Mục lục
Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Tại sao ba không cần con nữa


Điều đầu tiên Vương Thanh Tâm làm đó chính là nhìn về nơi phát ra âm thanh.


Nhưng bên trong con hẻm là một mảng tối đen như mực, không có đèn đường, vốn không thể nhìn rõ bên trong có người hay không.


Không khí phút chốc như đông cứng lại.


Đứa trẻ cũng bị dọa cho một phát, cảnh giác mà nhìn về hướng đó, nhưng không thấy gì, trong lòng vừa lo sợ nhưng cũng đầy sự mong đợi.


“Mẹ ơi có phải ba về rồi không?”


Tay của cô ta bất giác nằm chặt, đôi môi mấp máy, lo lắng nhìn chằm chằm vào trong con hẻm.


Một giây sau, cuối cùng cô ta cũng nói chuyện với người trong bóng tối kia “Văn Lượng, có phải là anh không?”


Không ai trả lời.


“Nếu anh ở đó thì anh hãy ra đây cho con được nhìn anh một lần được không?


Đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng.


Đợi rất lâu cũng không thấy ai trả lời, trong lòng cô ta trầm xuống.


Nhưng không biết tại sao con trai cô ta lại ngày càng phấn khích nói: “Mẹ ơi, nhất định là ba, nhất định là ba đã trốn ở đâu đó rồi, chúng ta mau chóng qua đó tìm ông ấy!”


Cô ta chưa kịp nói gì thì đã bị con trai kéo đi vào trong con hẻm.


Trong lòng cô ta không biết tại sao lại nổi lên từng đợt bất an, cũng bị hành động của con trai làm cho có chút mong đợi.


“Ba ơi, ba mau ra đây đi! Con đưa mẹ đến tìm ba rồi này!”


Đứa bé trong hẻm lớn tiếng gọi tuy nhiên vẫn không một ai đáp lại lời gọi của cậu bé.


Những đứa trẻ bình thường đều rất sợ tối nhưng cậu nhóc này thì không Nó đã quen với cuộc sống trong bóng tối, có khi đối với nó mà nói bóng tối càng khiến nó có thêm nhiều hy vọng.


Giống với lúc này, đứa trẻ nhận định răng ba nó đang ở trong bóng tối, vừa kéo theo mẹ đi vào bên trong vừa gọi ba.


Vương Thanh Tâm đột nhiên có chút sợ hãi liền kéo nó dừng bước.


“Đừng đi nữa, bên đó không có ai, chúng ta về thôi”


“Không, ba nhất định ở đó!”


Đứa trẻ vô cùng kiên trì và ngoan cố đến mức khiến cô ta không cách nào từ chối được cuối cùng vẫn tiếp tục đi về phía trước.


Nhưng giờ trong lòng cô ta cũng không còn ôm bất cứ kỳ vọng nào nữa Nói cô ta không dám thì chỉ bằng nói cô ta là sợ thì hơn vì cô ta sợ kỳ vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.


Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.


Tiếng bước chân ngày càng gần, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được tiếng nhịp tìm đập.


Nhưng lúc bọn họ sắp đến gần thì một bóng hình ở chỗ rẽ đột nhiên vụt qua với tốc độ rất nhanh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió.


Không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy.


“Mẹ ơi, ba chạy mất rồi!”


Khi phát hiện người trong bóng tối kia đã chạy đi con trai cô ta bỗng chốc hoang mang liền nhanh chóng kéo lấy tay cô ta cùng chạy.


‘Vốn dĩ cô ta cũng không mấy tin, nhưng khi nhìn rõ bóng dáng đang chạy trốn qua ánh đèn thì ngọn lửa hy vọng trong lòng cô ta bỗng rực cháy.


Cô ta cùng với con trai liền đuổi theo hướng mà bóng đen đó chạy đi.


“Ba ơi! Ba ơi! Tiếng kêu của đứa trẻ càng kêu càng lớn nhưng bóng hình kia lại càng chạy càng nhanh.


Hai người rẽ qua mấy chỗ ngoặt đến khi rẽ vào một ngõ cụt thì hoảng hốt ngừng bước: “Ba đâu rồi? Ba ơi! Ba!”


Ở con hẻm cụt một bóng người cũng không có.


Đứa trẻ vừa kinh ngạc vừa hụt hãng.


Lúc này những người dân xung quay cũng đều bị sự ồn ào làm cho tỉnh dậy, xách một chậu hoa trực tiếp ném xuống lầu.


Choang “Ồn chết đi được, nửa đêm nửa hôm không muốn để cho người khác ngủ hả!”


Đứa trẻ bị dọa đến mức rúc vào trong lòng Vương Thanh Tâm mà khóc không thành tiếng.


Cô ta cố găng an ủi tâm trạng của đứa con “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…”


“Có phải ba không cần chúng ta nữa không? Tại sao ông ấy không chịu xuất hiện?


Có phải con chưa đủ ngoan không, nếu không tại sao ba không cần con nữa?”


Mũi cô ta có chút chua xót cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.


“Ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tung, chỉ là ba còn có chuyện phải làm nên mới tạm thời rời xa chúng ta, sẽ có một ngày nhất định ông ấy sẽ quay về tìm chúng ta thôi.”


“Thật sao?”


Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn cô ta với vẻ mặt tràn đầy sự kỳ vọng.


Thực ra trong lòng cô ta cũng vô cùng trống rỗng, nhưng vẫn là không nhẫn tâm nói on không khóc, con lớn rồi, con là không được khóc. Đợi khi ba về nhất định sẽ tự hào về con”


“Ngoan”


Cùng lúc đó.


Ở mặt khác của bức tường.


Lâm Bảo Tâm nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ con hai người thì sự đau khổ từ sâu trong tim không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể.


Anh ta cuối cùng không thể chịu nổi mà quỳ ở một góc tường bịt chặt miệng mình khóc không thành tiếng.


Đến khi trời sáng Hoắc Băng Tâm mới biết hôm qua Phong Thần Nam bố trí mai phục, nhưng vẫn không bắt được Lâm Bảo Tâm Lúc anh nhận được tin vừa hay bị cô nghe thấy.


“Hôm qua anh đưa em đến khách sạn khác thuê phòng chính là để bắt quả tang anh ta sao?”


Anh không phủ nhận mà gật gật đầu.


“Vậy tại sao không đợi sau khi về khách sạn rồi mới ra tay, mà lại muốn đến khách sạn khác?


“Không lẽ em muốn liên lụy đến Tuyết Nguyệt và Sở Lâm sao?


Câu trả lời này của anh rất đúng.


Lúc này cô mới hiểu ra dụng ý của anh.


“Nói cũng phải, quả nhiên vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.”


Anh tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh cũng không thể đảm bảo lúc đó quay về khách sạn, anh ta có đi theo hay không”


“Nhưng hôm qua anh ta vẫn là chạy thoát”


“Lực lượng nơi này đều là những tên côn đồ chưa từng qua huấn luyện nên rất khó giữ được một tên sát thủ chuyên nghiệp”


Đối với việc anh ta chạy thoát anh không cảm thấy bất ngờ chút nào.


“Vậy tại sao anh không trực tiếp điều thêm người tới?”


“Không thể đánh rắn động cỏ, chúng ta vẫn phải đi nghe ngóng ở một nơi khác.”


“Chỗ nào vậy?”


“Em quên rồi sao? Nơi ở lúc trước của mẹ Cơ Tưởng Thừa”


Cô nhất thời ngây ra, lúc này mới nghĩ ra, mục đích khác của họ khi đến thành phố Hải Phòng cũng là để nghe ngóng chuyện này.


Hai người không trực tiếp về khách sạn tìm Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt mà chỉ gửi tin nhản để thông báo một tiếng sau đó liền cùng nhau đi ra ngoài Từ tư liệu lần trước tra được, sau khi mẹ ông †a bị bệnh thì đã đem theo con trai về Bắc Hải.


Tuy Bắc Hải là nơi thành phố lớn nhưng ở vùng ngoại ô hẻo lánh cũng có một khu nhà ổ chuột.


Anh thuê một chiếc xe vì lúc dẫn cô tìm đến khu ổ chuột, xe sang sẽ khiến nhiều người chú ý.


Có một số nhà được xây dựng băng sắt tôn kẽm và đất sét nên hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn của kết cấu của công trình, nhìn giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào vậy, Nhưng cũng có một số nhà là bằng xi măng, chỉ là lâu rồi không dọn dẹp nên tường có chút dơ, đường phố đâu đâu cũng là rác.


Ngay cả nhân viên quét dọn cũng không ở đây làm việc.


Rất lâu sau, anh mới bất lực nói: “Địa chỉ này quá hẻo lánh, cả vệ tinh hướng dẫn cũng không tra ra được.”


“Vậy phải làm sao?


“Anh xuống xe hỏi đường, em ngồi trên xe đợi anh”


Cô gật đầu đồng ý.


Phong Thần Nam tìm đến một cửa hàng cũ nát, sau đó xuống xe tìm chủ cửa hàng để hỏi đường.


Hoäc Băng Tâm ngồi trên xe nhìn thấy người khác bên đường nhặt về một số thứ rách nát, có vài người đi lên phía trước tìm xem có gì có thể dùng được hay không để đem đi.


Khó có thể tượng tưởng được dưới một môi trường như vậy thì sống như thế nào.


Sau khi Phong Thần Nam hỏi đường xong, cũng có thể coi như là tìm được đường nhưng đường quá nhỏ xe không thể vào được, hai người chỉ có thể xuống xe đi bộ vào.


“Ở đây không có biển số nhà, nhưng ông chủ cửa hàng vừa rồi nói chỉ nhìn vào thùng rác trước nhà thì sẽ biết số nhà”


Anh vừa nói vừa giải thích, nằm lấy tay cô đi vào trong Cuối cùng hai người dừng trước một căn nhà đổ nát, tâm trạng có chút phức tạp.


“Ở đây sao?” Cô hỏi.


“Có lẽ là nhà này rồi”


Anh so sánh một lượt chữ số viết trên thùng rác trước cửa của người khác, cuối cùng xác nhận được căn nhà trước mặt này chính là nơi mà hai mẹ con Cơ Tưởng Thừa lúc trước từng ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK