, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút kinh tởm.
“Đúng vậy, mẹ anh cũng đã đồng ý” Thiệu Vĩnh Khiêm đang nghĩ gì, Nam Cung Hướng dĩ nhiên cũng rõ ràng, nhưng nếu như bà Thiệu làm chủ, thì Thiệu Vĩnh Khiêm cũng không biết có thỏa hiệp hay không.
Dẫu sao bà Thiệu đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu như Thiệu Vĩnh Khiêm không muốn để cho mình hay nhà họ Thiệu bị bêu xấu, cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của bà ta mà thôi.
Quả nhiên, ngày thứ hai bà Thiệu đi tới trụ sở chính tập đoàn Thiệu Thị, đem hiệp nghị trước khi cưới đưa cho Thiệu Vĩnh Khiêm, cho anh ta ký tên lên, mà bên kia cũng đã có sẵn chữ ký của Cơ Tích Vy.
“Vĩnh Khiêm, mặc dù mẹ biết để con phải cưới con gái nhà họ Cơ là thiệt thòi cho con. Nhưng bây giờ con phải giúp mẹ một lần, mẹ cũng hết cách rồi.” bà Thiệu khóc lóc đau khổ vô cùng, rất sợ Thiệu Vĩnh Khiêm không đáp ứng bà ta.
Mặc dù Thiệu Vĩnh Khiêm cũng có chút hiểu tình hình của bà Thiệu lúc này, nhưng nhìn bộ dạng mẹ Thiệu thì lại thấy mẫu thuẫn, trong lòng vẫn có phần không vui.
Nếu không phải mẹ anh ta gây rắc rối, thì có lẽ bây giờ Chỉ Nghi đã là vợ anh ta, Cũng sẽ không có phần cho Đường Nại.
"Mẹ, mẹ là đang làm khó con.”
Theo kế hoạch của Thiệu Vĩnh Khiêm, anh ta không có ý định đăng ký với Cơ Tích Vy, chỉ là hai người đã tổ chức hôn lễ một cách chính thức, sau khi tập đoàn nhà họ Cơ được hợp nhất với tập đoàn họ Thiệu, tự nhiên sẽ tìm lý do để Cơ Tích Vy ra đi.
Và vợ anh ta chỉ có một Mông Chỉ Nghi mà thôi.
"Nhưng Vĩnh Khiêm, mẹ bây giờ cũng là không có cách nào. Nếu con không giúp mẹ, Cơ Nghị chắc chắn sẽ kể hết chuyện hồi đó. Nếu để ba con biết, chắc chắn sẽ muốn ly hôn với mẹ, chết tiệt, cũng không biết làm sao hắn ta lại phát hiện ra. Những chuyện năm đó rõ ràng đã xử lý sạch sẽ như vậy? "
Khi đó, bà Thiệu cũng còn trẻ và hoạt bát, say khướt trong hộp đêm sau một trận cãi vã lớn với ba của Thiệu Vĩnh Khiêm, cuối cùng lại hồ đồ làm ra chuyện vô liêm sỉ.
Việc này rất bí mật không ai biết, nhưng Cơ Nghị, tên nham hiểm, độc ác đó, lại ép buộc bà vì tập đoàn nhà họ Cơ phải thỏa hiệp, muốn con trai bà đăng kí kết hôn cùng Cơ Tích Vy- một người tàn phế. Đúng là muốn làm bà tức chết.
"Đó là việc của mẹ. Mẹ nên chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm sai. Cho dù có thể giấu ba một thời gian cũng không thể giấu cho mẹ cả đời." Thiệu Vĩnh Khiêm lạnh lùng liếc nhìn bà Thiệu, gần đây anh ta càng thấy chán ghét mẹ mình hơn.
Khi bà Thiệu nghe thấy những lời Thiệu Vĩnh Khiêm, mặt bà ta sa sầm lại và hét lên đầy tức giận.
"Thiệu Vĩnh Khiêm, ý của con là sao? Ý của con là mẹ đáng bị như vậy, đáng bị uy hiếp, đáng bị bố con phát hiện, đáng bị ruồng bỏ rồi ly hôn, phải không? Con đúng là không có lương tâm. Nếu không phải nhờ mẹ liệu con có thể có cuộc sống tốt đẹp thế này không?”
Tiếng hét chói tay của bà Thiệu dội thẳng vào tai Thiệu Vĩnh Khiêm khiến anh ta càng thêm chán ghét, vẻ mặt anh ta càng thêm âm trầm.
"Mẹ về trước đi, để con suy nghĩ đã"
"Được rồi, được rồi, con trai, mẹ trông cậy cả vào con, con đừng làm mẹ thất vọng đấy nhé, dù mẹ cũng biết thế này là ủy khuất cho con."
Bà Thiệu nghe được Thiệu Vĩnh Khiêm muốn suy nghĩ lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Vĩnh Khiêm nói muốn suy nghĩ bà ta cũng ngầm hiểu anh ta đã có đến chín phần đồng ý.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Bà Thiệu rời khỏi tập đoàn Thiệu Thị liền vui vẻ đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Trong trung tâm mua sắm Tân Bách Hối, Mông Chỉ Nghi đang bị Dạ Sở Hân kéo đi dạo phố, thỉnh thoảng nghe cô chửi mắng Lâm Viên Dịch.
"Chỉ Nghi, tớ phải làm sao đây? Mẹ tớ cứ bắt qua lại với tên ẻo lả đó, nói gì cũng không nghe tớ, mẹ tớ nói rằng tên ẻo lả ấy thích hợp làm chồng, lại có gia cảnh tốt, hơn nữa lại cũng rất ưa nhìn. Mấy ngày nay tớ khó chịu sắp chết rồi. "
" Lâm Viên Dịch cũng không tệ mà”
Mông Chỉ Nghi nhìn Dạ Sở Hân đang phát điên, nghĩ đến Lâm Viên Dịch, anh cũng khá đẹp trai, vẻ ngoài lạnh lùng, cùng với Sở Hân cũng khá đẹp đôi.
"Tốt gì mà tốt? Cậu ở phe tớ hay là hắn ta vậy? Tên ẻo lả ấy chả có gì tốt? Tớ nhìn thôi cũng thấy tức giận rồi."
Dạ Sở Hân vừa nghe đến Mông Chỉ Nghi khen Lâm Viên Dịch nhất thời quát to.
Mông Chỉ Nghi cười nhẹ, đầy ẩn ý.
Dạ Sở Hân vẫn không thể buông bỏ nỗi đau quá khứ của cô trong suốt mấy năm qua, nếu Lâm Viên Dịch có thể làm cho cô ấy quên đi quá khứ thì thật quá tốt.
Hơn nữa, Lâm Viên Dịch còn là anh em tốt của Đường Nại, gia thế so với nhà Sơ Hạ cũng xứng đôi, nhân phẩm có lẽ cũng tốt.
"Quên đi, ngay cả cậu cũng không đứng về phía tớ, vẫn là quần áo đẹp mới là chị em tốt nhất!”
Nhìn khuôn mặt nụ cười nhạt của Mông Chỉ Nghi, Dạ Sở Hân càu nhàu, tiếp tục thử những chiếc váy hoa.
Thử xong một vòng, cô đem hai chiếc váy hoa cho nhân viên bán hàng: "Gói lại giúp tôi nhé!"
“Vâng, Cô Dạ.”
Dạ Sở Hân là khách hàng thường xuyên của cửa hàng này, đương nhiên tất cả các nhân viên trong cửa hàng này đều biết cô ấy.
Đột nhiên một giọng nói sắc bén, kiêu ngạo vang lên.
"Tôi muốn cái này, mau cầm số nhỏ cho tôi thử!”
Người nhân viên khẽ liếc nhìn người phụ nữ nhà giàu, kiêu ngạo hống hách trước mặt, sau đó lại nhìn chiếc váy hoa mà bà ta đang cầm trên tay, không khỏi xin lỗi.
"Thưa bác, váy cỡ nhỏ hơn vừa có người mua mất rồi, cháu thấy với dáng người của bác nên mặc cỡ này sẽ vừa người hơn ạ!”
Người vừa tới không phải là người khác chính là bà Thiệu, khi nghe thấy lời của nhân viên cửa hàng, sắc mặt bà ta chợt trầm xuống, quát lên một tiếng.
"Ý của cô là gì? Cô bảo tôi béo ấy hả? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định phải mặc size nhỏ, mang tới cho tôi mau."
“Bác ơi, cháu thực sự rất tiếc, size nhỏ vừa có người mua mất rồi.” Nhân viên bán hàng nhìn bà Thiệu càng ngày càng phách lối, kiêu căng, hoàn toàn không coi lời người khác ra gì.
“Nếu có người mua rồi, vậy thì nghĩ cách lấy nó lại cho tôi.” Bà ta không ngừng làm khó dễ nhân viên bán hàng.
"Bác ơi, hay bác có muốn xem thử bộ khác không, trong tiệm còn rất nhiều mẫu đẹp!”
Nhân viên bán hàng cũng nhận thấy bà Thiệu là người khó nói chuyện, hơi nổi nóng một chút, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tôn trọng khách hàng.
"Cô có ý gì, xem thường tôi sao, tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không mang cho tôi size nhỏ hơn, tôi sẽ không đi đâu hết, hừ!" Dứt lời bà ta ngang ngược ngồi xuống ghế sofa.
Gặp phải những vị khách ngang ngược như vậy, nhân viên bán hàng đều không khỏi có chút bất mãn, nhưng họ thật không dám đắc tội với những nhân vật như bà ta.
Ở bên kia, Dạ Sở Hân nghe bà Thiệu nói thì chịu không nổi, cười lạnh một tiếng, lắc cái mông quyến rũ đi đến, nhìn bà Thiệu đầy châm chọc, nói:
"Ai ui, tôi nghe thấy tiếng kêu ồn ào quanh đây, hóa ra là một con lợn nái đang kêu, chậc chậc!”
Nghe giọng của Dạ Sở Hân, bà Thiệu càng thêm tức giận, từ trên ghế sô pha đứng dậy, mặt hằm hằm, đưa tay chỉ thẳng Dạ Sở Hân nói những lời vô cùng khó nghe.
"Cô là cái thá gì, còn dám mắng tôi, cô mới là đồ lợn nái.”
"Này, bà già rồi nên mắt cũng không tốt phải không? Nếu tôi đây có là lợn thì cũng là con lợn trẻ đẹp. Người gặp người mê. Đâu như ai đó vừa già vừa xấu, đã thế giọng còn chanh chua, đay nghiến!”
Dạ Sở Hân đương nhiên sẽ không chịu thiệt, vẻ mặt đầy khinh thường.
"Cô nói ai vừa già vừa xấu, tôi thấy cô đúng là con hồ ly tinh đội lốt người thì có, cái thứ lẳng lơ, hừ!’
Bà ta thấy mình bị mắng càng già càng xấu, không kìm được tức giận hét lên, chất giọng chanh chua của bà ta đã thu hút nhiều người xem.
"Bà dám nói tôi là hồ ly tinh, ăn nói cho cẩn thận. Bà vừa già vừa xấu, chẳng đàn ông nào thích, nên mới ghen tị với tôi đúng không?” Dạ Sở Hân nghe bà Thiệu tức giận mắng mình, liền quả quyết mắng trả, giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt.
“Con điên này, cô bảo ai là vừa già vừa xấu không người đàn ông nào thích, tôi đánh chết cô!” Bà Thiệu nói xong hung hăng định tát Dạ Sở Hân một cái.
"Bà Thiệu, bà muốn đánh người, cũng phải xem bà có động được đến người này hay không."
Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt phát ra từ bên cạnh bà ta, giọng nói lạnh lẽo như một lưỡi dao băng đâm vào tim phổi.
Bà ta bất giác rùng mình khi nghe thấy âm thanh này, thấy bàn tay mình bị nắm chặt, muốn rút ra nhưng không được.
Khuôn mặt lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi nở một nụ cười hung dữ, bàn tay nắm cổ tay bà Thiệu càng siết chặt hơn, suýt chút nữa bóp nát tay bà ta.
“Đau!” Bà ta đau đớn kêu lên, khuôn mặt tái nhợt đau đớn nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Mông Chỉ Nghi, bà ta kinh ngạc hét lên.
Ngay lập tức, lại nhanh chóng thay đổi giọng mỉa mai khinh thường: “Mông Chỉ Nghi, không ngờ cô lại là bạn của con điếm hồ ly này.”
"Xem ra bà Thiệu vẫn luôn nhớ tới tôi, tôi cũng rất nhớ bà đấy.”
Đôi môi lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi chợt lóe lên một tia giễu cợt, châm chọc.
"Hừ, Mông Chỉ Nghi, cô đừng hòng quay lại dụ dỗ Vĩnh Khiêm, Vĩnh Khiêm nhà tôi sẽ cùng con gái nhà họ Cơ kết hôn. Cô vẫn muốn gả vào nhà họ Thiệu sao? Đừng có mà vọng tưởng!”
Bà Thiệu vừa nhìn thấy Mông Chỉ Nghi, không nhịn được châm chọc.
Hừ, một đứa con gái quê mùa lại dám mơ tưởng bước chân vào nhà họ Thiệu, đúng là mơ mộng hão huyền.
"Ha, không phải cũng chỉ là một người phụ nữ bị phế tay chân, cả đời không thể lo cho mình được sao, có cái gì tốt cơ chứ, nhà họ Thiệu căn bản không xứng với Nghi Nghi nhà tôi, Thiệu Vĩnh Khiêm cũng chỉ là tên cặn bã, nói chán ghét thôi còn chưa đủ!”
Nghe những gì bà Thiệu nói, Dạ Sở Hân đã biết người đàn bà lớn tuổi, mặt mày vênh váo, ngang ngược, chanh chua trước mặt này là ai.
Hóa ra là mẹ già của tên Thiệu Vĩnh Khiêm cặn bã kia, đúng là mẹ nào con nấy.
Dạ Sở Hân vừa dứt lời, mặt bà Thiệu đã tái đi vì tức giận, bà ta hung hăng hừ mạnh một tiếng, vẻ mặt chanh chua, khắc nghiệt giờ đây đầy vẻ châm chọc.
"Hừ, làm bạn với Mông Chỉ Nghi, tôi thấy cô cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hai ả tiện nhân! Mông Chỉ Nghi, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng chút tâm tư bẩn thỉu của cô tôi không đọc được, cô định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với con trai tôi chứ gì, với tôi cô còn non lắm, hừ!”
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Mông Chỉ Nghi vốn còn chưa phải rất tức giận, mặc dù rất coi thường mẹ Thiệu, nhưng cũng lười với loại phụ nữ không có tư chất giáo dục, kiến thức, nhưng nghe mẹ Thiệu làm nhục cô cũng thôi đi, lại còn làm nhục Sở Hân, lúc này sắc mặt hung ác, lạnh lùng nở nụ cười độc ác, dữ dằn.
"Sở Hân có đôi lời đúng là nói đúng, bà cho là con trai bà là cọng hành nào, cũng xứng Mông Chỉ Nghi tôi liếc mắt nhìn, bà xem nhà họ Thiệu bà là thứ gì, ở trong mắt tôi không đáng giá một đồng!"
Mông Chỉ Nghi hừ lạnh một tiếng, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng hung ác tràn đầy ý cười nhạt dữ tợn tà ác, nhìn thẳng làm cho đáy lòng mẹ Thiệu lạnh lẽo.
"Cô, tiện nhân Mông Chỉ Nghi cô ác, có bản lĩnh sau này bớt đi dây dưa Vĩnh Khiêm nhà tôi!" Mẹ Thiệu tức giận chỉ Mông Chỉ Nghi giận dữ hét.
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhếch môi: "Vậy sau này bà nhớ trông chừng kĩ con trai nhà bà, nếu xuất hiện trước mặt tôi, tôi gặp một lần hung hăng đánh anh ta một trận, đến lúc đó cũng đừng trách tôi ra tay ác!"
"Cô..." Mẹ Thiệu nghe thanh âm giễu cợt lạnh như bang của Mông Chỉ Nghi, sắc mặt tức giận càng xanh mét.
Vốn là muốn phải sửa chữa tiện nhân Mông Chỉ Nghi này một trận thật tốt, để cho sau này cô bớt đi dây dưa con trai bà.
Nhưng không nghĩ tới mấy năm không thấy miệng lưỡi của Mông Chỉ Nghi này lại trở nên ác độc như vậy, hừ, bà ta lại muốn nhìn một chút người phụ nữ hạ tiện này có bản lĩnh gì.
"Nghi Nghi, có cái gì để nói với người phụ nữ lớn tuổi này chứ, chúng ta đi, nhìn cũng chán ghét, tính khí này vừa nhìn chính là kì tiền mãn kinh đến trước thời hạn không có đàn ông dễ chịu, ai, chậc chậc, lớn tuổi thật là đáng thương!"
Dạ Sở Hân cười lạnh nhìn mẹ Thiệu một cái, xách quần áo, kéo Mông Chỉ Nghi lắc mông nhỏ gợi cảm diêm dúa rời đi.
"Móng heo nhỏ đáng chết, sớm muộn có một ngày tôi sẽ cho cô khóc lên, hừ!" Mẹ Thiệu hung tợn nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Sở Hân và Mông Chỉ Nghi, hung hăng nhổ nước bọt.
Nhìn khách hàng và nhân viên bán hàng vây xem bốn phía, không nhịn được hung hăng trừng mắt một cái, vênh váo hống hách hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì vậy, có gì để nhìn, hừ!"
Nhìn bóng lưng mẹ Thiệu bước chân vội vã tức giận rời đi, đáy mắt của đám người vây xem bốn phía cũng không nhịn được lộ ra thần sắc giễu cợt khinh bỉ.
Tầng tám mươi tám phòng làm việc tổng giám đốc Đế quốc Đường thị.
"Cậu chủ, tin tức mới nhất lấy được, bà Thiệu đã bị Cơ Nghị uy hiếp, nghe nói hôm nay đi tập đoàn Thiệu thị tìm Thiệu Vĩnh Khiêm ký tên khóc lóc kể lể!" Vũ Đàm báo cáo tin tức lấy được mới nhất cho Đường Nại.
"Xem ra tài liệu đưa cho anh ta có tác dụng rồi!"
Nghe thấy lời của Vũ Đàm, trên mặt tuấn mỹ như đao tước của Đường Nại hiện lên ánh sáng lạnh của sự tính toán.
"Không sai, tôi thấy bà Thiệu lại đi khóc lóc kể lể thêm mấy lần thì có thể đủ để cho Thiệu Vĩnh Khiêm gật đầu ký tên!"
"Làm không tệ, đến khi Thiệu Vĩnh Khiêm ký tên, quà tặng của ngày hôn lễ có thể tặng đi rồi, cậu nói khi đó Thiệu Vĩnh Khiêm sẽ có phản ứng gì!"
Đường Nại lạnh lùng rét lạnh cười một tiếng, trong tròng mắt đen hung ác sâu thẳm tràn đầy ánh sáng phúc hắc tính toán.
"Chuyện năm đó mặc dù Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn đang tra, chỉ là chúng ta và nhà họ Cơ đều hết sức đè chuyện này xuống, không để cho người của anh ta tra được chân tướng chuyện năm đó, nếu như vào ngày hôn lễ vạch trần chuyện này, tôi muốn không riêng gì Thiệu Vĩnh Khiêm, sợ rằng người nhà họ Cơ cũng sẽ đều khủng hoảng, dẫu sao bọn họ là phạm tội!"
Vũ Đàm nghĩ đến vận rủi liên quan đến mợ cả trong tài liệu tra được bốn năm trước, đến nay nghĩ đến cũng chỉ có vô hạn tôn kính và kính nể đối với mợ cả.
Suy cho cùng không có một người phụ nữ nào sau khi chịu tổn thương lớn như vậy còn có thể sống sót.
Người phụ nữ như vậy cho dù cô có phải vợ cậu chủ không, có phải mợ cả của anh không thìđều làm cho anh ta cảm thấy kính nể.
"Chờ Chỉ Nghi hết tức giận thì anh liên lạc người của phòng cảnh sát, chiêu đãi thật tốt nhà họ Cơ và người của nhà họ Cơ, không phải bọn họ thích đưa người vào bệnh viện tâm thần sao, vậy anh cũng thay bọn họ tìm một nơi tốt đi!"
Đáy mắt của Đường Nại thâm thúy u ám lộ ra lãnh ý dữ tợn, lành lạnh cười một tiếng.
"Dạ, hai người Thiệu Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng kia, còn có Thiệu Môn, mặc dù trụ sở chính của Thiệu Môn được mợ cả phá rồi, chỉ là Thiệu Môn từ đầu đến cuối vẫn là tai họa ngầm!"
Vừa nghĩ tới cậu chủ ngã vào vách núi, ánh mắt của Vũ Đàm là một mảnh lạnh như băng, đối với cậu chủ mà nói cũng tốt, đối với nhà họ Cơ mà nói cũng tốt, Thiệu Môn phải đi ra ngoài.
"Thiệu Vĩnh Khiêm muốn chơi, chúng ta sẽ chơi cùng anh ta, anh ta muốn làm lớn Thiệu Môn, cũng phải nhìn xem kinh đô này là ai làm chủ!" Ánh mắt nguy hiểm của Đường Nại hơi nheo lại, nghĩ đến sự dòm ngó của Thiệu Vĩnh Khiêm với Chỉ Nghi nhà anh, đáy lòng khó chịu một trận.
Vũ Đàm mới vừa báo cáo xong, điện thoại trong túi vang lên, sau khi nghe thì nghe được điện thoại truyền tới một lời nói làm người ta kinh hoàng khiếp sợ, nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi.
"Được, tôi biết rồi, gửi tất cả tài liệu tới đi!" Sau hồi lâu, Vũ Đàm chậm rãi hồi thần nhìn cậu chủ nhà anh ta một cái, mới dùng giọng nói có chút không dám tin, nói.
"Cậu chủ, có tin tức, mợ cả cô ấy, cô ấy lại là..."
Vũ Đàm có chút kinh hoàng, còn kinh sợ đến ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, chỉ để lại trên mặt đầy vẻ khủng hoảng, mặt trắng bệch.
"Là “Công tử” của Đế quốc Ám Dạ!"
Thấy bộ dáng này của Vũ Đàm, Đường Nại cơ hồ cũng đã có thể khẳng định thân phận của Chỉ Nghi nhà anh, trong lúc nhất thời đáy lòng còn có chút ngũ vị tạp trần!
Anh vẫn luôn biết Chỉ Nghi nhà anh giỏi đến thế nào, tốt đẹp thế nào, cũng vẫn luôn ẩn bên trong sự hoài nghi thân phận và bối cảnh của Chỉ Nghi nhà anh.
Nhưng cho tới bây giờ anh không nghĩ rằng, “công tử” của Đế quốc Ám Dạ lớn nhất toán cầu lại chính là Chỉ Nghi nhà anh.
Một thân phận kinh khủng kinh người như vậy trong lúc nhất thời đúng là làm người ta có chút khiếp sợ và hoảng sợ thất sắc.
Đế quốc Ám Dạ, nắm trong tay hơn chín mươi hai phần trăm thị trường súng ống đạn dược toàn cầu, có người giao dịch lợi hại nhất, khống chế một phần tư tài chính chứng khoán, hơn nữa trong Đế quốc Ám Dạ còn có vô số người xuất sức xếp thứ nhất trên các bảng danh sách.
Dạ Sát không phải là tử thần đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ sao.
Đầu não của một tổ chức siêu cấp khủng bố lại là vợ anh, điều này huống chi là Vũ Đàm khiếp sợ, ngay cả Đường Nại anh cũng có chút khó tin một nhân vật lợi hại như vậy lại là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ thuộc về anh.
"Cậu, cậu chủ, anh nói bọn họ có phải tra sai rồi không, mợ cả, sao cô ấy có thể là..."
Vũ Đàm vẫn có chút không dám tin, trời ạ, chuyện như vậy thật là quá quỷ dị, quá không thể tưởng tượng nổi, đâu phải làm cho người khác không dám tin, đây chính là phim kinh dị!
"Nếu là kết quả bọn họ điều tra ra, lâu như vậy sẽ không sai, nếu không anh cho là Đông Phương Thế Kiêu trở thành người thừa kế Đông Phương gia tộc thế nào, nếu như không phải Đế quốc Ám Dạ ở sau lưng đổ dầu vào lửa, anh cho là thân phận cậu ba tầm thường của Đông Phương Thế Kiêu có thể ngồi lên ngai vàng gia chủ tương lai nhà họ Đông Phương!"
"Trời ạ, Đông Phương Thế Kiêu không phải là Lôi Quỷ đó chứ!"
Đột nhiên Vũ Đàm hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hoảng sợ trợn to hai mắt.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Đường Nại nhíu mày, tròng mắt đen sâu thẳm lướt qua một đường thanh quang.
Nếu Chỉ Nghi của anh chính là “công tử” của Đế quốc Ám Dạ, vậy ngày đó tỷ thí với anh ở kho hàng ngoại ô chính là Chỉ Nghi của anh rồi, nghĩ thấy cũng đúng.
Mấy ngày đó Đông Phương Thế Kiêu đó vừa mới xuất hiện ở bên người Chỉ Nghi, Chỉ Nghi tới cứu Dạ Sát, như vậy người đi theo Chỉ Nghi cùng nhau tới nhất định là lôi quỷ, Đông Phương Thế Kiêu!
Mà ngày đó trên cầu lớn, thiếu niên có khuôn mặt búp bê xinh đẹp ngồi ở sau lưng Chỉ Nghi chắc cũng là người của Đế quốc Ám Dạ.
Nhưng sẽ là ai chứ?
Đường Nại nhíu mày một cái, chẳng lẽ thật sự là em trai của Chỉ Nghi?
"Đông Phương Thế Kiêu chính là lôi quỷ!" Đường Nại nhìn Vũ Đàm đang có vẻ mặt kinh hoàng khiếp sợ nói.
Gương mặt của Vũ Đàm nhất thời bị sợ đến ảm đạm.
Dựa vào, người đôi ba lần giẫm anh ta dưới chân, làm cho anh ta cũng không đánh lại hóa ra chính là con hàng Đông Phương Thế Kiêu kia, khó trách anh ta nhìn thế nào quái vật lông vàng đó cũng không thoải mái.
"Nhưng cậu chủ, thân phận này của mợ cả cũng quá dọa người, thân phận ngài và thân phận của mợ cả, cái này, cái này..."
Sau khiếp sợ ban đầu, Vũ Đàm không khỏi có chút lo lắng, cậu chủ anh ta có thân phận gì, mặc dù chưa bao giờ công bố ra ngoài, nhưng những người tâm phúc bọn họ đều biết.
Đây nếu thân phận mợ cả là một hắc đạo kinh khủng như vậy, nếu như bị những trưởng lão chỗ đó biết, còn không đều để cậu chủ li hôn với mợ cả.
"Cô ấy sẽ là mợ Đường duy nhất, vợ duy nhất của Đường Nại tôi!"
Thanh âm kiên định lạnh lùng của Đường Nại nói năng có khí phách từ môi mỏng tràn ra, làm cho Vũ Đàm bên cạnh không khỏi rung một cái.
Anh ta vẫn luôn biết địa vị của mợ cả ở trong lòng cậu chủ quan trọng đến thế nào, nhưng giờ phút này nghe được giọng nói kiên định từ đáy lòng của cậu chủ vẫn không kìm được mà ngẩn người.
Thân phận mợ cả như vậy, nếu như cậu chủ vẫn như kiên định không thay đổi lựa chọn ở bên mợ cả như cũ, như vậy đám lão đầu kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, trừ phi bọn họ đều không biết thân phận này của mợ cả.
Cậu chủ đây là đang làm một chuyện nguy hiểm, rất có thể sẽ làm cho đám lão đầu kia không đứng bên phía cậu chủ nữa.
Nếu như đám lão đầu kia thật sự không đứng bên phía cậu chủ nữa, như vậy đối với cậu chủ mà nói tuyệt đối là chuyện nguy hiểm.
"Nhưng, cậu chủ..."
Mặc dù trong lòng Vũ Đàm tuyệt đối trung thành với Đường Nại, đối với đoạn tình cảm của mợ cả và cậu chủ nhà anh ta cũng rất vui vẻ yên tâm và đồng ý, dẫu sao cậu chủ nhà anh ta từ nhỏ đã khổ, khó khăn lắm mới có mợ cả làm cho cậu chủ vui vẻ như vậy.
Đoạn thời gian này anh ta thấy được cậu chủ thay đổi từng ly từng tí, đáy lòng cũng được an ủi từ trong thâm tâm.
Nếu như có một ngày cậu chủ thật sự phải đứng phía đối lập với đám lão gia kia, anh ta tuyệt đối sẽ đứng ở bên cậu chủ.
"Tôi biết rồi, cậu chủ!"
Một lát sau, Vũ Đàm nghiêm túc gật đầu một cái.
"Chuyện này để bọn họ đóng chặt miệng, nếu ai dám can đảm tiết lộ một chút tin tức ra ngoài, cũng đừng trách Đường Nại tôi hạ thủ vô tình!"
Đường Nại nghĩ đến liên quan tới chuyện này một khi bị truyền đi sẽ đưa tới một loạt nguy hiểm, cũng không khỏi trầm mắt, tròng mắt đen lạnh lùng u ám hung ác lướt qua huyết quang tàn bạo, dặn dò Vũ Đàm.
"Yên tâm đi, cậu chủ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ nói ra!"
Vũ Đàm biết chuyện này một khi bị tiết lộ sẽ đưa tới hậu quả gì, gật đầu một cái nói.
Vũ Đàm làm việc, Đường Nại dĩ nhiên yên tâm, đến khi Vũ Đàm rời khỏi phòng làm việc, Đường Nại mới thả toàn bộ cơ thể trên ghế sa lon.
"Tê —— "
Sau lưng đặt lên phần dựa lưng của ghế sa lon, lưng truyền tới một trận đau tê tâm liệt phế, thần sắc trên mặt có chút lạnh lẽo, lại có tuyệt đối bá đạo và tôn ngạo.
Bên này sau khi tách khỏi Dạ Sở Hân, Mông Chỉ Nghi đi tìm Đông Phương Thế Kiêu và Ryan, giờ phút này Ryan đang xúi Đông Phương Thế Kiêu đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Mông Chỉ Nghi tới, nhất thời vui vẻ ra mặt.
"Tiểu nha đầu, cuối cùng cô cũng đến nhìn chúng tôi rồi, đi đi, có chút ngứa tay, tìm một chỗ vui vẻ đi!"
Vừa nhìn thấy dáng vẻ Đông Phương Thế Kiêu bị dây dưa khóc không ra nước mắt, Mông Chỉ Nghi cũng biết Ryan cũng ngứa tay muốn buổi tối chơi mấy ván.
"Ngứa tay?"
Mông Chỉ Nghi nhíu mày nhìn Ryan một cái, nói.
"Ừ ừ!"
Ryan rất nghiêm túc gật đầu một cái, anh ta còn chưa chơi sòng bạc ở nơi này, trong lúc nhất thời còn có chút tò mò và ngứa tay.
"Cầm cây đao rạch trên tay mình mấy đường là không ngứa nữa rồi!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng liếc mắt nhìn Ryan, vượt qua anh ta đi vào bên trong.
"Phì, haha, đúng, rạch mấy đường sẽ không ngứa nữa, ha ha!"
Đông Phương Thế Kiêu nghe được tiếng của Mông Chỉ Nghi nhất thời không nhịn được cười phun ra tiếng, nhìn vẻ mặt tức cười trên mặt Ryan cười càng vui vẻ hơn.
"Thế nào, hôm nay có thời gian tới, không chăm sóc tên bệnh hoạn nhà cô nữa rồi?"
Thấy Mông Chỉ Nghi tới, Đông Phương Thế Kiêu hơi sững sờ.
"Anh ấy đi làm rồi!" Mông Chỉ Nghi cau mày lại, nghĩ đến vết thương sau lưng Đường Nại, cũng không biết người đàn ông có tự chăm sóc tốt cho anh ấy không.
Nhìn chân mày Mông Chỉ Nghi hơi nhíu lên, Đông Phương Thế Kiêu thoáng nghiêng mặt, nhìn về phía Ryan bên cạnh, đột nhiên nói: "Đi thôi!"
"Đi, đi đâu?" Ryan bị thái độ đột nhiên thay đổi của Đông Phương Thế Kiêu làm cho có chút không hiểu.
"Không phải ngứa tay sao, không đi thì thôi?" Đông Phương Thế Kiêu lạnh lùng bĩu môi.
"Đi, đi, nhất định phải đi, Tiểu Kiêu Kiêu anh thật là quá tốt!"
Ryan vừa nghe thấy lời của Đông Phương Thế Kiêu nhất thời lộ ra thần sắc vui mừng, nhìn Mông Chỉ Nghi bên cạnh một cái, hỏi: "Thế nào, có đi không?"
Mông Chỉ Nghi cười lạnh một tiếng, mang theo mấy phần cuồng ngạo và phách lối: "Tôi đi còn có chuyện của các người sao?"
"Khụ khụ, vậy cô cứ nhìn chúng tôi chơi thôi!"
Ryan nghe lời nói của lão đại nhà anh ta cuồng vọng như vậy không khỏi ho nhẹ một tiếng nói.
Cuối cùng ba người đi xuống lầu ăn cơm tối trước, buổi tối tám giờ chuẩn bị tới sòng bạc dưới đất.
Sòng bạc dưới đất lớn nhất thành phố Kinh Đô, long xà hỗn tạp, các loại người đều có.
Sòng bạc dưới đất chia làm bốn tầng, tầng một cho người chơi thông thường, không quy định có bao nhiêu tiền, tầng hai chính là người chơi trung bình, giá trị con người trên dưới không đến vài tỷ thì không cần đến tầng hai.
Cuối cùng tầng ba chính là người chơi cao cấp, thường số tiền là mười tỷ trở lên.
Trong truyền thuyết còn có tầng bốn, chẳng qua là tầng bốn này tới nay chưa từng có người đến.
Tin đồn muốn xuống đến tầng bốn thì không phải là vấn đề tiền, mà là vấn đề kỹ thuật chơi bài, muốn đến tầng bốn trừ phi ngươi có thực lực vua đánh bạc, nếu không cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi.
Đối với sòng bạc dưới đất này có quy củ như vậy, Mông Chỉ Nghi vốn còn không có hứng thú, đột nhiên cũng có mấy phần hứng thú nhíu mày.
Ba người trực tiếp xuống tầng hai, bắt đầu chơi từ tầng hai.
Mà ba người Mông Chỉ Nghi không biết là, bọn họ vừa tiến vào sòng bạc dưới đất, bên kia cũng đã có người bẩm báo tung tích ba người cho Đường Nại.
Đường Nại vừa biết Mông Chỉ Nghi lại đến sòng bạc dưới đất, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Trong tầng thứ hai sòng bạc ngầm lớn nhất của Kinh đô.
Tầng thứ hai cơ bản đều đang chơi trò hai tám vạch, cũng là một cách chơi bài xì tố dân gian thông thường. Trong một bộ bài xì tố nhận từ hai đến mười lá, mỗi một tua có thể có hai đến bốn người chơi với nhau.
Trong đại sảnh có rất nhiều bàn, trước mỗi một bàn đều có một người chia bài, tức là Dealer đang đứng, Dealer sẽ đảm nhận vai trò nhà cái. Với ba mươi sáu lá bái trong tay, nhà cái sẽ chia ra bốn lá bất kỳ, sau đó căn cứ vào người chơi để bỏ tiền cược, nhà cái chỉ cần đặt theo là được rồi. Sau khi bỏ tiền cược vào, nhà cái sẽ tiếp tục dựa theo trình tự chia bài, mỗi người có hai lá bài, mỗi một tua có tám lá.
Tẩy bài một lần có thể chơi bốn vòng, mỗi một người chơi sẽ so sánh bài với nhà cái, dựa theo con số trên lá bài mà phân chia thắng bại.
Cách chơi này vừa thử thách tâm lý của người tham dự, nhưng lại khá đơn giản.
Liếc nhìn qua một lượt, trong cả đại sảnh toàn là đầu người, đủ có thể thấy sòng bạc ngầm lớn nhất Kinh đô này có độ nổi tiếng thu hút đến mức nào.
Ba người Mông Chỉ Nghi thật vất vả mới tìm được một vị trí, trên vị trí kia đã có một người đàn ông trung niên tuổi hơi lớn và một Dealer đứng chia bài trước bàn.
Ba người Mông Chỉ Nghi đi qua, lập tức có một nữ Dealer tiến lên đón, cô ta mặc một bộ đồng phục màu đen, tươi cười vui vẻ và khẽ gật đầu với bọn người Mông Chỉ Nghi.
Ryan tự động đưa cái thẻ trong tay cho nữ Dealer mặc đồng phục màu đen kia, yêu cầu đổi chừng 150 tỷ chip đánh bạc trước, sau đó thì ngồi vào vị trí.
Rất nhanh, 150 tỷ chip đánh bạc đã được mang đến, lần lượt chia thành hai phần rồi đẩy tới trước mặt Ryan và Đông Phương Thế Kiêu.
Mông Chỉ Nghi chỉ ngồi một bên xem cuộc chiến, cũng không tham dự.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện thì liếc nhìn ba người Ryan và Mông Chỉ Nghi một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nữ Dealer đang đứng ở trước bàn.
Thấy bọn họ đã chuẩn bị xong, nữ Dealer hỏi lại ba người rồi bắt đầu xào bài.
“Soạt soạt soạt”, Từng ngón tay thon dài tinh tế của nữ Dealer phất qua các lá bài xì tố, biến ảo giống như ma thuật.
Cách chơi của bài xì tố hai tám vạch là người chia bài đều là đại diện cho nhà cái sòng bạc, tất nhiên nữ Dealer chia bài cũng làm nhà cái, cô ta lần lượt phát bài theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ.
Trước mặt bốn người đều có một lá bài, họ đều cầm lấy lên nhìn thoáng qua, lại không lộ ra biểu cảm gì mà úp xuống bàn.
“6 tỷ!”
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Ryan hô lên.
“3 tỷ!” Ryan lên tiếng, lười biếng dựa cả người về phía sau.
“3 tỷ!” Đông Phương Thế Kiêu cũng đưa ra không nhiều, cũng kêu lên theo Ryan.
Người đàn ông trung niên đối diện nghe được câu nói của Ryan và Đông Phương Thế Kiêu, không khỏi lộ ra nụ cười trào phúng, trong mắt cũng mang theo vài phần đắc ý như kẻ bề trên.
Ryan và Đông Phương Thế Kiêu lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, trực tiếp lựa chọn không buồn quan tâm đến loại người như thế.
Nơi như sòng bạc ngầm này, hạng người gì cũng có, có thể dễ dàng tìm thấy một vài người có được chút tiền thì đến đây giả làm người giàu.
Thấy Ryan và Đông Phương Thế Kiêu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, sau đó trực tiếp không thèm ngó tới, người đàn ông trung niên kia cũng cảm thấy mất mặt.
Sau khi ba người đặt tiền cược xong, nữ Dealer mang trên mặt nụ cười thản nhiên không chê vào đâu được, lại phát bốn lá bài theo trình tự đến trước mặt họ lần nữa.
“Một lá bốn, một lá năm!” Người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười đắc ý, mở ra hai lá bài trong tay.
Nữ Dealer cười nhạt nhìn về phía Ryan và Đông Phương Thế Kiêu.
Ryan chỉ bình thản nhìn thoáng qua, đã mở lá bài trong tay lên trên bàn, cũng có điểm số tương tự.
Nhìn thấy lá bài trong tay Ryan, sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, không khỏi mang theo vài phần khó chịu, Đông Phương Thế Kiêu nhìn thoáng qua bài trong tay, lập tức khựng lại.
Cuối cùng thì đặt một con ba và một con hai lên trên bàn.
Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy bài của Đông Phương Thế Kiêu thì mới lộ ra nụ cười đắc ý.
Nữ Dealer vẫn cười nhàn nhạt với ba người bọn họ, sau đó mở ra lá bài trong tay, rõ ràng là một đôi năm.
“Ngại quá, ăn hết!”
Nói xong, nữ Dealer lập tức gom hết chip đánh bạc trong tay ba người qua.
Thấy nữ Dealer lấy đi hết chip đánh bạc trước mặt mình, gương mặt người đàn ông không khỏi lộ ra vẻ đau lòng.
Ryan và Đông Phương Thế Kiêu thì không sao cả, 3 tỷ đối với bọn họ giống như ăn một bữa cơm mà thôi.
Nữ Dealer thu lại mấy lá bài trước mặt bọn họ, sau đó bắt đầu đợt thứ hai.
Ryan và Đông Phương Thế Kiêu đều kéo con bài chưa lật trên bàn qua, nhìn thoáng một cái rồi lại buông xuống.
Nhưng người đàn ông kia thì do vòng thứ nhất đã thua mất 3 tỷ, cho nên có chút sợ hãi e ngại và đau lòng, trên mặt trên trán đã ứa ra mồ hôi.
“3 tỷ!” Bởi vì đợt thứ hai phải kêu giá thấp nhất là 3 tỷ, lần này người đàn ông trung niên kia không khỏi hô lên con số này.
“Sáu tỷ!”
“Sáu tỷ!”
Ryan và Đông Phương Thế Kiêu tiếp tục gọi.
Mở bài ra, lần này Đông Phương Thế Kiêu có một con năm, một con ba. Ryan thì có một con ba một con tư. Người đàn ông trung niên lại là một con ba một con hai. Lần này nữ Dealer làm nhà cái có một con năm một con bốn, tính ra thì cao hơn Đông Phương Thế Kiêu một điểm.
Tổng cộng 15 tỷ chip đánh bạc của ba người lại bị nữ Dealer lấy đi lần nữa.
Lần này người đàn ông trung niên đã bắt đầu đứng ngồi không yên, mồ hôi trên mặt không ngừng ứa ra, ông ta đã liên tục thua mất 9 tỷ, thua đến hai tay đều đang run rẩy.
Nữ Dealer mang trên mặt nụ cười chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua hai bàn tay run rẩy của ông ta, không khỏi mở miệng hỏi: “Ngài đây còn muốn tiếp tục không, chip đánh bạc trên tay ngài đã không còn nhiều lắm!”
“Tiếp tục!”
Người đàn ông nhìn thoáng qua một đống chip đánh bạc đặt trên bàn của Ryan và Đông Phương Thế Kiêu, lại liếc nhìn sáu tỷ chip đánh bạc còn lại trước mặt mình, không khỏi có chút hốt hoảng.
Nữ Dealer thấy ông ta không kêu ngừng, vội tiếp tục bắt đầu chia bài vòng thứ ba.
Lần này Ryan và Đông Phương Thế Kiêu căn bản không thèm nhìn lá bài, cả hai trực tiếp vung ra chín tỷ.
Mà người đàn ông kia chỉ còn lại sáu tỷ chip đánh bạc cuối cùng, không dám so bì với bọn Ryan, chỉ có thể đẩy ra 3 tỷ chip đánh bạc.
Nữ Dealer cười nhàn nhạt mà tiếp tục chia bài, trong vòng thứ ba này, nữ Dealer đại diện cho nhà cái tiếp tục thắng, ba nhà đã đổ tổng cộng 21 tỷ chip đánh bạc đến trước mặt của nữ Dealer.
Nữ Dealer nhìn về phía người đàn ông trung niên, mở miệng lần nữa: “Thưa ngài, ngài còn lại 3 tỷ chip đánh bạc cuối cùng, xin hỏi ngài còn muốn tiếp tục hay không!”
Mặc dù nơi đây là sòng bạc ngầm, nhưng quy tắc cũng coi như khá tự do và nhân tính hóa, nếu anh muốn rút lui thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, chip đánh bạc trong tay anh không còn nhiều lắm thì Dealer cũng sẽ tiếp tục hỏi han nhiều lần.
Về phần cuối cùng anh đi hay không, chuyện này không phải vấn đề của sòng bạc và Dealer.
Người đàn ông như đang ngồi trên châm, đã mấy lần muốn rời khỏi, nhưng nghĩ đến biết đâu lần tiếp theo vận may của ông ta xuất hiện thì sao?
“Tiếp tục!” Ông ta nói với nữ Dealer, sau đó giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt một cái.
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái!
Thấy người đàn ông trung niên kia vẫn hô tiếp tục nên cô gái lại chia bài thêm một lần nữa.
Liên tiếp bốn vòng, cô gái của nhà cái chia bài đều giành thắng lợi về cho đối phương, mấy thẻ đánh bài trong tay người đàn ông trung niên đều bị thua mất sạch.
“Mấy người chơi bẩn!”
Sau khi đánh mất ba tỷ chip đánh bạc cuối cùng trong tay, người đàn ông trung niên lập tức nhảy chồm lên, chỉ tay quát tháo cô gái đang chia bài.
Cô gái chia bài tuy bị người đàn ông trung niên kia quát to nhưng mặt vẫn không đổi sắc, vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn, nhìn người đàn ông đó rồi nói: "Vị này, nơi này là sòng bạc, nghiêm cấm lớn tiếng ồn ào, xin ngài chú ý thái độ của mình, nếu không tôi có quyền gọi bảo vệ tới và yêu cầu ngài phải rời đi đó.”
"Đừng tưởng cô gọi bảo vệ tới thì tôi sẽ sợ cô, cô chính là đang chơi bẩn, tôi muốn khiếu nại cô. Nhanh đem tiền trả cho tôi mau.” Sắc mặt người đàn ông trung niên lúc trắng lúc xanh lúc thì đỏ bừng lên giận dữ quát tháo, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đó.
Thấy người đàn ông kia giương cung bạt kiếm như vậy, mấy bàn bên cạnh đề đồng loại nhìn sang. Cô gái kia vẫn giữ nguyên nét mặt lịch sự khi nãy, chỉ yên lặng ngồi nhìn người đàn ông kia đang phẫn nộ mà thôi.
“Vị này, nãy giờ hành vi của ngài đã quấy rầy nghiêm trọng tới không gian giải trí của những khách khác, hiện tại tôi có quyền mời ông rời đi.” Cô gái chia bài đó vừa nói vừa đưa tay nhấn nút gọi bảo vệ tới.
Rất nhanh liền có người đi tới xách cổ người đàn ông trung niên kia ném ra ngoài.
Người đàn ông trung niên bị bảo vệ tóm đi vẫn không cam lòng, quay đầu lại tức giận mắng to: "Các người chơi bẩn, đem tiền trả cho tôi mau. Các người vậy mà dám lừa gạt tiền của tôi, tôi sẽ đi tố cáo các người…”
Mãi cho đến khi cả sòng bài không còn nghe thấy âm thanh mắng chửi của người đàn ông đó nữa, cô gái chia bài mới mỉm cười lịch sự rồi nhìn thoáng qua ba người Ryan Mông Chỉ Nghi, biểu đạt áy náy nói: "Thật sự là không được hay, để mấy vị chê cười rồi. Xin hỏi còn muốn tiếp tục không ạ?”
Tại nơi như sòng bạc đôi lúc sẽ có những chuyện như vậy phát sinh cho nên đối với chuyện này, những người chia bài của nhà cái đều ứng phó dễ dàng như trở bàn tay.
"Tiếp tục đi.”
Tâm trạng của Ryan cũng không bị ảnh hưởng chút nào, mặc dù bị thua mất tới hai mấy tỷ cũng không tính là gì nhưng anh ta vẫn muốn gỡ gạc lại một chút.
Cô gái chia bài đưa mắt nhìn sang người đối diện - Đông Phương Thế Kiêu vẫn yên lặng nãy giờ.
Đông Phương Thế Kiêu nhìn thoáng qua bên phía Mông Chỉ Nghi, nhíu mày hỏi một tiếng: "Không chơi một lát hả?"
"Các cậu cứ chơi trước đi!"
Trên mặt Mông Chỉ Nghi mang theo vài phần lãnh đạm, cô chỉ muốn ngồi ở một bên an tĩnh nhìn xem mà thôi.
Mông Chỉ Nghi không chơi nên Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu liền tiếp tục bắt đầu chơi tiếp.
Sau một tiếng, thẻ đánh bài trong tay Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu đã vơi dần, chỉ còn lại một ít.
"Hai vị còn muốn tiếp tục nữa không ạ?" Cô gái chia bài cho dù đã làm việc suốt một tiếng đồng hồ nhưng tâm lý và nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt, cô ta cười nhẹ nhìn Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu hỏi.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng gật đầu nói: "Tiếp tục đi!"
Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu đã liên tiếp thua tới sáu mươi tỷ đồng nên giờ phút này không khỏi trở nên nghiêm túc, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm vào tay cô gái đang chia bài kia, muốn biết đối phương có gian lận hay không.
Tuy nhiên sòng bạc ngầm chính là chỗ như vậy, những người được chọn làm người chia bài cho nhà cái cơ bản đều là những người lão luyện trên sòng bạc, kể cả bọn họ có chơi bẩn thì có khi khách cũng nhìn không ra.
Ngược lại Mông Chỉ Nghi có thể nhìn ra một chút thủ thật đó. Mặc dù vẫn ngồi ở bên cạnh nhưng ánh mắt cô thi thoảng lại liếc qua cô gái chia bài kia. Tuy nhiên cô gái chia bài cũng là người chuyên nghiệp và bài bản về tâm lý, thi thoảng cô ta còn ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt cô rồi khẽ gật một cái.
Cuối cùng sau một trận, Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu tiếp tục thua nốt hơn chín tỷ trong tay.
"Hai vị còn cần đổi chip chơi tiếp không ạ? Cấp bậc của hai người có thể đổi ở cấp độ ba, hoặc miễn cưỡng lên cấp độ ba cũng được ạ."
Cô gái chia bài nhìn hai người Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu rồi cười nhạt hỏi.
Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu cũng không trả lời cô ta mà nhanh chóng dời ánh mắt nhìn về phía Mông Chỉ Nghi, sau đó mang theo mấy phần tủi thân đau lòng nói:
“Bọn mình đã thua tới 150 tỷ rồi. Cậu còn muốn chúng mình thua sạch như vậy ư?”
“Muốn tôi ra tay cũng được. Tiền thắng được tôi 6 phần, các cậu mỗi người 2 phần."
Mông Chỉ Nghi nhàn nhạt liếc qua Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu, đôi lông mày thanh lãnh chau lên mang theo vài phần lười biếng cùng sự hài lòng.
Bộ mặt kiêu ngạo của cô nhanh chóng lọt vào mắt của cô gái chia bài, lông mày của cô ta có chút nhíu lại nhưng rất nhanh chóng liền biến mất không thấy gì nữa.
Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu nghe được Mông Chỉ Nghi nói vậy, đáy lòng hai người không khỏi cảm thấy đau đớn.
Quả nhiên là còn độc ác hơn cả tư bản, quá hút máu rồi.
Tuy nhiên chỉ cần nghĩ tới kỹ thuật siêu phàm của Mông Chỉ Nghi, ngay lập tức hai người đó đã cảm thấy trong lòng có chút cân bằng rồi.
Ai chà, cứ như vậy đi, dựa vào trình độ chơi bài siêu đỉnh của lão đại thì hai người bọn họ dù có được hưởng 2 phần thôi cũng là một con số không nhỏ rồi.
Vừa nghĩ tới cuối cùng sẽ thắng được tiền, Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu liền không nhịn được kích động ra mặt.
Nhìn thoáng qua ba người, đôi lông mày trên mặt cô gái chia bài lại một lần nữa nhíu lại.
"Lại đổi tiếp 150 tỷ nữa!"
Nói xong Ryan liền đem một chiếc thẻ đưa cho cô gái chia bài.
Cô gái chia bài vui vẻ tiếp nhận, rất nhanh liền ôm theo một cái rương đựng đầy chip tới để lên bàn.
"Các vị có thể kiểm lại một chút, chỗ này là một trăm năm mươi tỷ chip đánh bạc đó ạ!" Cô gái chia bài nói một cách bài bản.
"Không cần, bắt đầu đi!”
Sòng bạc này lớn như thế nên mấy người họ cũng sẽ không hoài nghi bọn họ làm ăn thiếu chuyên nghiệp, Đông Phương Thế Kiêu đứng dậy nhường vị trí của mình cho Mông Chỉ Nghi, còn anh thì là lui sang một bên rồi ngồi xuống.
"Thưa cô, những quy tắc cơ bản khi chơi bài cô có thắc mắc gì không? Nếu như không có cái gì cần hỏi, vậy chúng ta lại bắt đầu nhé!" Cô gái chia bài nhìn thoáng qua Mông Chỉ Nghi đang ngồi đối diện mình, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng hỏi.
"Bắt đầu đi!"
Mông Chỉ Nghi nhàn nhạt nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ thanh lãnh tinh xảo mang theo vài phần tôn quý cùng lười biếng.
Hai người đối chiến, bài poker được chuyền qua chuyền lại trong tay cô ta mang theo một âm thanh giòn tan, tư thế tẩy bài của cô ta cũng vô cùng khí phách.
Cô gái chia bài bắt đầu chia lá cho mình trước, sau đó mới phóng một lá bài khác về phía Mông Chỉ Nghi đang ngồi trước mặt, cô ta nhìn Mông Chỉ Nghi rồi mỉm cười chờ đợi cô kêu giá.
Mông Chỉ Nghi liếc qua lá bài đặt ở trước mặt mình, giọng điệu thanh lãnh kêu lên: "Ba tỷ."
Cô gái chia bài thấy Mông Chỉ Nghi đến bài còn chưa lật mà kêu luôn ba tỷ, trong lòng liền nhận định cô gái này là người không biết chơi bài, nhưng nhìn thấy Ryan cùng Đông Phương Thế Kiêu nhao nhao kích động đem ánh mắt chăm chú vào từng động tác của Mông Chỉ Nghi, cô gái chia bài lại không nhịn được nhíu nhíu mày, đáy lòng hơi nghi hoặc một chút.
Cô ta lại tiếp tục chia cho Mông Chỉ Nghi hai lá bài tiếp theo.
Mông Chỉ Nghi đưa tay cầm lấy lá bài trên bàn, sau đó nhìn thoáng qua, mở ra đặt ở trước mặt mình.
Một lá bốn một lá hai, tổng cộng là sáu điểm!
Cô gái chia bài nhìn thoáng qua lá bài trước mặt Mông Chỉ Nghi, trên mặt nở ra nụ cười tiêu chuẩn rồi mở hai tấm bài trong tay mình ra.