Mục lục
Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Chị phải về nhà kế thừa hàng tỷ gia sản


“Chị Thời, tại sao chị lại từ chức? Không đúng, công ty là của chị, tại sao chị lại từ chức?”


Câu hỏi của Phó Uyển Hân cũng chính là điều mà các đám trẻ muốn nói đến.


Hôm nay bọn họ vẫn luôn ở cùng với chú và mẹ, nhưng bọn họ lại không nghe thấy cô nhắc đến nửa câu từ liên quan đến chuyện từ chức.


Sao có thể đột ngột như vậy?


Chỉ thấy cô chán nản thở dài một hơi: “Nếu không làm công việc thiết kế, thì chỉ có thể quay lại kế thừa cơ nghiệp hàng tỷ của gia đình”


Bàn tay Phó Uyên Hân khẽ run lên, miêng thịt trên đôi đũa rơi xuống nồi, Bé Sáu liền nhanh tay gắp đi, bỏ vào trong miệng ăn nhâm nhi, vẻ mặt Vui sướng.


Cô ấy cảm thấy có một nỗi buồn nhàn nhạt, cũng không biết là bởi vì không ăn được thịt, hay là bởi vì không có được hàng tỷ gia sản kia.


Dù sao cũng vậy thôi, thật khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng.


Sau khi Thời Minh Triết nghe thấy Thời Ngọc Diệp nói như vậy, liền tỏ vẻ rất hài lòng, còn gắp cho cô một miếng thịt: “Ngọc Diệp trở về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cuối cùng thì anh trai cũng có thể nghỉ hưu rồi”


Thấy vậy, Phong Thần Nam không cam chịu yếu thế phản bác, trở tay lại gắp thêm hai lát thịt đã nấu chín vào bát của cô.


– Vậy thì cô nên phân đầu làm việc thêm vài năm nữa đi, ý định ban đầu của cô ấy là đến tập đoàn Phong Thị làm bà chủ, cũng không cần làm gì cả, chỉ cần đếm tiền cho tôi là được”


Lời nói rất có khí thế của tuyên thệ chủ quyền.


Các đám trẻ giống như nghe được một tin tức chấn động lắm vậy, đôi mắt của chúng mở to đồng loạt nhìn về hướng của Thời Ngọc Diệp, vẻ mặt chờ mong.


“Mẹ ơi, có thật không?”


“Vậy là hai người chuẩn bị tái hợp sao?”


“Ban ngày chúng con trở về phòng ngủ đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi?”


Thời Minh Triết bị khiêu khích cảm thấy không được vui lắm, khóe miệng anh ta co giật.


Cô em gái đáng yêu thế này lại bị con heo này lửa gạt mật rôi, khiên anh ta rât không thoái mái, anh ta nhất định phải làm gì đó để giành lại em gái mình mới được.


“Ngọc Diệp, tiền của tập đoàn Phong Thị cũng chỉ có một ít, không bằng đến xí nghiệp của nhà họ Thời thì tốt hơn, anh có thể cho em đếm tiền từ sáng đến tối.”


Thời Ngọc Diệp bình tĩnh như thường, nhúng những lát thịt với nước sốt mè chế biến bỏ vào miệng nhâm nhi, miệng dính đầy mùi thơm của mè.


“Em không ngại đếm tiền cho hai nhà tập đoàn, tuy rằng sẽ có chút mệt, nhưng điều đó không ngăn cản được việc em thích tiên: Thời Minh Triết: “Không thành vấn đề, em cần bao nhiêu anh đều sẽ cho em cả.”


Phong Thần Nam: “Em muốn ở văn phòng anh năm hay đứng, và ca ngôi đềm tiên đêu được ca.


Thời Ngọc Diệp cau mày nhìn về phía Phong Thần Nam, vẻ mặt nghi ngờ. Cô nghi ngờ rằng anh đang nói lời ẩn ý, nhưng không có bằng chứng.


Phó Uyển Hân, người ngồi ở đối diện không có được ăn thịt, cũng không có được đếm tiền kia, nhịn không được thấp giọng nỉ non một câu: “Tôi thấy chua quá đi”


Bé Bốn lanh trí nghe thấy cô ấy than thở, liền mở miệng đề nghị: “Có chanh trong bếp, em lấy cho chị một quả nhé?”


Thằng nhóc được lắm.


Quả nhiên cô ấy không thể so với người khác, mỗi ngày cô ấy vừa đi nhờ xe vừa ăn cơm chực, miễn cưỡng dành dụm được một khoản tiền nhó, nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn chẳng thể so sánh với khối gia sản kếch xù của nhà người ta.


Cô ấy thực sự ghen tị với những người có can đảm nói rằng họ không làm việc là có thể không làm việc, hu hu hu.


Đến khi nào Phó Uyển Hân cô ấy mới có thể trải nghiệm cảm giác được cả gia đình cưng chiều và nâng niu trong lòng bàn tay đây?


“Em cũng đừng chanh chua nữa, Uyển Hân, em cũng sẽ gặp được thôi.”


Thời Ngọc Diệp đột nhiên ra hiệu cho cô ấy, sau đó nói: “Vòng bán kết cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng cố gắng nhiều nhé, phấn đấu để vào vòng chung kết và giành được một danh hiệu, quản lý cấp cao của công ty nhất định sẽ đề bạt em.


“Cái gì? Thật không?”


Cô ấy tràn đầy vui sướng, nhưng lập tức lại cảm thấy không có khả năng: “Nhưng em chỉ là người mới, có rất nhiều người có thâm niên tư lịch cao hơn em, nếu có đề bạt cũng không tới em đâu.


“Chị đã quan sát kỹ phân bộ của Bảo Thắng ở thành phố Hải Phòng, quả thật là tuyển dụng nhân viên đều phù hợp ngưỡng trình độ, nhưng phần lớn biểu hiện và hiệu suất công việc không được khả quan lắm. Vì vậy, trong thời gian sắp tới, công ty sẽ phải tiến hành điều chỉnh lớn, gạt bỏ trình độ qua một bên để những nhân tài phù hợp và có năng lực hơn được đề bạt lên chức”


Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng ung dung nói những lời này, Phó Uyển Hân chớp chớp mắt một cách khó tin, sau đó bất giác nhớ tới rằng chị Thời chính là người sáng lập ra tổng bộ Bảo Thắng.


“Tại sao em lại có cám giác đang nịnh hót sếp lớn của công ty nhỉ? Chuyện này có tính là đi qua cửa sau không? Phải làm sao bây giờ, lần đầu tiên đi qua cửa sau, em không có kinh nghiệm, có chút hoảng loạn, em nên làm gì đây?”


“Làm tốt bản thân mình đi, cố gắng giành giải thưởng ở cuộc thi thiết kế vàng bằng chính thực lực của mình. Mặc dù chị là giám khảo, nhưng chị rất chú trọng đến tính công bằng của cuộc thi, nếu em không cố gắng tranh thủ biểu hiện, em vẫn sẽ bị chấm rớt mà thôi.”


“Được, em sẽ cố gắng ạ”


Phó Uyển Hân trở nên tràn ngập hy vọng.


Bữa tối này kết thúc trong sự vui vẻ.


Đợi đến khi tất cả những người khách ở nhà đã đi hết, các đám trẻ lôi kéo mẹ trốn vào trong phòng sách mở một cuộc họp nhỏ, Bé Hai phụ trách chủ trì cuộc họp hôm nay.


“Mẹ ơi, mẹ và chú cứ tái hợp lại như thế này à”


“Tại sao lại hỏi như vậy? Các con không muốn sao?”


Sáu đứa bé rất day dứt, cũng không biết nên trả lời như thế nào.


Lúc đầu, quả thật là trong lòng bọn họ rất mong ngóng anh và mẹ có cơ hội quay lại với nhau, nhưng chưa ai dám mở miệng thừa nhận điều đó, vừa nói cần phải thử thách anh rồi mới cân nhắc xem có nên tác hợp hay không, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ thực sự rất thích anh.


Ngay cả Bé Sáu người từ trước đến nay đều rất thân cận với Phong Thần Nam, cũng cảm thấy trong lòng day dứt không thôi.


“Chúng con sợ răng chú sẽ cướp mẹ đi, mẹ sẽ không còn yêu thương chúng con nữa”


Giọng nói ủy khuất đáng thương, cộng thêm với biểu cảm chu môi và nghịch ngón tay, khiến trái tim người ta nhất thời cảm thấy rung động.


Thời Ngọc Diệp đưa tay ra ôm Bé Sáu vào lòng.


“Đứa bé ngốc, các con đều là do mẹ mang theo trong sáu tháng mười ngày mới sinh ra được, làm sao mẹ có thể không yêu thương các con được?”


“Chuyện đó không giống nhau, trước kia đều là sáu đứa tụi con cùng nhau chia sẻ tình yêu thương của mẹ, bây giờ chúng con có thêm một người ba, chúng con chắc chắn sẽ không còn được ưu ái nữa” Bé Hai nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ.


Thời Ngọc Diệp bị bọn chúng chọc cười.


Đồng thời, trong lòng cô cũng có chút bất ngờ, thường ngày mấy đứa quậy phá này đều thiên về ba mình, nhưng vào lúc này bọn chúng lại đối lập với anh, e sợ rằng người ba này sẽ lấy đi Tình yêu thương của mẹ.


Quả nhiên là mầm giống của Phong Thần Nam, ngay cả cái tính hay ghen tị của anh cũng được di truyền rất tốt.


Đúng lúc này, cánh cửa phòng sách được người đẩy ra, Phong Thần Nam rất quen thuộc và tự nhiên mà bước đến bên cạnh Thời Ngọc Diệp ngồi xuống, còn vươn tay khoác lấy cánh tay cô một cách bá đạo.


“Chú nói cho các con biết, những lo lắng của các con là đúng, chỉ cần có sự tồn tại của chú, ai cũng đừng nghĩ muốn chia sẻ thêm tình yêu nào từ người phụ nữ của chú”


Thời Ngọc Diệp giận dữ liếc mắt nhìn anh.


“Đắc tội với con trai em, anh muốn chết sao hả?”


“Chết dưới váy cây lựu thành ma cũng phong lưu: Ngay khi anh vừa mới nói xong lời nói này một cách bá đạo, thì sáu đứa con trai đều đồng loạt nhào tới kéo cánh tay anh đang khoác trên vai Thời Ngọc Diệp ra.


“Buông mẹ ra, mẹ là của chúng con”


“Không được phép bắt nạt mẹ, nếu không con sẽ cho chú nếm thử loại độc dược có hiệu quả đặc biệt cấp sss”


“Nếu chú dám cướp mẹ đi, con sẽ làm cho cổ phiếu của tập đoàn Phong Thị rớt giá như trượt cầu trượt vậy”


“Hừ, tên xấu xa, con sẽ không cho chú ăn những món ăn vặt và bánh ngọt trong bộ sưu tập của con nữa.”


Phong Thần Nam: “Hử? Đây chính là cách các con đối xử với người ba ruột của mình sao?”


Các đám trẻ nhún vai và nói: “Mẹ là của chúng con, nếu ai dám độc chiếm mẹ, chính là phạm quy”


Phong Thần Nam không nghe thấy ý đe dọa từ giọng nói non nớt của đám trẻ con này, anh hất căm tuyên chiến: “Nếu không phục thì tới đánh đi”


Sau đó…


“Giết”


“Xông lên.”


Thời Ngọc Diệp không biết từ khi nào xuất hiện trận chiến lv6 này, cô trốn vào một góc an toàn và lấy điện thoại di động ra, chụp cánh bọn họ đùa giốn bổ nhào vào đánh với nhau, rồi tiện tay đăng lên một dòng trạng thái.


“Một con chó chăn cừu lớn đến nhà, khó nuôi, thích gây chuyện, bởi vì không được hoan nghênh mà bị đàn khác bắt nạt, cầu xin người có lòng tốt mang đi: Những người bạn trong danh sách bạn bè đều đồng loạt biểu thị: “Nếu tôi có tội, luật pháp sẽ trừng phạt tôi, mà không phải là bắt tôi phải chứng kiến màn cẩu lương này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK