CHƯƠNG 164: ANH COI ANH LÀ THẠCH SÙNG À
Đi ra ngoài Thiệu Môn, các thế lực bắt đầu lùng sục mọi phạm vi, Đông Phương Thế Kiêu liền ngừng lại.
“Cậu, bây giờ đi đâu đây?” Đông Phương Thế Kiêu nhìn Mông Chỉ Nghi hỏi.
“Tìm anh ta.”
Đường Nại cùng với xe đều rơi xuống dưới núi, cô nhất định phải nhanh chóng tìm anh ấy mới được, vừa nghĩ tới Đường Nại có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, trong lòng của Mộc Chỉ Nghi đã cảm thấy có một trận thiêu đốt trong tâm đau đớn thấu xương.
Giờ phút này cô mới hiểu được người đàn ông kia đã sớm nằm trong tim cô, để cô yêu sâu đậm, nếu như anh ấy còn sống cô nhất định sẽ nói cho anh ấy biết.
Nếu như anh ấy chết, cô nhất định sẽ để tất cả những người có quan hệ với chuyện này đều đi xuống đền mạng cho anh ấy.
Đông Phương Thế Kiêu nhìn dưới đáy mắt của Mông Chỉ Nghi tràn đầy sự hung ác, nham hiểm, tàn nhẫn, anh ta mấp máy môi, sau đó kiên quyết nói: “Tôi đi cùng cậu!”
“Không! Địa hình nơi này có chút nguy hiểm, một mình tôi đi là tốt rồi.” Mông Chỉ Nghi không muốn để cho Đông Phương Thế Kiêu đi mạo hiểm.
“Tôi đâu kiên trì muốn đi cùng cậu, nếu cậu không cho tôi đi tôi sẽ một mình đi tìm anh ta.”
Đông Phương Thế Kiêu có sự kiên trì của mình, nếu như cô ấy không thuộc về anh ta, như vậy anh sẽ dùng thân phận bạn bè để đứng sau cô, như thế đối với anh ta cũng là một loại hạnh phúc!
Mông Chỉ Nghi ngước mắt lên nhìn thoáng qua đáy mắt kiên định của Đông Phương Thế Kiêu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, gật đầu nhẹ.
Quặng mỏ dưới vách núi có chút dốc đứng, Mông Chỉ Nghi cùng Đông Phương Thế Kiêu đi xung quanh bốn phía tìm nửa ngày trời cũng không tìm được đường có thể xuống dưới.
“Vách núi có chút cheo leo, có một ít chỗ ẩm ướt âm u đều có rêu xanh mọc lên, rất dễ dàng bị trượt, xem ra dùng tay không leo xuống dưới là không thể nào.
Đông Phương Thế Kiêu kiểm tra lại địa hình bốn phía không khỏi nhíu mày, thế nhưng bọn họ đi gấp nên không mang công cụ.
Ánh mắt của Mông Chỉ Nghi cũng nheo lại, vách núi chỗ này chắc hẳn là nơi Đường Nại rơi xuống
Bây giờ cô nhìn xuống cũng có thể nhìn được chiếc xe đã bị hỏng kẹt ở nhánh cây trong khe đá, cô nghĩ đến Đường Nại cùng chiếc xe rơi xuống như vậy, đáy mắt của Mông Chỉ Nghi tràn đầy vẻ lo lắng.
“Bò.”
Chò dù nơi này nguy hiểm như thế nào cô ấy cũng muốn xuống bên dưới.
Nghe được lời nói của Mông Chỉ Nghi, Đông Phương Thế Kiêu nhìn không được có chút lo lắng, địa phương nơi này quá hiểm trở, có một đoạn đường còn rất trơn căn bản cũng không dễ dàng bò xuống bên dưới, nhưng mà nhìn thấy đáy mắt của Mông Chỉ Nghi kiên định cùng quật cường, Đông Phương Thế Kiêu chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Được rồi.”
Hai người đem áo khoác buộc chặt ở eo, cầm ra một bộ bao tay ở trong túi, nhìn xuống phía dưới mấy lần, xác định được một điểm dừng cùng con đường cần phải leo, đợi đến khi xác nhận xong, mới bắt đầu hành động.
Ngay từ đầu thể lực của hai người được so sánh là đủ, mặc dù vách núi nguy hiểm, nhưng mà còn tính ra bò vẫn tốt, thời điểm đến giữa núi, thực sự vách núi này quá trơn, căn bản không có điểm đặt chân cùng chỗ để bám víu, hai người phải dừng tới ba tiếng đồng hồ mới có thể qua được đoạn kia xuống bên dưới một đoạn.
Đợi đến khi hai người leo xuống được điểm thấp nhất, trời đã chuyển sang trưa.
Hai người rơi xuống bên dưới chỗ xe Maybach của Đường Nai rơi xuống, chia năm xẻ bảy phần tại chỗ, có một ít nơi còn có vết máu.
Mông Chỉ Nghi nhìn thấy những vết máu đỏ tươi kia, bất ngờ trong lòng cảm thấy một trận đau nhói.
“Nhóm anh tới làm gì?”
Có một số bóng người đang tìm kiếm xung quanh, không phải ai khác chính là nhóm người của Ảnh vệ quân Thiên Ảnh đang tìm kiếm Đường Nại từ nửa đêm hôm qua, tất cả đều mặc cùng áo vest, nhưng không có đeo khẩu trang da người nữa.
Mông Chỉ Nghi cũng không bất ngờ khi gặp mấy người kia, dù sao thì bọn họ cũng là cấp dưới của Đường Nại, đối với bọn họ lãnh đạm gật đầu.
Bọn người Dã Lang nhìn thấy Mông Chỉ Nghi ở nơi này cảm thấy rất kì quái, lại cổ quái nhìn thoáng qua trang phục của cô, nhíu mày, nhưng mà tình hình bên phía anh ta tốt hơn cô nhiều, dù sao cô cũng chỉ là một Mợ chủ, bọn có là người có lễ nghi vẫn phải đi đến.
“Mợ chủ, làm sao cô lại đến nơi này?”
“Vừa mới xuống tới.” Mông Chỉ Nghi lãnh đạm trả lời.
“Vừa mới xuống?” Dã lang nhìn thoáng qua vách núi cao chót vót bên trên, rồi lại nhìn xuống người phụ nữ nhỏ nhắn, xinh xắn, thanh lãnh, kinh ngạc mà hỏi “Nhóm cô cứ như vậy mà xuống tới đây?”
Nghe được Dã Lang tra hỏi, Mông Chỉ Nghi chỉ nhíu mày, sau lưng Đông Phương Thế Kiêu có chút khó chịu nhếch miệng.
“Làm sao? Làm như vậy xuống tới đây không được!”
Đông Phương nhìn Cô Ưng đứng một bên kia ghét bỏ nhìn người đứng đầu của mình, ngay sau đó giọng điệu cũng không được tốt.
Nghe được lời nói của Đông Phương Thế Kiêu trên mặt của Cô Ưng càng hiện lên vẻ khó chịu.
“Anh nói dối, một tay không từ trên kia leo xuống, anh coi anh là thạch sùng à?”
“Mợ chủ cô đừng để ý, tính tình của Cô Ưng chính là như vậy, chỉ là các cô từ trên leo xuống dưới như thế sao?” Trong long Dã Lang rất hiếu kì, nếu thực sự như vậy leo xuống, Mợ chủ này sẽ đáng giá để bọn họ suy tính một lần nữa.
“Đúng vậy!”
Mông Chỉ Nghi chỉ lãnh đạm gật đầu, trọng tâm của cô căn bản cũng không đặt ở nơi này, mà trực tiếp hỏi: “Có tra ra được cái gì sao?’
Dã Lang còn đang vì chuyện Mợ chủ tay không leo xuông đây làm cho kinh động, một vách núi chót vót như vậy, anh ta thật sự muốn biết Mợ chủ đã làm như thế nào, ngay tiếp theo giọng điệu với Mợ chủ cũng nhẹ nhạng hơn một phần.
“Cũng chưa có tin tức của cậu chủ, chỉ có bốn phía ở đâu đều có dấu tích của xe, xem ra cậu chủ có khả năng dữ nhiều lành ít.”
Nói đến Đường Nại, trên mặt của người trong Thiên Ảnh vệ đều có chút khó coi.
Ánh mắt của Mông Chỉ Nghi nhắm lại, sau đó dùng ánh mắt thanh lãnh, nhan hiểm, lạnh lùng nhìn qua hết tất cả mọi người ở đây, sau đó mở miệng nói: “Nếu không nhìn thấy thi thể, liền có thể có hi vọng, nhất định phải tìm ra anh ấy.”
Nhìn thấy trên mặt Mông Chỉ Nghi đầy kiên định, còn đáy mắt cũng như vậy, quanh thân toát ra một loại lực lượng khiến người ta phải tin phục, ngay cả mấy người như Cô Ưng cùng Dã Lang không khỏi rung động một cái.
Nhìn Mợ chủ này cũng không giống vẻ yếu đuối không chịu nổi trong suy nghĩ trước đó của bọn họ.
Chí ít thì khi nghe cậu chủ gặp nạn đã tự mình xuống dưới tìm kiếm, chỉ bằng phần nghị lực này, bọn họ sẽ không mang địch ý đối với cô ấy.
“Được, Mợ chủ yên tâm, nhóm người chúng tôi nhất định hết sức tìm kiếm cậu chủ.”
Giọng điệu của Dã Lang nghiêm túc nhìn qua Mông Chỉ Nghi.
“Tôi không cần nhóm người các cậu để tôi yên tâm, tôi chỉ muốn các cậu đối với anh ấy thật chân thành.” Mông Chỉ Nghi vừa nói vừa nhìn đáy mắt cùng thần sắc của mấy người này, thần sắc trên mặt không rõ ràng, chỉ là lạnh lùng mở miệng.
Mông Chỉ Nghi vừa nói xong, đã đem Đông Phương Thế Kiêu đi tìm khắp nơi.
Cô Ưng cùng Dã Lang nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi, hai người cùng nhau nhíu mày.
“Cô Ưng, đừng cứ nhìn Mợ chủ như thế, người này cũng không tệ lắm, mặc dù không có trợ giúp gì đối với cậu chủ, nhưng tốt xấu cũng là người trong long của cậu chủ!”
Lời nói của Dã Lang có lý, cái này nói đổi lại là một người phụ nữ khác, đã sớm ở nhà khóc nhè lau nước mắt.
“Tôi đã biết!”
Cô Ưng lạnh lùng xoay người, tiếp tục đi tìm kiếm.