Mục lục
Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309: Dẫn em tới một nơi


“Đúng vậy, mấy năm qua quả thật có rất nhiều lần vào lúc tôi tưởng chừng không thể vượt qua được nữa thì sự tình đột nhiên có chuyển biến tốt… Tôi cứ tưởng rằng là do ông trời có mắt, thấy tôi chịu quá nhiều vất vả rồi nên thương tôi… Tôi chưa từng nghĩ rằng tất cả là do có Văn Lượng ở sau lưng âm thầm giúp đỡ tôi… Khi bác sĩ nói thăng bé cần phải chờ để tìm được tim thích hợp thì không lâu sau cũng gọi cho tôi rằng đã tìm được…


Khi thẳng bé mới hai tuổi, sốt cao không dứt, tôi vừa tan làm ngay lập tức chạy về nhà, trên đường không cẩn thận đụng phải xe của người ta, đối phương yêu cầu tôi bồi thường.


ba mươi triệu đồng, kết quả là hôm sau bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói tôi không cần phải bồi thường nữa… Còn nữa, lúc tôi bị quản lý nhà xưởng sàm sỡ, sau đó không hiểu sao tên quản lý bị tai nạn xe cộ phải vào viện, còn bị ông chủ đuổi việc nữa..”


Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, Vương Thanh Tâm khóc không thành tiếng.


Lúc này, nhìn thấy biểu cảm của cô ta, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam mới chắc chăn rằng Vương Thanh Tâm thật sự không hề biết gì về cái chết của chồng mình.


Sau khi trò chuyện và an ủi Vương Thanh Tâm một lúc, hai người đưa cho cô †a một tấm chỉ phiếu, lưu lại phương thức liên lạc rồi chào tạm biệt, rời đi.


“Thật không biết nên nói là tên Lâm Bảo.


Tâm này vô tâm hay là nói anh ta có tình có nghĩa ó thể nhẫn nhịn không gặp mặt vợ con nhiều năm như vậy, còn ở sau lưng âm thầm giúp đỡ cô ta nhiều như vậy”


Phong Thần Nam khẽ liếc cô, giọng nói có chút bất mãn: “Có phải là em đã quên mất anh †a từng muốn ám sát chồng em rồi không vậy?”


“Em không có. Chỉ là em đang nghĩ, nếu như anh ta quan sát nhất cử nhất động của vợ vậy thì cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta hẳn là anh ta cũng đã biết rồi đúng không?”


“Em đoán không sai” Ghi nhớ chỉ trong vòng một giây.


Khuôn mặt của Phong Thần Nam không có biến hóa gì, nhưng anh hạ thấp giọng xuống, nói: “Thật ra Lâm Bảo Tâm vẫn luôn theo dõi chúng ta.”


“Gì cơ?”


Thời Ngọc Diệp kinh ngạc, định quay đầu lại thì bị cánh tay của Phong Thần Nam đỡ lấy, hướng đầu cô nhìn thẳng về phía trước.


“Em đừng quay đầu nhìn, nếu như anh ta biết mình đã bị lộ tẩy thì nhất định sẽ chạy trốn. Sau này nếu chúng ta muốn dụ Lâm Bảo.


Tâm ra thì sẽ càng khó hơn”


Trong lòng cô có chút lo lắng không yên, rất muốn quay đầu để xem rõ ngọn ngành nhưng lại không thể, cô bị Phong Thần Nam giám sát chặt chẽ.


“Em nói mà, bảo sao anh dẫn em đến Bắc Hải mà lại cố tình không dẫn theo vệ sĩ, cũng không lái xe, hơn nữa buổi tối lại lôi kéo em đi bộ về khách sạn cùng, ra là vì muốn bày binh bố trận, dẫn dụ Lâm Bảo Tâm ra”


“Bị em đoán ra mất rồi”


Phong Thần Nam nhẹ giọng nói “Anh có biết là làm như vậy rất nguy hiểm không?”


“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con: ‘Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh nhưng âm lượng càng lúc càng hạ thấp xuống.


“Trong phạm vi bán kính một km xung quanh đây anh đã sắp xếp cơ sở ngầm và người hết cả rồi, mọi hành động của Lâm Bảo Tâm đều năm dưới sự giám sát của anh.”


Thời Ngọc Diệp nghe vậy có cảm giác không nói nên lời.


“Anh dẫn người đến đây từ lúc nào vậy?”


“Đâu có đâu, anh chỉ tùy tiện liên lạc thế lực địa phương một chút thôi”


Không thể không nói, bây giờ sự cảnh giác của Phong Thần Nam càng ngày càng mạnh.


Từ sau chuyện anh bị ám sát đã khiến cho anh hiểu được một câu “minh thương dễ tránh, ám tiên khó phòng”


Giọng nói ngang nhiên như thể dẫn theo vệ sĩ, không thèm bố trí ẩn nấp, khiến cho kẻ địch buông lỏng cảnh giác.


“Đối phương có mấy người?


Thời Ngọc Diệp nói, giọng điệu có chút căng thẳng.


“Đến bây giờ thì chỉ phát hiện ra một mình Lâm Bảo Tâm”


“Cơ Tưởng Thừa không tới sao?”


“Đây là chuyện riêng của Lâm Bảo Tâm, Cơ Tưởng Thừa sẽ không can dự vào”


“Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục giả bộ như không biết gì hết, sau đó án binh bất động chờ anh ta ra tay trước?”


Phong Thần Nam điềm tĩnh nói: “Không đâu, Lâm Bảo Tâm sẽ không ra tay với chúng ta đâu”


Lời này của anh khiến cho Thời Ngọc Diệp cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


“Tại sao? Không phải là lúc trước anh ta ám sát anh nhưng không thành công sao? Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, tại sao anh biết anh ta sẽ không ra tay?”


“Bởi vì anh ta hy vọng chúng ta sẽ giúp đỡ cho Vương Thanh Tâm”


Câu nói này của Phong Thần Nam khiến cho Thời Ngọc Diệp ngẩn người một lúc.


Cẩn thận suy nghĩ kĩ lại thì bây giờ Vương Thanh Tâm không có cách nào để có thể cho con trai của họ nhập hộ khẩu, đi học được, bây giờ chỉ có cách cầu xin bà Vương Nhưng mà với tính cách kia của bà Vương thì…


“Lâm Bảo Tâm không tin rằng bà Vương sẽ ra tay giúp đỡ họ, cho nên anh ta chỉ cần tìm được cơ hội xuất hiện thì sẽ cầu xin chúng †a giúp đỡ vợ con của anh ta”


Lúc này Thời Ngọc Diệp lại cảm thán một lần nữa, cái đầu óc tính toán này của Phong.


Thần Nam mà xưng thứ nhì thì ai dám đứng thứ nhất chứ… Toàn bộ suy nghĩ của mọi người đều bị anh nhìn thấu hết cả rồi.


“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”


“Về khách sạn ngủ thôi”


Lúc Phong Thần Nam nói ra câu này, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.


Thời Ngọc Diệp còn muốn hỏi nữa nhưng lại bị anh chuyển đề tài: “Ngọc Diệp, anh chợt nhớ ra anh chưa dẫn em tới một nơi”


“Nơi nào? Có liên quan đến Lâm Bảo Tâm sao?”


“Bây giờ là thế giới hai người, trừ anh và em ra, không cho phép em nhắc tới người khác”


“Cái gì cơ?”


Phong Thần Nam vừa nói xong thì đã ôm cô, rẽ vào một khách sạn ở gần đó, thuê căn phòng sang trọng nhất. Mặc dù Thời Ngọc.


Diệp cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm anh, phối hợp bên cạnh anh.


€ó kinh nghiệm lần trước đột nhiên bị anh dắt đi thuê phòng nên lần này cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.


Hôm nay chắc là Phong Thần Nam muốn vào đây cũng để mượn điện thoại vệ tinh Tích tích…


Âm!


Vừa đóng cửa phòng, Phong Thần Nam đã ấn Thời Ngọc Diệp lên tường, bắt đầu hôn.


Giống như những lần trước, lần này Thời Ngọc Diệp đã có kinh nghiệm vì vậy cô vô cùng tích cực, hai tay ôm cổ anh, phối hợp nhiệt tình.


Hành động này của cô khiến cho toàn thân anh như có dòng điện chạy qua, cả người cứng đơ một chút rồi rất sau đó ôm cô chặt hơn, dường như hận không thể hòa làm một với cô.


Hai người lắc lư, lảo đảo đi đến bên giường, lúc này Thời Ngọc Diệp mới phát hiện ra có gì đó sai sai.


“Ưm… Phong Thần Nam, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”


“Chưa đủ”


Anh đáp lại bằng giọng khàn khàn.


Lúc này cô mới nhận ra, ám hiệu lần này hình như không giống với ám hiệu lần trước?


Thời Ngọc Diệp không nhịn được, mở to mắt nhìn thẳng vào Phong Thần Nam.


Đôi mắt của anh dường như có một lớp sương mỏng, nhưng cũng không thể che giấu được ngọn lửa hừng hực bên trong, ngọn lửa ấy như muốn nuốt chửng cô.


“Không phải là anh tới đây để mượn điện thoại vệ tinh sao?”


Thời Ngọc Diệp hỏi câu này khiến cho.


Phong Thần Nam cảm thấy hơi khó hiểu, mãi một lúc sau mới nghĩ ra là cô đang hỏi cái gì.


Chẳng lẽ cô ấy cho rãng họ tới khách sạn là để mượn điện thoại vệ tinh à?


Người đàn ông khẽ mỉm cười, lúc này đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhưng rồi bị anh nhanh chóng che giấu.


Anh khẽ ừ một tiếng rồi lại tiếp tục dạo chơi.


Trên người cô có một mùi hương đặc nó cứ kích thích thẳng vào dây thần kinh trên trong đại não của anh, nó cứ lan dần ra, chiếm toàn bộ não anh, khiến cho anh không thế kiềm được lý trí.


“Có nhiều ám hiệu như vậy sao?”


“Đúng vậy… Mỗi nơi có một quy tắc khác nhau.”


“Còn bao nhiêu cái nữa vậy?”


“Cũng sắp xong rồi”


Phong Thần Nam đáp cho có lệ, Thời Ngọc Diệp thấy anh dùng lực như vậy không giống như đang giả vờ vì vậy nên cô buông lỏng cảnh giác, hoàn toàn tin tưởng vào anh.


Từ từ, chầm chậm Thời Ngọc Diệp bị thất thủ.


Ngọn lửa nóng bỏng lan tràn trong không khí.


Một lúc lâu sau Thời Ngọc Diệp mệt đến xụi lơ, nhìn lên trần nhà, đến lúc này cô mới nhận ra tất cả, tức giận đến mức nắm tay đấm một cái vào lồng ngực của Phong Thần Nam.


“Đồ xấu xa, anh dám gạt em!”


Phong Thần Nam nhanh nhẹn, túm lấy nằm tay của cô, đáy mắt có chút ý cười.


“Xem ra em vẫn chưa một, hay là chúng ta làm thêm một lần nữa đi”


“Cút ngay!”


Cô lại đạp chân một cái rồi lại bị Phong Thần Nam bắt được cổ chân một cách chuẩn xác, rồi anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô một cái Động tác ấy giống như đang thần phục với nữ hoàng.


Thời Ngọc Diệp bị anh kích thích khiến cho toàn thân tê dại, trong nháy mắt vẻ mặt đã ứng hồng.


Cô nhanh chóng thu chân về, cuộn tròn vào trong chăn, không cho Phong Thần Nam nhìn.


“Em hỏi anh, chỗ mà vừa rồi anh nói muốn đưa em tới là chỗ này?”


“Đúng vậy”


“Mượn điện thoại vệ tinh chỉ là giả vờ? Cứ đi thẳng về khách sạn không được hay sao mà lại đưa em vào đây?”


Phong Thần Nam ngoan ngoãn trả lời “Bởi vì anh không nhịn được”


Aaaa… Có một người vợ vừa thơm vừa xinh đẹp như vậy đi bên cạnh, anh đã phải kiềm chế dữ lắm rồi đó.


Cô không thể nào hiểu được logic của tên đàn ông phá gia này.


Rõ ràng là đã đặt phòng ở khách sạn rồi, lại không chịu về đó, cứ thích thuê phòng ở nhà nghỉ như thế này.


Cứ thế ném tiền qua cửa sổ sao?


“Thật ra vẫn còn một nguyên nhân khác.”


“Anh nói đi”


“Khách sạn bên kia không đủ an toàn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK