CHƯƠNG 166: XEM RA CÓ CHUYỆN ĐỂ LÀM RỒI
“Yên tâm đi, cô ấy đã có tôi bảo vệ rồi, có tôi ở đây sẽ không để cô ấy bị thương đâu.”
Mặc dù trên thực tế xem thường nhóm đàn em của người đàn ông đó, nhưng anh ta vẫn nói như vậy.
Nếu có thể nhanh chóng tìm được người đàn ông đó, thì Nghi cũng có thể yên tâm một chút, cau mày nhiều thì sẽ nhanh biến thành bà già mất.
Dã Lang nhìn thoáng qua Đông Phương Thế Kiêu, ban đầu anh ta cảm thấy người đàn ông này chính là một tên cậu ấm bước ra từ một gia đình giàu có, nhưng mà ở giờ phút này nghe được lời nói nói nghiêm túc như vậy của Đông Phương Thế Kiêu, còn có khí thế toả ra từ trên người anh ta, cũng gật đầu.
“Vâng, thưa mợ chủ.”
Dã Lang suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của mợ chủ cũng rất có lý, nếu như trước khi trời tối không thể tìm thấy Đường Nại, như vậy thì sẽ có một vài khả năng là anh đã gặp nguy hiểm, cho dù hiện tại còn sống thì cũng có khả năng bởi vì bị thương mà vết thương đã bị nhiễm trùng gì đó.
“Đi thôi, chúng ta đi đến đó tìm.”
Dã Lang mang theo vài người đi về phía hướng khác để tìm, vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, đã thấy một người của Thiên Ảnh Vệ vội vã chạy đến.
“Dã Lang, không ổn rồi.”
Vừa nghe đến từ không ổn, sắc mặt của Dã Lang đã chấn động, vội hỏi người của Thiên Ảnh Vệ kia: “Làm sao rồi? Có phải là đã tìm được lão đại rồi không?”
Người của Thiên Ảnh Vệ kia lắc đầu, sau đỏ thở mạnh một hơi, nói trong sự lo lắng chờ đợi của Dã Lang.
“Vừa rồi tôi phát hiện ra có vài người khá kì lạ mang súng nên đã nhan chóng báo cáo cho Cô Ưng, sau khi đám người đó muốn rời đi, Cô Ưng đã đi theo, để tôi đến báo cho anh, để anh dẫn đội đi qua đó, Cô Ưng sẽ để lại kí hiệu ở ven đường!”
Đợi sau khi người đó thở hổn hển nói xong, sắc mặt của Dã Lang lại càng trở nên khó coi hơn.
Ở vùng khe núi cực kì yên tĩnh và bí ẩn này, ngày bình thường có rất ít người đi đến, bây giờ đã có người đến, hơn nữa còn mang theo súng, như vậy chắc chắn là có vấn đề.
Ánh mắt của Dã Lang lạnh lẽo, ra lệnh cho hai người ở sau lưng: “Các anh đi nói với mợ chủ một tiếng, sau đó đi theo mợ chủ, còn anh theo tôi mang theo các anh em khác đi sau, báo với những người còn lại tăng tốc độ lục soát lên!”
“Vâng!”
Ba người nghe Dã Lang nói như vậy, đều đồng thanh đáp.
Sau đó Dã Lang và người Thiên Ảnh Vệ đến báo cáo kia mang theo một đội nhỏ của Thiên Ảnh Vệ bí mật đi theo ám hiệu mà Cô Ưng để lại.
Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu vừa mới định chuyển sang nơi khác tiếp tục lục soát, thì thấy hai người vốn dĩ phải rời đi lại chạy đến, Đông Phương Thế Kiêu không khỏi khó hiểu hỏi:
“Không phải là không cần sự bảo vệ của các anh rồi sao, tại sao lại quay về, đã xảy ra chuyện gì?”
“Dã Lang thấy được ở trong khe núi có một nhóm người kì quái mang theo súng, cho nên đã theo sau để điều tra, để cho hai chúng tôi ở bên cạnh mợ chủ, còn có một đội người khác ở đó tìm cậu chủ!”
Mông Chỉ Nghi hơi nhíu mày lại.
Ở dưới khe núi núi như này, vì sao lại có người đi vào.
Đông Phương Thế Kiêu cũng nhíu mày, cũng nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa bọn họ còn mang theo súng, dù thế nào cũng cảm thấy kì quái.
Hai người liếc nhìn nhau, đều ở trong mắt nhau thấy được sự không bình thường.
“Các anh đi cùng đội kia tiếp tục lục soát, không cần đi theo chúng tôi, đây là mệnh lệnh!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người của Thiên Ảnh Vệ, trên gương mặt lạnh lẽo mang theo vài phần khí thế, ánh mắt sắc lạnh quét qua, đúng là khiến cho hai người này thấy được khí phách và sự uy hiếp trên thân của mợ chủ này.
Hai người kia liếc nhìn nhau, có chút chần chờ: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, không cần đi theo chúng tôi!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói, sau đó vượt qua hai người bọn họ, đi về phía trước cùng với Đông Phương Thế Kiêu, sắc mặt của cả hai người đều có chút nghiêm túc.
“Cậu đoán xem là ai?” Đông Phương Thế Kiêu nhìn những bụi cỏ ở phía trước, nhíu mày hỏi.
“Không biết, nhưng chắc chắn không phải là người tốt lành gì, trên người có súng lại chọn đến nơi như thế này, không chừng là làm cái giao dịch bất hợp pháp nào đó.”
Đôi mắt của Mông Chỉ Nghi trầm xuống, ánh mắt đeo lạnh lùng hơi nheo lại, lộ ra sự nguy hiểm, khí thế quanh thân lạnh lẽo như hàn băng.
“Còn có thể làm gì, ở chỗ này chỉ có hai tình huống, một là giao dịch súng ống đạn dược, hai là giao dịch ma tuý, nhưng cậu nghĩ là loại nào?”
Đông Phương Thế Kiêu đột nhiên nhíu mày, mang theo vài phần hào hứng, trên gương mặt đẹp trai có vài phần ý cười.
Mông Chỉ Nghi liếc qua Đông Phương Thế Kiêu, trên gương mặt lạnh lùng toả ra sự lạnh lẽo và hung dữ, lời nói ra khỏi miệng cũng có thêm vài phần kiêu ngạo.
“Đầu cơ trục lợi súng ống là chuyện không có khả năng, vậy thì chỉ có thể là ma tuý!”
Không phải là do Mông Chỉ Nghi tự tin, mà hơn 90% thị trường súng ống đạn dược đều ở trên danh nghĩa của Ám Dạ, bọn họ muốn giao dịch súng ống đạn dược, thì cũng phải xem là có thể cầm về hay không, còn về phần ma tuý.
Loại đồ vật hại người như vậy từ trước đến nay Đế Quốc Ám Dạ đều không đụng đến, thậm chí còn rất chán ghét.
“Chậc chậc, xem ra có chuyện để làm rồi!”
Nhìn thấy biểu cảm ở đáy mắt của Mông Chỉ Nghi, Đông Phương Thế Kiêu cũng đoán được vài phần, Đế Quốc Ám Dạ hận nhất chính là buôn bán ma tuý, nếu như biết, thì sẽ không để cho bọn họ có thể sống sót mà rời khỏi.
Hai người lập tức nhanh chân đuổi theo phía trước.
Trên đường có kí hiệu mà Cô Ưng để lại, vì vậy kể cả tiểu đội của Dã Lang đi phía trước, hay hai người Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu đều có chút nhẹ nhàng hơn.
“Đoàng!”
Bỗng nhiên phía trước bỗng truyền đến một tiếng súng, sắc mặt của hai người Đông Phương Thế Kiêu bỗng trầm lại, ánh mắt lạnh lẽo, hai người liếc nhìn nhau một chút, nhanh chóng chạy về phía trước.
“Là đàn em của người đàn ông của cậu bị phát hiện!”
Khi hai người Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu đuổi đến nơi, nghe trộm thì nghe được âm thanh tức giận của của một người.
“Là người Trung Đông?”
Mông Chỉ Nghi nhanh chóng giấu mình ở sau một khe đá ngầm, nhìn thoáng qua đầu người ở phía xa, chỉ thấy giờ phút này bọn họ đang trói Cô Ưng lại, có một người da đen cao to chĩa súng vào huyệt thái dương của Cô Ưng, một người khác thì đang dùng sức hung hăng đánh vào người Cô Ưng.
“Xem ra đàn em của người đàn ông nhà cậu đã bị nhóm người kia phát hiện, làm sao bây giờ, cứu hay không cứu!”
Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày nhìn Mông Chỉ Nghi ở bên cạnh, ánh mắt sắc bén có thêm vài phần lạnh lùng, hỏi.
“Cứu!”
Mông Chỉ Nghi nhìn thoáng qua Cô Ưng đang bị đánh ở phía xa mà vẫn cắn răng im lặng, hơi híp mắt lại, liếc nhìn người da đen cao to đang chĩa súng vào huyệt thái dương của Cô Ưng, âm thanh trậm xuống, kiên định nói.
Người kia là đàn em của Đường Nại, còn là tâm phúc, nếu như là người của Đường Nại, thì chính là người của cô, người này nhất định phải cứu!
Nghe được lời của Mông Chỉ Nghi, Đông Phương Thế Kiêu cũng không ngạc nhiên, nhíu mày nhìn về Cô Ưng đang ở phía xa, bị súng chĩa vào đầu, cũng đang bị đám người đánh, ngược lại còn nói:
“Mộ tổ tiên nhà họ Đường chắc là đốt hương khói cao cấp, mới có thể lấy được người phụ nữ như cậu, còn đem đàn em của người đàn ông đó coi như đàn em của mình, chắc chắn trong lòng của Đường Nại mừng đến phát điên rồi!”