CHƯƠNG 97: CHÚNG TA CÓ MỘT ĐỨA CON ĐI.
“Tôi không sao, nhưng Đường Nại đỡ cho tôi một nhát súng, cánh tay bị thương rồi!” Mông Chỉ Nghi nhàn nhạt nói.
“Ồ!” Đông Phương Thế Kiêu đáp một tiếng, nghe thấy Mông Chỉ Nghi không sao, anh cũng bất giác thở phào, nhưng đáy lòng lại không nhịn được mà dấy lên một đợt chua xót, nếu như có thể, anh nguyện người đỡ nhát súng đó cho cô là anh.
Say khi thở dài một hơi, Đông Phương Thế Kiêu trầm giọng hỏi: “Đối phương là ai?”
“Cậu cũng có biết đó!” Mông Chỉ Nghi lên tiếng, ánh mắt quét nhìn bên ngoài cửa phòng, không phát hiện ra động tĩnh gì thì mới nói: “Carlo Dean!”
“Killing?”
Sắc mặt Đông Phương Thế Kiêu liền trở nên kinh ngạc, giống như là không ngờ nhân vật hôm nay đến thích sát Mông Chỉ Nghi lại là sát thủ đứng thứ mười trong danh sách tử thần.
“Không sai, chính là hắn!”
“Cậu chắc chắn mục tiêu mà hắn thích sát là cậu chứ?” Sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu cũng bất giác trầm xuống, kim chủ có thể mời được sát thủ trong danh sách tử thần về cơ bản đều không đơn giản, mà người này lại mời được Carlo đến thích sát Mông Mông, khiến cho trái tim Đông Phương Thế Kiêu trở nên nặng nề.
“Chắc chắn, nhưng mà hắn bị tôi tiêu diệt rồi, bây giờ tôi muốn cậu điều tra cho tôi, tôi muốn biết ai là kim chủ đứng sau Carlo!” Thanh âm lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi lại càng thêm lạnh, cho dù có là ai cô cũng sẽ không bỏ qua.
“Cứ giao cho tôi, bên của cậu quá nguy hiểm, hay là tôi kêu Dạ Sát đến bên cạnh cậu, như vậy tôi cũng an tâm!” Đông Phương Thế Kiêu lo lắng nói.
“Không cần đâu, thực lực của tôi cũng không yếu kém, muốn giết được tôi cũng không dễ dàng gì, Dạ Sát cứ để ở bên cậu đi, bên tôi mà nhiều thêm một người thì sẽ càng dễ bị lộ, thế lực bên Trung Đông gần đây không được ổn định, cậu kêu Dạ Sát chú ý vào!”
Mông Chỉ Nghi có suy nghĩ của mình, tuy Đường Nại đã biết sự tồn tại của Dạ Sát với thân phận là em trai của cô, nhưng cô không muốn người khác tham dự vào, bởi vì cô phát hiện người chồng này của cô cũng là một kẻ thâm tàng bất lộ.
Nói không chừng là một ngày nào đó sẽ phát hiện ra thân phận của mình mất!
“Nếu cậu đã quyết định rồi thì cậu hãy cẩn thận, tôi sẽ luôn ở đây, có chuyện gì thì nhớ thông báo cho tôi!” Ngữ khí của Đông Phương Thế Kiêu dịu lại nói với Mông Chỉ Nghi.
“Được!” Sau khi cúp điện thoại với Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi mới dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đáy mắt thanh lãnh hiện lên một mảnh băng sương đầy ảm đạm, chỉ mong không phải là người mà cô đang nghĩ, nếu không cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Bà ta đã ép mẹ mình rời đi, không lẽ còn muốn ép mình nữa sao, hừ, buồn cười!
Thư phòng.
Đường Nại một mặt lặng lẽ đứng trước cửa sổ, bóng ảnh cao lớn thẳng tắp nhìn ra bên ngoài, sự hiu hắt dưới đôi con ngươi thâm sâu đó càng lúc càng lan tỏa ra vô hạn.
“Cậu chủ!”
Thấy Đường Nại mãi vẫn không lên tiếng, Vũ Đàm bất giác lên tiếng gọi.
“Tôi muốn biết nguyên nhân mà đám người này muốn giết Mông Mông, và cả người đứng sau nữa, cho cậu ba ngày!”
Vũ Đàm sững sờ: “Cậu chủ nói là mấy tên sát thủ đó là nhắm đến mợ cả sao?”
“Ừm, tôi không nhìn sai đâu!” Một sự phức tạp dấy lên trong đôi mắt của Đường Nại, sát khí u ám và sự băng sương thì chiếm đoạt cả cơ thể anh.
“Vâng, tôi lập tức đi điều tra ngay!” Vũ Đàm cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc này, sắc mặt anh ta trầm xuống, lên tiếng đáp lời.
Đường Nại gật gật đầu, nhìn thấy Vũ Đàm rời khỏi thư phòng anh mới quay người lại, đôi mày cau chặt lại vẫn chưa thả lỏng ra, đôi con ngươi đen u ám đầy sự phức tạp.
Nửa giờ sau, khi Đường Nại bước ra khỏi thư phòng và trở về phòng mình, Mông Chỉ Nghi đã tắm xong, nhìn thấy Đường Nại thì liền đi tới xem thử vết thương trên cánh tay anh một cái, nhìn thấy sau khi băng bó xong không bị chảy máu nữa thì mới yên tâm lại.
“Nước tắm mở xong rồi đó, lúc anh đi tắm đừng để vết thương đụng nước đó!”
Mông Chỉ Nghi nhìn Đường Nại và căn dặn, cái biểu tình đã bớt đi sự thanh lãnh đó đứng trước mặt dặn dò Đường Nại lúc này giống hệt như một cô vợ đang quan tâm chồng vậy, khiến cho trái tim Đường Nại cũng mềm nhũn.
“Hay là Mông Mông tắm cho anh được không?”
Ánh mắt như lửa đốt của Đường Nại rơi trên chiếc cổ trắng mịn không tì vết của Mông Chỉ Nghi, sau đó từ từ di chuyển lên trên, nhìn thấy sắc mặt của Mông Mông nhà anh đã nhuộm lên một màu đỏ nhàn nhạt rồi, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, ngay cả vành tai trắng nõn cũng mang chút hồng hồng.
Ánh mắt như lửa đốt đó lại càng nóng bừng hơn, mang theo một tia sáng xấu xa nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt.
“Hửm?”
Thấy Mông Chỉ Nghi không lên tiếng, Đường Nại cũng không định bỏ qua cho cô, anh đột nhiên sáp đến bên tai Mông Chỉ Nghi, thanh âm từ tính ngỗ ngược mang theo sự trầm thấp mê hoặc trời sinh, khiến cho cổ của Mông Chỉ Nghi nóng bừng đến tê dại, cả người dường như cũng nóng lên rồi.
“Không lẽ em muốn để cậu Đường tự mình tắm, vết thương ở trên cánh tay khó tránh sẽ bị nước làm ướt lắm!” Đường Nại lại lên tiếng.
Mông Chỉ Nghi ngước mắt lên, nhìn đôi mắt nóng hừng hực của Đường Nại, dung nhan tuấn mỹ xinh đẹp một cách lạ lùng, cô cắn môi, lên tiếng hỏi: “Thật sự chỉ tắm thôi, không làm cái khác?”
Mông Chỉ Nghi nhớ đến chuyện xảy ra trong phòng tắm lần trước, lúc này vẫn còn chút sợ hãi, người đàn ông này quá cầm thú rồi, bên ngoài thì lãnh khốc, ung dung tôn quý, thực chất là một tên đại sắc lang không hơn không kém.
Nhìn bộ dạng cẩn thận dè dặt của Mông Chỉ Nghi, trên khuôn mặt anh tuấn của Đường Nại đột nhiên nở một nụ cười, trong thời khắc đó giống như là vạn vật đều nở hoa, mang theo hương hoa thơm ngát.
“Ừm, không làm gì khác!” Đường Nại thấp giọng dỗ dành. Còn sau khi dỗ dành đi vào trong rồi, có làm gì nữa hay không thì không biết a.
Mông Chỉ Nghi nghĩ ngợi một hồi, rồi lại nhìn cánh tay quấn từng tầng từng lớp băng bó của Đường Nại, cô cau mày rồi gật đầu: “Được!”
Thấy Mông Chỉ Nghi gật đầu, đáy mắt nóng bỏng xấu xa của Đường Nại lúc này liền thoáng qua một tia sáng, xán lạn hệt như là ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm vậy.
Mông Chỉ Nghi nhìn Đường Nại một cái, cứ cảm thấy đáy lòng có chút bất an, nhưng cả cơ thể đã bị Đường Nại vác vào trong phòng tắm rồi.
Mông Chỉ Nghi kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhịn không được mà giãy dụa nhưng lại bị Đường Nại kìm lại: “Đừng nhúc nhích, bây giờ anh là bệnh nhân đó!”
Nghĩ đến vết thương trên cánh tay Đường Nại là do cô, Mông Chỉ Nghi lúc này liền ngừng giãy dụa lại, cô nhịn!
Thấy chiêu này quả nhiên là lợi hại, đáy lòng Đường Nại lại vui mừng, một Mông Mông thường ngày thanh lãnh, giống hệt như là không quan tâm đến điều gì, nhưng chỉ có anh mới biết người phụ nữ này mềm lòng biết bao nhiêu, chỉ cần là thứ cô quan tâm, cô sẽ không nỡ nhẫn tâm đâu.
Đường Nại đặt Mông Chỉ Nghi bên cạnh bồn tắm, sau đó anh đứng giương tay ra đứng trước mặt nhìn cô.
“Làm gì?” Mông Chỉ Nghi nghi hoặc ngẩng đầu lên, ánh mắt chở theo chút khó hiểu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Đường Nại.
“Cởi quần áo a, không lẽ Mông Mông muốn anh tự cởi quần áo sao!”
Đường Nại nhìn Mông Chỉ Nghi, kìm nén ý cười dưới đáy lòng mình mà nghiêm túc nói.
“Ò!”
Mông Chỉ Nghi nghĩ ngợi một hồi, đúng là phải cởi quần áo ra, cô nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không cảm thấy ngại ngùng gì mà đưa tay cởi cúc áo sơ mi cho Đường Nại.
Đường Nại vẫn luôn quan sát Mông Chỉ Nghi, nhìn cô nhẹ nhàng cởi cúc áo cho anh, đáy mắt anh liền nhịn không được mà lộ ra sự thâm tình và sủng nịch, đôi môi mỏng gợi cảm đột nhiên lên tiếng nói.
“Mông Mông, chúng ta sinh một đứa con đi!”
Mông Chỉ Nghi bị thanh âm của Đường Nại làm cho chấn kinh, đáy mắt cô lướt qua một tia lạnh lẽo và căm hận ẩn giấu sâu trong đó, lực đạo trong tay cũng bất giác lớn hơn, ‘phực’ một tiếng, chiếc cúc trên áo sơ mi bị Mông Chỉ Nghi kéo ra, sự băng lãnh trong đáy mắt cô là thứ lạnh lẽo mà Đường Nại chưa từng nhìn thấy, nó khiến trái tim anh bất giác cảm thấy kinh ngạc.