Mục lục
Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 310: Chúng ta đi tìm ba có được không?


Thời Ngọc Diệp vừa nghe thấy câu nói đó của Phong Thần Nam thì bị anh dọa sợ đến mức nhảy dựng lên “Không an toàn là sao? Là Lâm Bảo Tâm đã mai phục chúng ta ở bên đó rồi sao? Nếu như vậy thì nguy rồi, Mãn Tuyết Nguyệt và Dung Tiến đều đang ở đó, em phải mau gọi để nhắc nhở họ mới được”


Phong Thần Nam thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, vội vàng nói tiếp: “Không có, em suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là có một số người rảnh rỗi thôi”


“Những người rảnh rỗi?”


Phong Thần Nam thấy khuôn mặt khó hiểu của Thời Ngọc Diệp vô cùng đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo vài cái, hầu kết lên xuống vài “Đúng vậy, chính là những người rảnh rồi sinh nông nổi, muốn đánh nhau để làm phiền đến thế giới hai người của chúng ta”


Không để cô có cơ hội để hỏi cho rõ ràng, người nào đó đã tiếp tục đè xuống Ngọn lửa trong căn phòng lại được thắp lên một lần nữa.


Trong lúc đó.


Mẫn Tuyết Nguyệt đang đứng đợi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam trở về, không nhịn được hắt hơi một cái.


Vinh Sở Lâm ở bên cạnh thấy vậy, tự giác đưa khăn giấy cho cô ấy, rồi cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Mẫn Tuyết Nguyệt.


“Cẩn thận bị lạnh, để anh tăng nhiệt độ của lò sưởi lên một chút”


“Sao Ngọc Diệp vẫn chưa về nữa? Em đã đi đến căn phòng kế bên gõ cửa mấy chục lần rồi mà không có ai đáp lại. Không biết là họ chưa về hay là đã ngủ rồi nữ: Anh ta nhíu mày, mặt không cảm xúc nói: “Anh cũng không biết”


“Đúng là quá đáng mài Rõ ràng trước khi đi đã nói là chờ cô ấy quay về rồi tiếp tục nói chuyện, vậy mà bây giờ lại như vậy. Ngọc Diệp đúng là đáng ghét!”


“Rõ ràng là do em nói em mệt nên muốn về khách sạn ngủ trước mà”


“Em đâu có mệt! Nãy giờ chờ cô ấy về mới mệt á, thôi em đi rửa mặt rồi đi ngủ đây”


Mẫn Tuyết Nguyệt đứng lên, đi vào phòng tắm.


Vinh Sở Lâm cũng định đi theo nhưng đột nhiên dạ dày anh ta quặn đau, khiến cho anh ta không nhịn được hít một hơi sâu Anh ta cố gắng đứng dậy, ấn vào cái bụng rồi bước đi từng bước.


Ngay lập tức, mùi máu tanh tràn ra từ khoang miệng.


Vinh Sở Lâm lấy tay bịt miệng, ho nhẹ vài cái, lúc lấy tay ra thì nhìn thấy trong lòng bàn tay toàn là máu.


Tim anh ta đập mạnh vài cái, sắc mặt anh †a trắng bệch ra Đến lúc Mãn Tuyết Nguyệt rửa mặt xong đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc khăn trên tay Vinh Sở Lâm toàn là máu, bị dọa sợ đến mức suýt kêu lên thành tiếng “Anh bị chảy máu mũi à? Có nặng lắm không? Để em gọi điện thoại gọi bác sĩ đến nhé?”


“Không cần đâu, máu khô rồi”


‘Vinh Sở Lâm bình tĩnh nói.


Mãn Tuyết Nguyệt vẫn tưởng rằng anh ta bị chảy máu mũi nên kéo anh ta đến, kiểm tra cẩn thận một lúc, đến khi cô ấy thấy đúng là không còn máu chảy ra nữa thì mới chịu dừng lại, rồi thở hắt ra một hơi.


“Chắc là do gần đây anh hay thức khuya cho nên nóng trong người. Thôi anh mau ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đến tiệm thuốc mua ít thuốc giải nhiệt”


“Ừm”


Ánh mắt anh có chút trốn tránh, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.


Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không để ý đến sự khác thường của Vinh Sở Lâm, chỉ đi ra khóa cửa phòng, tắt đèn rồi kéo Vinh Sở Lâm lên giường ngủ “Mau ngủ thôi, anh ngủ ngon!”


Vinh Sở Lâm cúi xuống, hôn lên trán Mẫn Tuyết Nguyệt một cái rồi lại di chuyển xuống đến môi cô ấy.


Trong màn đêm, đôi mắt sâu thảm của anh ta hiện lên một tia ảm đạm Giọng khàn khàn của anh ta cất tiếng nhè nhẹ, giống như một khúc hát ru nhẹ nhàng, bay khắp phòng.


“Ngủ ngon nhé, công chúa của anh”


Một đêm không yên tĩnh.


Ở bên ngoài nhà nghỉ mà Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam ở, trong góc tối có một đám người đánh nhau ầm ï.


Cuối cùng Lâm Bảo Tâm cũng vất vả lắm mới trốn thoát được khỏi cái bẫy của Phong Thần Nam, một thân toàn là vết thương chồng chất.


Nhưng anh ta cũng không định tìm nơi để dừng lại trị thương mà tiếp tục đi thêm một tiếng nữa, tới nơi mà hai mẹ con Vương Thanh Tâm dừng chân ở đó.


Đó là một nhà nghỉ đơn sơ.


Tiền mà Vương Thanh Tâm mang từ Hải Phòng đến đa phần đều đã dùng để mời bà Vương tới phòng VỊP của nhà hàng cao cấp để ăn cơm.


Còn chỉ phiếu mà Phong Thần Nam cho thì sáng mai mới có thể tới ngân hàng làm thủ tục, chắc phải vài ba ngày nữa tiền mới chuyển vào tài khoản được. Vì vậy nên bây giờ trên người cô †a không có nhiều tiền cho lắm, không thể ở một khách sạn tốt hơn, chỉ đành dắt con trai tìm một nhà nghỉ nhỏ để nghỉ ngơi Nhà nghỉ nhỏ nên khá cũ nát, ngay cả nhà tắm và máy giặt quần áo cũng không có.


Buổi tối muốn đi vệ sinh hay tắm thì phải đi ra nhà vệ sinh công cộng và nhà tắm chung.


Hơn nửa đêm, xung quanh phụ cận đều không có người, vì vậy sẽ không làm phiền đến người khác sử dụng nhà vệ sinh công cộng Lâm Bảo Tâm núp trong bóng tối, đứng nhìn bóng lưng lao lực đang giặt quần áo ở bên ngoài nhà vệ sinh công cộng mà trong lòng cảm thấy hổ thẹn, xót xa.


Vương Thanh Tâm đang đứng giật quần áo ở trước bồn rửa tay, trong lòng thì lại mông lung suy nghĩ đến nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi với hai người Phong Thần Nam.


Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn có tâm tình phức tạp xen lẫn bi thương Cô ta vẫn không thể nào tiếp thu được chuyện chồng mình vẫn còn sống.


Cậu bé đứng ở bên cạnh bồn rửa tay nhìn mẹ, nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi, không nhịn được tò mò.


“Mẹ ơi, có phải ba sắp về rồi đúng không?”


‘Vương Thanh Tâm dừng tay, nhất thời cô ta không biết nên trả lời con trai mình như thế nào.


“Chắc là không thể đâu”


Anh ấy đã giả chết rời đi nhiều năm như vậy, nếu có thể về được thì đã về từ lúc con trai suýt chết mấy lần rồi Cho dù bây giờ có trở về thì có thể thay đổi được gì đâu?


“Trước đây con nghe Ngọc Hoa nhà kế bên nói, mỗi lần ba bạn ấy đi công tác về đều mua rất nhiều đồ ăn, đồ chơi cho bạn ấy. Mẹ ơi, có phải nếu như ba về thì ba cũng sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn, đồ chơi giống vậy không?


‘Vương Thanh Tâm nghe đến đây, sống mũi cay xè, trái tim cô ta như bị ai nhéo chặt.


Cô ta vốn muốn an ủi con trai vài câu, nhưng lời an ủi đến bên mép lại biến thành những lời trách mắng.


“Ngày nào mẹ cũng làm việc vất vả để kiếm tiền nuôi con, ngay cả cơm của mình cũng không dám ăn nhiều, chỉ để tiết kiệm, vậy mà con không cảm ơn thì thôi còn muốn đòi quà bánh nữa? Con có thể bớt khiến cho mẹ lo lăng đi một chút có được không? Mẹ kiếm tiền đã rất vất vả rồi!”


Cậu bé đột nhiên bị mẹ mắng, vừa kinh ngạc, vừa tủi thân.


Nhưng từ nhỏ thấy mẹ vất vả nên vô cùng hiểu chuyện, không dám cãi lại mẹ, chỉ mím môi môi, cúi đầu, cố gắng ngăn những giọt nước mắt chực chảy ra, xin lỗi.


“Con xin lỗi mẹ, con biết con sai rồi, sau này con sẽ không hỏi nữa”


Lúc này Vương Thanh Tâm mới ý thức được mình đã nặng lời, bèn ngồi ngồi xổm xuống, ôm con thật chặt trong lòng.


310-5.jpg



Từ nhỏ thằng bé đã không được cảm nhận tình thương của ba. Mỗi lần thằng bé nhìn thấy những đứa trẻ nhà hàng xóm khoe khoang về ba của chúng, thẳng bé luôn để lộ ra đôi mắt ngưỡng mộ, ước ao.


Vương Thanh Tâm biết, con trai cô ta vô cùng khát khao có một người ba.


Nhất là sau khi nghe xong những lời của Phong Thần Nam, nó như càng tiếp thêm cho hy vọng của thăng bé.


Bởi vì nó biết, ba của nó không hề chết, chỉ là ba đang lấn trốn mà thôi.


Ở trong thế giới của trẻ con, hai chữ “lẩn trốn” này chỉ giống như một trò chơi, chỉ cần tìm được người đang trốn thì trò chơi sẽ kết thúc.


Hai mẹ con ôm nhau khóc.


Ở trong góc đường, nơi tối tăm, Lâm Bảo.


Tâm nấp bên trong đó, nhìn thấy một cảnh vừa rồi, trong lòng chua xót, nước mắt chảy đầy mặt.


“Xin lỗi… Thanh Tâm, không phải do anh cố ý đâu… Nếu như chúng ta gặp nhau thì sẽ khiến cho mẹ con hai người gặp nguy hiểm, như vậy mới là hại hai người…”


Anh ta hướng về phía không khí nói xin lỗi nhưng cũng không làm giảm bớt được sự hổ thẹn trong lòng.


Lúc này không khí khiến cho người ta muốn ngạt thở, vết thương chỉ chít trên người cũng không thể sánh được với nỗi đau xót trong tìm.


Rất nhiều lần Lâm Bảo Tâm đã nghĩ tới việc sẽ xuất hiện, đoàn tụ cùng với vợ con.


Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc hai mẹ con họ nếu ở chung với anh ta thì sẽ đối mặt với rất nhiều tình huống nguy hiểm nên anh ta lại chùn bước, cuối cùng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ.


Lâm Bảo Tâm không đành lòng nhìn tiếp nữa, sợ răng nếu nhìn tiếp thì anh ta sẽ mất đi hết lý trí.


Trong lúc anh ta định xoay người rời đi thì bỗng nhiên chân dẫm vào cái lon sắt.


Két!


Âm thanh ấy đã phá tan màn đêm yên tĩnh, khiến cho hai mẹ con đang ôm nhau khóc cũng giật mình hoảng sợ.


“Ai ở đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK