CHƯƠNG 155: NGƯỜI CÓ KHẢ NĂNG CHƠI NGƯỜI KHÁC NHẤT
Nhìn thấy bài của mình là số sáu, rốt cuộc Lệ Vỹ Văn cũng yên tâm mà đem ánh mắt liếc nhìn đám người.
La Vu Duyệt nhìn thoáng qua lá bài trong tay, là số ba.
Hai người Đường Nại và Mông Chỉ Nghi cũng nhìn thoáng qua bài của mình, không phải số bốn là thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là bắt chước khỉ đột đi đường quá xấu mà.
Cuối cùng là Đường Vỹ Hạo còn nhắm mắt lại giả thần giả quỷ bái lạy một phen mới lật bài của mình ra, cũng lập tức thở phào một hơi.
Đám người lập tức không hẹn mà cùng đem ánh mắt đồng loạt nhìn mặt Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân.
Nhìn ánh mắt của mọi người, lại liếc mắt nhìn đám người lật bài ra, cuối cùng Dạ Sở Hân cũng hiểu rõ được câu nói "Đi đêm lắm cuối cùng cũng có ngày gặp ma" là đúng đắn.
Sắc mặt Lâm Viên Dịch đã hơi khó coi, nhìn thoáng qua Lâm Viên Chấn bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cho Lâm Viên Chấn lạnh hết cả sống lưng.
Nhìn thấy bài của đám người, Lâm Viên Chấn cũng không khỏi kinh ngạc, ấm ức nhếch miệng lên, làm sao anh ta biết được mình chỉ tùy tiện nói một con số thì là của anh hai đâu, anh ta cũng không có mắt nhìn xuyên tường.
Đám người nhao nhao vừa nhìn qua Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân để xem kịch vui, vừa nhìn Lâm Viên Chấn với một nụ cười tán thưởng.
Chậc chậc, người có khả năng chơi người khác nhất, quả nhiên vẫn là Tiểu Văn Tử không ai khác!
"Anh!"
Lâm Viên Chấn yếu ớt gọi Lâm Viên Dịch một tiếng, mặt mũi đều là ấm ức.
Lâm Viên Dịch lạnh lùng liếc cậu ta một cái, hừ lạnh một tiếng: "Cậu trở về cứ đợi bị gọi đi huấn luyện đi!"
"Anh, anh không thể đùa như vậy được đâu!" Vừa nghe đến phải huấn luyện, Lâm Viên Chấn lập tức bật thốt lên.
Lâm Viên Dịch đã không buồn để ý tới người em trai này nữa rồi, ưu nhã đứng lên dưới ánh mắt xem trò vui của mọi người.
Đám người thấy Lâm Viên Dịch đứng lên, liền nhao nhao chuyển ánh mắt nhìn về phía Dạ Sở Hân, Dạ Sở Hân không thể không giữ nguyên vẻ mặt khóc không ra nước mắt đứng lên khỏi chỗ ngồi, còn lạnh lùng hừ một tiếng với Lâm Viên Dịch.
"Nhìn hai người như vậy rất xứng đôi với nhau đấy, chà chà!" Lệ Vỹ Văn nhìn thoáng qua hai người, nhíu mày.
"Anh mới xứng!"
"Cậu mới xứng!"
Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân trăm miệng một lời, sau đó cùng nhau hừ lạnh một tiếng, trừng mắt với đối phương một cái.
"Không phải đang bắt chước khỉ đột đi đường hay sao, nhìn xem!"
Lâm Viên Dịch lạnh lùng vứt xuống một câu, sau đó đi ra vị trí của mình, đứng ở một bên bắt đầu bắt chước khỉ đột đi đường.
Dạ Sở Hân thấy Lâm Viên Dịch đã đi ra đó cũng không khỏi tức giận đi đến bên cạnh, khó chịu bắt chước khỉ đột đi đường, dáng vẻ mặc váy hoa bắt chước khỉ đột đi đường kia của cô ta khiến Đường Vỹ Hạo phun ra từng ngụm từng ngụm nước, cũng may lần này dường như Đường Nại đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên đã tránh đi.
"Ha ha ha ha, buồn cười chết tôi mất…" Tiếng cười của hai người Đường Vỹ Hạo và Lâm Viên Chấn là to nhất.
"Phốc…"
Sau đó Lệ Vỹ Văn cũng không nhịn được cười ra tiếng, mà ngay cả La Vu Duyệt cũng không khỏi cong khóe môi lên, vẻ mặt hứng thú nhìn dáng vẻ Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân bắt chước khỉ đột đi đường.
Đường Nại nhìn có vẻ như bình tĩnh nhất nhưng trong đáy mắt lúc nhìn về phía hai người Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân lại chứa một tia vui vẻ.
Khóe môi Mông Chỉ Nghi hơi cong lên, nhìn thoáng qua dáng vẻ xấu hổ mặt đỏ bừng của bạn thân mình, cũng không khỏi cười khan một tiếng.
Đã bao lâu rồi cô chưa được thấy dáng vẻ đỏ mặt như vậy của Sở Hân.
Lâm Viên Dịch và Dạ Sở Hân trong tiếng cười lớn của mọi người sắc mặt càng trở nên âm trầm và xấu hổ hơn, thậm chí trong đáy lòng Lâm Viên Dịch cũng càng mắng Lâm Viên Chấn chơi người khác cả trăm ngàn lần, đợi đến khuya về nhà sẽ dạy dỗ lại thằng nhóc kia thật tốt.
Tận đến khi hai người đi được ba phút, đám người nghĩ đến vừa rồi một con khỉ đột mặc váy hoa và một con khỉ đột trắng vừa bước đi một cách vừa vụng về lại buồn cười vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Dười ánh mắt lạnh như băng của Lâm Viên Dịch cuối cùng đám người cũng ngưng cười.
Mấy ván đấu sau đó, mọi người đều chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn bị một đôi bạn tốt Đường Vỹ Hạo và Lâm Viên Chấn gài bẫy khiến hai người Đường Nại và Lâm Viên Dịch liên tiếp bị tàn phá.
Uống thêm một chút nước, Mông Chỉ Nghi nói với Đường Nại một tiếng liền đi toilet.
La Vu Duyệt đã im lặng cả một buổi tối thấy Mông Chỉ Nghi đi ra ngoài cũng im ắng ra khỏi căn phòng.
Đường Nại vừa nhìn thấy La Vu Duyệt đuổi theo Mông Chỉ Nghi ra ngoài, trong đôi mắt đen u ám lập tức dấy lên sự lạnh lùng giống như cuồng phong bạo vũ.
Mông Chỉ Nghi rửa tay xong từ toilet đi ra lại gặp phải La Vu Duyệt đang đứng ở hành lang hút thuốc, bị giật mình, sau đó cô cũng không buồn để ý đến La Vu Duyệt mà lướt qua anh ta đi lên phía trước.
"Dừng lại!"
Dường như nhìn thấy Mông Chỉ Nghi có vẻ như không để ý tới mình, La Vu Duyệt vốn đang giữ vẻ mặt âm trầm không nhịn được lộ ra vẻ âm tàn ngang ngược, táo bạo quát lên với Mông Chỉ Nghi.
Nghe được tiếng quát của La Vu Duyệt, Mông Chỉ Nghi hơi dừng bước chân lại, lạnh lùng xoay người nhìn về phía La Vu Duyệt, dùng khuôn mặt không có chút cảm xúc nào cứ như vậy nhìn anh ta.
"Có việc gì?"
Vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ vô tình nhìn La Vu Duyệt giống như là đang nhìn một người xa lạ khiến La Vu Duyệt không nhịn được mà phẫn nộ, đáy lòng đã bực bội lại càng trở nên nóng nảy hơn.
Anh ta đi lên trước mấy bước, đứng ở bên cạnh Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt lóe lên sự tức giận và hận ý.
"Rời khỏi Đường Nại, ở bên tôi, tôi biết cô vì tiền, anh ấy có thể cho cô cái gì tôi cũng có thể cho cô được như vậy, chỉ cần cô làm người phụ nữ của tôi!"
Mông Chỉ Nghi nghe thấy La Vu Duyệt nói như vậy, híp mắt lại, một tia sát khí xẹt qua trong đôi mắt lạnh lùng, cô nhíu mày lại nhìn về phía La Vu Duyệt, giễu cợt nói.
"Anh đựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ vứt bỏ anh ấy để chọn anh?"
"Đường Nại là anh em tốt của tôi, người phụ nữ như cô không xứng với anh ấy, nếu cô thức thời thì mau rời khỏi anh ấy đi, tôi có thể cho cô tiền, cho cô tất cả những gì mà cô muốn, có thể nuôi cô cả đời, chỉ cần cô rời xa anh ấy thôi!"
Thấy Mông Chỉ Nghi hoàn toàn không thèm để hành động của anh ta vào mắt, gương mặt La Vu Duyệt càng trở nên u ám và nóng nảy hơn mấy phần, hung dữ nhìn Mông Chỉ Nghi.
"Chỉ cần tôi rời xa anh ấy thì anh sẽ cho tôi tất cả sao? Bao gồm cả La thị ư?" Mông Chỉ Nghi chế giễu cười một tiếng, trên gương mặt lạnh lùng là vẻ châm chọc.
Không phải anh ta nói có thể cho cô tất cả những thứ cô mong muốn sao, cô cũng rất muốn xem xem anh ta có thể cho cô được cái gì đấy.
Nghe Mông Chỉ Nghi nói xong, La Vu Duyệt hơi nhíu mày lại, một lúc sau không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh mỉa mai nói: "Cô cảm thấy cô đáng giá nhiều tiền như vậy sao?"
Ở trong mắt La Vu Duyệt, Mông Chỉ Nghi không thể nghi ngờ chính là một người phụ nữ đầy mưu mô vì tiền mà tiếp cận Đường Nại.
Mông Chỉ Nghi cũng không hề tức giận, chỉ lạnh lùng ngạo nghễ cười một tiếng, quanh người toát ra một cỗ hơi thở tôn quý không bị trói buộc, khinh thường liếc nhìn La Vu Duyệt.
"Vậy anh cảm thấy anh là cái thá gì chứ, dựa vào đâu mà cho rằng Mông Chỉ Nghi tôi sẽ ở bên anh!"
"Cô... Cô đừng có mà hối hận đấy, chờ đến một ngày Đường Nại nhìn rõ bộ mặt thật của cô vứt bỏ cô, đến lúc đó cô có quỳ xuống cầu xin tôi chơi cô thì tôi cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái nào đâu!"
Thấy Mông Chỉ Nghi không coi ai ra gì như thế, La Vu Duyệt cũng không khỏi độc ác nói.
"Vậy anh cứ ở đó cố gắng mà chờ xem có ngày như vậy hay không nhé, hẹn gặp lại!"
Mông Chỉ Nghi chế giễu cười một tiếng, cũng không thèm nhìn La Vu Duyệt mà lạnh lùng quay người cao quý rời đi, bỏ lại La Vu Duyệt với vẻ mặt độc ác tàn nhẫn đang vô cùng giận dữ.