Mục lục
Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Tôi là khách thuê nhà




Thời Ngọc Diệp vừa muốn để mấy đứa nhỏ trở về phòng tắm rửa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh cạch cạch từ chỗ cửa truyền đến.



Quay đầu nhìn lại thì thấy Phong Thần Nam đang bước vào nhà, cất chìa khóa, quen thuộc mà cởi giày, lấy một đôi dép đi trong nhà từ trong kệ giày ra thay.



Trên mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc.



“Sao anh lại lên được đây?”



“Về nhà của mình thì rất khó hay sao?”



“Tôi là hỏi làm sao anh thông qua được hệ thống quét vân tay ở dưới lầu mà lên được đây?



Còn có chìa khóa nhà của tôi mà anh đang cầm trên tay kia nữa?”



Phong Thần Nam mặt không đỏ tim không đập mà trả Hiện giờ tôi là khách trọ của mọi người, ở dưới lầu tất nhiên là có dấu vân tay của tôi rồi.”



sạn Thời Ngọc Diệp cau mày, sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được câu này có ý gì, dứt khoát xoay.



người đi về phía phòng của mấy đứa nhỏ.



Ở chỗ cầu thang, sáu cục cưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ đang nhìn về phía này thì thở hổn hển nhanh chóng chạy về phòng, không đứa nào dám ở lại.



Cô ngay lập tức đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.



Thì ra là mấy đứa nhỏ đã bán đứng cô, cho Phong Thần Nam thuê căn phòng trống trong nhà.



Mấy đứa nhỏ này hay lắm…



Một đám đều là kẻ phản bội.



Thời Ngọc Diệp cảm thấy vô cùng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi mà xoay người lại, ra lệnh đuổi Phong Thần Nam: “Bọn nhỏ lấy của anh bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh gấp đôi, anh mau chóng cút ra khỏi nhà tôi: “Tôi không có nhà để về rồi.”



Người đàn ông này, vậy mà lại ra vẻ đáng thương cho cô xem kia đấy!



“Vậy được, tôi còn vài căn nhà nữa, anh tùy ý chọn một cái đi.”



“Cô ở căn nhà nào thì tôi sẽ ở căn nhà đó.”



Từ trước đến nay chưa bao giờ cô nghĩ rằng, Phong Thần Nam, người đàn ông giàu có nhất và có giá trị con người cao nhất Thành phố Hải Phòng này vậy mà lại có một mặt chơi xấu không biết xấu hổ như vậy.



Anh muốn biến mình thành keo dính chuột hay sao?



“Chỗ này của chúng tôi chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ, bình thường thôi, không chứa nổi một người có thân phận tôn quý như anh đâu, vẫn là mời Tổng giám đốc Phong đi cho”



“Không sao, thân phận cao quý hay bình thường gì cũng được hết, tôi ở chỗ này là được rồi sạn Thời Ngọc Diệp hoài nghi anh đang mưu tính gì đó, nhưng cô không có chứng cứ.



Tức chết mất.



“Tôi ăn nói lịch sự vậy mà anh còn không nghe vậy thì tôi cũng chẳng cần nhiều lời với anh làm gì nữa hết, nếu anh còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay đấy”



“Tôi có hợp đồng thuê nhà hợp pháp, pháp luật nhất định sẽ đứng về phía tôi thôi.”



“Vậy thì giờ tôi sẽ gọi bảo vệ lên đây!”



Phong Thần Nam không hề sợ hãi một chút nào cả.



“E rằng bọn họ đã bị Đằng Dạ Hiên đánh cho khóc hết cả lên rồi.”



“Không có khả năng, mấy người bảo vệ đó đều đã trải qua những đợt huấn luyện đặc biệt rồi, đã trải qua hàng trăm trận chiến, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được”



“Từ cái đêm hội đấu giá hôm đấy, vì không đánh lại mấy người bảo vệ của nhà cô mà mỗi đêm, Đằng Dạ Hiên đều đi tiếp nhận huấn luyện, hiện giờ một đánh mười đều không vấn đề gì rồi”



Thời Ngọc Diệp nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật.



“Vậy nên hiện giờ anh có hết mọi thứ rồi không sợ gì nữa hết phải không?”



“Không, vẫn còn thiếu một thứ”



“Thứ gì?”



“Tình yêu của cô.”



“Cút”



Thời Ngọc Diệp rất hiếm khi mở miệng chửi tục thì lúc này cũng không nhịn được nữa mà mắng anh, sau khi mắng xong, cô dứt khoát xoắn tay áo lên đi về phía cửa ra vào.



“Thôi, bỏ đi, nếu bọn họ đã đánh không lại vậy thì chính tay tôi sẽ đánh anh một trận, xem thử xem anh có đi hay không.”



Phong Thần Nam nhìn thấy cô thở hổn hển mà đi qua, vươn nắm đấm ra, anh nhanh nhẹn né tránh cú đấm của cô, cảm nhận được sức lực của cú đấm ấy, vẻ mặt của anh khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.



“Cô đã từng học đánh quyền sao?”



“Nếu như sợ thì mau chóng cút ra khỏi nhà tôi, mặc dù tôi cho phép anh và bọn trẻ tiếp xúc với nhau nhưng từ trước đến nay không cho phép.



anh tự xưng là người đàn ông của tôi mà ở lại đây.”



Thời Ngọc Diệp nói xong, lại đấm thêm một cái nữa, đồng thời đưa chân ra quét một cái, nhưng đều bị Phong Thần Nam linh hoạt tránh thoát, sau đó anh thuận thế dùng bàn tay dày rộng của mình mà tiếp được cú đấm của cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng.



“Thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, vậy mà sẽ có một ngày đánh nhau với cô, nói thật lòng, đúng là khiến tôi khá bất ngờ”



Trước đây, cô yếu đuối, hèn mọn không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu, nhưng cô của hôm nay không chỉ trở nên tự tin xinh đẹp mà còn có thể nhanh nhẹn như vậy.



“Chuyện ngoài sức tưởng tượng của anh, còn nhiều lắm”



“Tôi không ngại, cô cứ việc thể hiện hết đi, để tôi ngạc nhiên luôn một lần”



Cô căn răng, sức lực khi ra tay cũng mạnh hơn một chút.



Nhưng mà, sau mấy hiệp trôi qua thì Thời Ngọc Diệp khiếp sợ phát hiện vậy mà cô đang ở thế bất lợi, và chưa có một quyền nào đánh trúng vào người anh cả!



Thời Ngọc Diệp càng tức giận hơn nữa.



“Rốt cuộc là làm sao thì anh mới chịu đi hả?”



Phong Thần Nam bất đắc dĩ mà nhìn cô: “Cô muốn tôi đi đến vậy sao?”



“Tôi không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.”



“Đến con cũng đã sinh rồi, chúng ta còn có thể bị hiểu lầm đến mức nào nữa cơ chứ?”



Cho dù là dùng lời nói hay là dùng vũ lực thì cô đều không thể đấu thăng Phong Thần Nam được, như vậy là hoàn toàn thua rồi.



Thời Ngọc Diệp buông nắm đấm ra, cam chịu mà đi về phía bàn ăn, Phong Thần Nam đang đi theo phía sau bỗng nhiên gọi một tiếng: “Băng Tâm: Cái tên này vừa mới vang lên đã làm cho thân thể cô khế run.



“Anh đừng gọi tôi như vậy, hiện giờ tên của tôi không phải là Hoắc Băng Tâm”



“Băng Tâm, vậy thì vì sao em lại giận anh?”



Dường như gọi cô bằng một cái tên khác cũng không có gì khác biệt, trong lòng Thời Ngọc Diệp vô cùng khó chịu, sau khi bình ổn lại tâm trạng cô mới kéo một cái ghế ra ngồi xuống, quyết định nói chuyện với anh thật rõ ràng.



“Ở trên mạng Internet, anh công khai mối quan hệ của chúng ta, điều này đã tạo thêm cho.



tôi rất nhiều rắc rối. Tôi của hôm nay đã không còn là vợ của anh nữa rồi, sau này khi ra ngoài sẽ bị người khác hiểu lầm”



Phong Thần Nam cau mày nhìn cô.



“Trên thực tế, cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Hơn nữa. dùng thân phận là vợ của tôi ra ngoài cũng sẽ không bị mất mặt đâu.”



“Nhưng s bị người khác ghét”



Lần này đổi lại là Phong Thần Nam im lặng.



Đúng thật là cô nói không sai, thân phận bà Phong thật sự quá khiến người khác ghen tị, từ rất lâu trước đây đã như vậy rồi. Cũng bởi vì như vậy, năm đó cô mới có thể liên tiếp bị người khác ghen ghét nhìn chằm chằm mà ra tay hãm hại.



Nhưng hiện giờ, Thời Ngọc Diệp đã không còn nhớ đến những thứ đó nữa rồi.



Chỉ là theo bản năng cô muốn cách Phong Thần Nam xa một chút, cuối cùng thì so với nhiều thứ khác thì bảo vệ tính mạng của bản thân vẫn là quan trọng hơn cả.



Phong Thần Nam trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chầm chầm nói.



Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo vẻ áy náy sâu sắc vang lên.



“Tin tôi, tôi sẽ không để cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa đâu”



Những lời này, từ năm năm trước sau khi sự việc đó xảy ra, anh vẫn luôn muốn tự mình nói với cô, vốn tưởng rằng không còn cơ hội nữa nhưng hiện giờ cơ hội này lại đến rồi, vậy nên anh càng không muốn bỏ lỡ.



Ánh mắt của Thời Ngọc Diệp dừng ở đôi mắt sâu xa kia của anh, cô có thể cảm nhận được nỗi ấy náy trong trong lời hứa hẹn này của anh.



Trong lúc nhất thời, như bị ma ám, cô mềm lòng rồi.



“Được rồi, anh muốn ở lại thì ở”



“Nhưng có chuyện tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, đừng tưởng rằng gần quan thì sẽ được ban lộc, tôi để anh ở lại đây chỉ là vì bọn trẻ, tuyệt đối không phải là vì muốn hòa hợp lại với anh”



“Chúng ta vẫn nên nước sông không phạm nước giếng đi, không ai nợ ai thì hơn”



Phong Thần Nam mừng rð, trong mắt ngay lập tức hiện lên niềm vui: “Được.”



“Đừng vui mừng quá sớm.”



Thời Ngọc Diệp đứng dậy đi về phía phòng ngủ trên lầu, để lại một câu nói đầy lạnh lùng.



“Trong nhà có nhiều người, cũng không có phòng ngủ dư, nhưng nhà kho hình như còn chút chỗ trống đấy, anh dọn dẹp lại một chút, thì có thể ngủ được rồi”



“Không thành vấn đề”



Phong Thần Nam sảng khoái đồng ý.



Thời Ngọc Diệp không khỏi hoài nghi, có phải trước khi đến đây đầu của người đàn ông này đã bị cửa kẹp hay không? Nếu không thì làm sao có thể đột nhiên như biến thành một người khác vậy, à, không, anh ta biến thành một miếng keo dính chuột mới đúng.



Dính người, da mặt cũng rất dày.



Rõ ràng bản thân có một căn biệt thự vô cùng to, lại muốn đến ở trong nhà kho nhà cô, đúng thật là bị điên mà.



Nhìn thấy biểu tình vui vẻ đắc ý của người nào đó, bỗng nhiên Thời Ngọc Diệp cảm thấy một nỗi phiền lòng vô cớ.



Cô cảm thấy hình như bản thân bị gài bấy rồi.



Nhưng chuyện đã đồng ý cũng như bát nước đã đổ đi, đã không thể thu hồi lại được nữa rồi.



“Nhà kho ở bên kia, anh cứ từ từ mà dọn, tôi về phòng trước đây.”



Thời Ngọc Diệp dứt khoát mặc kệ anh, trở về phòng tắm rửa.



Phong Thần Nam nhìn thấy bóng dáng của cô đã dần khuất chỗ cầu thang, khóe miệng cong lên càng rõ ràng hơn. Giây tiếp theo, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra, mở nhóm chat bảy người trên Messenger ra, không nhanh không chậm gõ tin nhắn.



‘Vừa nấy ai cược ba thua, mau cầm tiền ra đây:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK