Buổi tối, tập đoàn Phong thị.
Trong văn phòng rộng lớn, nội thất được trang trí vô cùng thời thượng, những đường nét thiết kế toát lên sự gợi cảm, giống như người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Đằng Dạ Hiên vừa mở cửa vào liền nhìn thấy Phong Thần Nam đang phóng tâm mắt ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ: Bóng lưng anh ấy có chút cô đơn.
Lại nghĩ về Hoắc Băng Tâm sao?
Mỗi lần tổng giám đốc nghĩ đến cô ấy, đều sẽ có dáng vẻ như vậy, ánh mắt anh ấy sẽ có chút ngây ngốc, toàn thân toát ra sự cô đơn, tịch liêu.
“Tổng giám đốc Phong” Đằng Dạ Hiên khẽ gọi anh.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ thu lại tâm tư của mình, anh hơi nghiêng người lại.
“Trận đấu giá đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, bên hiệp hội dược sĩ cũng đã nhận lời giúp đỡ.
Dược liệu hoa sen hàn băng ngàn năm cũng đã được công bố, nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của gia tộc Công Tôn.”
Phong Thần Nam nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng: “Buổi sáng dặn cậu đi kiểm tra chuyện camera giám sát, thế nào rði?”
Đẳng Dạ Hiên mím môi, bắt đầu báo cáo với Phong Thần Nam.
“Tôi đã cho người đi điều tra toàn bộ camera ở cả sân bay và tiệm tạp hóa rồi, phát hiện có người đã động tay động chân với camera.”
Phong Thần Nam cau mày: “Có kẻ động tay vào sao?”
“Vâng, có không ít cảnh đã bị cắt ghép, còn có một số camera bị điều chỉnh lệch đi so với góc quay ban đầu của nó, giống như có kẻ cố tình sắp xếp từ trước, khiến người đó có thể tránh khỏi sự theo dõi của camera một cách hoàn hảo.”
Đăng Dạ Hiên vừa nói vừa cảm thấy chuyện này dường như là không có khả năng, vì vậy anh †a đưa tài liệu trong tay cho Phong Thần Nam.
Phong Thần Nam nhận lấy tập tài liệu, mở ra xem một lượt, phát hiện thấy toàn bộ những điều anh ta đều là sự thực.
Hai địa điểm, hai khoảng thời gian, anh đều xuất hiện.
Camera ở những địa điểm này đều có kẻ cố ý điều chỉnh góc độ quay, thậm chí còn cắt bỏ vài cảnh quay.
“Nhân viên quản lý nói, những cảnh quay này một khi bị cắt sẽ mất vĩnh viễn, với kỹ thuật của bọn họ, quả thực không thể khôi phục lại được.
Về phần những cảnh quay bị điều chỉnh góc quay cũng không xử lý được, không có bất cứ ghi chép hình ảnh nào”
Phong Thần Nam thản nhiên lật xem tài liệu báo cáo.
Một lúc sau, anh hừ lạnh một tiếng.
“Không ngờ rằng, một hacker cao tay như vậy lại xuất hiện ở thành phố này”
Đẳng Dạ Hiên nghe vậy liền sửng sốt vô cùng.
“Vậy có cần tìm một số hacker để họ khôi phục lại dữ liệu không?”
“Không cần, người bình thường không làm được đâu.”
€ó thể dễ dàng xóa bỏ mọi vết tích trước khi Phong Thần Nam điều tra, quả thực không phải là người đơn giản.
Những hacker bình thường chỉ có thể xóa bản ghi camera.
Chỉ với một chút thủ thuật, đã có thể điều chỉnh lại góc quay camera tại hiện trường để phòng ngừa bị điều tra.
Qủa là một thủ đoạn-cao minh.
Nếu không phải Phong Thần Nam phái người đi điều tra ghi chép camera, thì e là không có bất cứ ai phát hiện ra hệ thống camera đã bị đột nhập.
Đằng Dạ Hiên bỗng cảm thấy chuyện này dây dưa đến quá nhiều thứ, thận trọng hỏi Phong Thần Nam.
“Vậy… vậy chúng ta dừng chuyện điều tra lại sao?”
Đôi mắt của Phong:Thần Nam tối đi, đáy mắt anh nổi lên một tia u ám.
“Có người động vào máy tính của tôi”
“Hả?”
Đăng Dạ Hiên còn chưa kịp phản ứng với lời Phong Thần Nam nói đã nhìn thấy anh quay người, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Bật máy tính lên, những ngón tay thon dài của anh dường như bay lượn trên bàn phím.
Lực gõ của anh vừa phải, những âm thanh ‘cạch cạch’ phát ra từ bàn phím vô cùng êm tai.
Đẳng Dạ Hiên nhìn Phong Thần Nam gõ một loạt số hiệu, ngay sau đó trên màn hình máy tính liền xuất hiện rất nhiều cửa sổ màu đen.
Đằng Dạ Hiên âm thầm nhướn mày.
Đã lâu lắm rồi anh ta không nhìn thấy tổng giám đốc sử dụng kỹ thuật này, chút nữa Đằng Dạ Hiên đã quên rằng, tổng giám đốc của anh ta từng là một hacker thần bí đứng thứ năm trên toàn thê giới.
Một lát sau, sắc mặt Phong Thần Nam trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
“Qủa nhiên là có kẻ xâm nhập hệ thống máy tính của tôi, thảo nào người đó có thể nắm rõ lộ trình đi lại của tôi như vậy.”
Đăng Dạ Hiên nghe thấy anh nói vậy, không khỏi khiếp sợ.
Có thể âm thầm xâm nhập vào hệ thống máy.
tính của tổng giám đốc chứng tỏ thực lực của đối phương không hề đơn giản, anh ta tuyệt đối thuộc †op năm hacker giỏi nhất toàn thế giới.
“Tổng giám đốc, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Truy đuổi đến cùng, lôi người đó ra ngoài ánh sáng.”
Đối phương nhất định có liên quan đến người phụ nữ có ngoại hình giống với Hoắc Băng Tâm mà Phong Thần Nam gặp vài ngày trước.
Bất luận bọn họ có mục đích gì, nhưng có một điều rất rõ ràng, đó là đây là một âm mưu có chủ đích.
Nếu như tìm được manh mối, nói không chừng có thể tìm được chân tướng vụ hỏa hoạn năm năm trước.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Phong Thần Nam chợt xoẹt qua một tia tàn nhãn, anh không nói gì nữa, tiếp tục gõ ra một loạt số hiệu.