Mục lục
Mang con thiên tài đi đánh tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 158: Trước tiên phải bắt đầu điều tra từ Tô Cẩm Tú


“Vì sao lại có suy đoán như vậy?”


Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam đồng thời bày tỏ sự ngạc nhiên.


Diễn Mạnh Tùng lấy ra một phần văn kiện từ trên tay vệ sĩ, tiếp đó bắt đầu giải thích.


“Nhà họ Cơ là một trong những chi thử của nhà họ Diên chúng tôi. Hơn hai mươi năm trước, người nhà họ Cơ đã lấy trộm bí quyết tẩy não tuyệt mật của gia tộc, đồng thời còn bí mật mở tổ chức nước ngoài, lạm dụng kỹ thuật tẩy não của gia tộc để kiếm tiền, thế nên đã bị ông nội tôi đuổi khỏi gia tộc.”


“Người đàn ông này có tên là Cơ Tưởng Thừa, đã từng bị báo cáo về việc sử dụng những phương pháp cực đoan để tẩy não người khác. Sau vụ đó, ông ta phải ngồi tù một đoạn thời gian nhưng đã ra từ đã lâu. Với tuổi tác trước mắt của ông ta, chắc hẳn cũng xấp xỉ độ tuổi với ba của tôi. Nhiều năm trước, Cơ Tưởng Thừa đã sống ở nước Pháp một đoạn thời gian rất dài, về sau mới đi đến các thành phố khác nhau, tựa hồ đều có liên hệ gián tiếp với chúng ta”.


“Về việc tại sao tôi lại nghi ngờ ông ta có quan hệ gì đó với ba mẹ của cô, đó là bởi vì tôi vô tình nhìn thấy bức ảnh này khi tôi đang điều tra về ông ta.”


Dứt lời, Diễn Mạnh Tùng lật sang một tờ trong đống văn kiện, phía trên có một tấm hình. Thời Ngọc Diệp nhìn thấy bức ảnh, lập tức cảm thấy kinh ngạc.


“Cái này.”


“Đây là ảnh chụp của Cơ Tưởng Thừa lúc đi du lịch trong khi vẫn đang du học ở Châu Âu. Lúc ấy tôi phát hiện người phụ nữ trên tấm ảnh này có dáng dấp hơi giống với cô, cho nên tôi đã nghĩ liệu có phải người phụ nữ này là mẹ của cô hay không.”


Thời Ngọc Diệp khẽ chạm vào người trong bức ảnh, ngón tay run nhè nhẹ.


Trên tấm ảnh có ba người, một người trong đó là Cơ Tưởng Thừa, hai người khác là ba mẹ của Thời Ngọc Diệp, Thời Văn Nghĩa và Lương Thiên Cầm.


Mẹ của cô qua đời vì khó sinh. Vì vậy sau khi được sinh ra, cô chỉ có thể biết được ngoại hình của mẹ từ những bức ảnh trong nhà.


Ba nói với cô rằng cô có một đôi mắt giống mẹ y như đúc, anh trai cũng nói với cô rằng cô rất giống mẹ bất kể là về ngoại hình hay là tính cách. Đây cũng là lý do tại sao mọi người trong nhà đều vô cùng thương yêu Thời Ngọc Diệp.


Thời Ngọc Diệp chưa từng nghe nói về những chuyện ba mẹ đã làm hồi còn trẻ, cô dự đoán được rất nhiều khả năng nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.


Chỉ sợ ngay cả ba của cô cũng không biết.


Phong Thần Nam lại đưa ra một điểm đáng ngờ khác.


“Nếu là như vậy, tại sao chuyện này lại liên lụy tới tôi? Lúc đầu tôi còn tưởng rằng đối phương đang nhắm vào tôi, vì sao bây giờ mục tiêu của ông ta lại biến thành hai người?”


“Đây là điều duy nhất tôi nghĩ mãi không hiểu, cũng không điều tra ra được.”


Diễn Mạnh Tùng nặng nề thở dài một hơi.


“Theo phán đoán hiện tại của tôi, mục tiêu của đối phương là ba người chúng ta. Về nguyên nhân gây ra động cơ của toàn bộ sự việc là gì, tạm thời vẫn chưa rõ, chúng ta còn phải tiếp tục cùng nhau điều tra. Nếu như tôi không đoán sai thì việc lúc trước ba người chúng ta gặp nhau rồi làm quen ở trong thôn cũng nằm trong sự sắp xếp của ông ta.”


Anh ta chợt dừng lại, tiếp tục hỏi Phong Thần Nam: “Anh phát hiện mình bị người khác âm thầm trả thù từ lúc nào? Nếu có đầu mối, tôi đề nghị anh nên bắt đầu điều tra từ chuyện này.”


Lần này lại đổi sang Phong Thần Nam rơi vào tĩnh lặng.


Thời Ngọc Diệp nhanh chóng nhận thấy tâm trạng của Phong Thần Nam đột ngột xuống dốc, lập tức ngắt lời mọi người, nói: “Hôm nay chúng ta thảo luận đến đây thôi. Sau khi trở về, chúng ta tự điều tra riêng đi. Nếu có tiến triển gì, chúng ta sẽ sắp xếp thời gian gặp mặt”


Diễn Mạnh Tùng biểu thị không thành vấn đề, ba người quyết định cứ thế mà đi.


Khi lên xe, Thời Ngọc Diệp không mở miệng hỏi cầu nào, Phong Thần Nam phải mất một lúc lâu sau mới chủ động giải thích cho cô.


“Vinh Sở Lâm có một người anh trai sinh đôi, anh ấy đã qua đời vào năm bọn anh mười bảy tuổi.”


Bên trong giọng nói khàn khàn xen lẫn cảm giác áy náy và tự trách.


Cô không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng ra chuyện này tồi tệ như thế nào. Ở cái tuổi đó là thời gian khi tình anh em đang ở độ đẹp nhất, nhưng tai nạn thương tâm ngoài ý muốn kia lại trở thành cơn ác mộng của mọi người. Vào lúc đó, Phong Thần Nam đã phải trải qua những ngày tháng cực kỳ đau khổ.


“Cái chết của anh ấy không phải là một tai nạn, là do con người gây ra.”


“Anh hoài nghi Cơ Tưởng Thừa đã làm ra chuyện đó sao?”


“Lúc ấy anh nhận được một lá thư, trên đó viết người vốn dĩ nên chất vào ngày đó là anh chứ không phải anh ấy”


Khi nghe thấy lời nói này, vẻ mặt của Thời Ngọc Diệp trở nên cứng đờ.


Cô không ngờ rằng Phong Thần Nam lại có quá khứ bi thảm như thế này. Cho dù lúc trước kết hôn cùng với anh, cô cũng chưa từng được nghe nói về bí mật này.


“Vậy bây giờ anh định làm gì? Bắt đầu điều tra từ nhà họ Vinh sao?”


“Không, bắt đầu điều tra từ Tô Cẩm Tú trước đi.” Thời Ngọc Diệp nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ, nhưng lại chỉ nghe thấy anh chậm rãi nói: “Cô ta là một trong những người bị tình nghi”


Ngày hôm sau, ở sân bay thành phố Hải Phòng.


Vẫn còn vài ngày nữa trước khi diễn ra trận chung kết của cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng. Người anh họ bí ẩn mà Thời Ngọc Diệp đã gọi điện thoại mời tới đây đã kết thúc kỳ nghỉ dài ngày ở Hawaii trước thời hạn, bảo rằng sẽ đến thành phố Hải Phòng bằng một chiếc máy bay riêng.


Trên hàng ghế dài trong đại sảnh, sáu đứa nhỏ có dáng dấp trông giống như sau chiếc bánh bột nếp nhỏ đang ngồi hàng hàng, đung đưa chân ngắn, vui vẻ ăn kem tới nỗi quên cả trời đất.


Những người đi ngang qua cũng nhịn không được phải quay đầu nhìn thêm vài lần, thậm chí còn có người chủ động yêu cầu chụp ảnh cùng với bọn nhỏ.


Khoảng bốn giờ chiều, Thời Ngọc Diệp giơ tay nhìn đồng hồ.


“Chắc hẳn sắp đến rồi.”


Bé Lớn dừng động tác ăn kem, biểu thị quan điểm: “Con cảm thấy hẳn là sẽ còn trì hoãn một khoảng thời gian nữa.”


Bé Hai gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Đúng vậy, dù sao cậu nhỏ cũng có chút.”


Bé Ba cơ trí bổ sung cho anh trai: “Phô trương.”


Thời Ngọc Diệp bị bọn nhỏ chọc cười, nói: “Các con nói như vậy về cậu nhỏ của mình có ổn không hử?”


Bé Bốn nhún vai, đem lại nối liền đi: “Chú ấy nổi tiếng như thế nhưng lại không thích đi ra từ đường dành cho VIP chắc chắn sẽ bị đám fan hâm mộ nhận ra”.


Bé Năm đẩy kính râm, cũng tỏ vẻ đồng ý, nói: “Cậu nhỏ nên học tập từ con này, phải hình thành thói quen đeo kính râm mỗi khi ra ngoài, như vậy sẽ không dễ dàng bị người khác nhận ra


Bé Sáu chẹp chẹp miệng, nói năng lộn xộn hoàn toàn không thể hiểu nổi y như trước đây: “Cậu nhỏ, Ừm, không ăn ngon bằng kem vị đậu phộng này của con.”


Quả nhiên.


Sự thật đã diễn ra đúng với suy đoán của bọn trẻ, chờ đến lúc Thời Ngôn Mặc bước ra sảnh đón sân bay đã chuyện của một tiếng đồng hồ sau.


Đồng thời xung quanh còn có một đoàn fan hâm mộ nữ đã hưng phần thét lên.


“Ngôn Mặc, ký tên cho em nữa anh ơi!”


“Em rất muốn chụp ảnh với anh a a a!”


“Em có thể… Em có thể chạm vào cơ bụng của anh một chút được không? Xin anh đó…”


Thời Ngọc Diệp đứng từ xa cũng nhìn thấy đám đông kia điên cuồng như thế nào.


Mà người đàn ông đi ở giữa được một đám phụ nữ tung hô ấy lại có chiều cao gần đến một mét chín, dáng người khỏe khoắn cường tráng, nụ cười trên môi rạng rỡ như mặt trời tháng sáu. Đối mặt với lời tán tụng và yêu cầu của đám fan hâm mộ, anh ta mỉm cười để chào hỏi từng người, không hề có ý từ chối chút nào, thậm chí còn xốc áo khoác lên một lúc để mọi người cảm nhận cơ bụng của mình.


Bé Lớn nhịn không được “chậc chậc chậc” mấy tiếng liền rồi phun ra một câu: “Con đã biết chuyện sẽ xảy ra như thế này mà”


Bé Hai cũng không thương nể tình, bình luận một câu: “Những người không biết còn tưởng rằng chú ấy là người đứng đầu mới ra mắt của host club nào đó ấy chứ…”


Bé Ba lặng lẽ đứng dậy, trốn ra sau lưng mẹ, nói với giọng điệu rất tủi thân: “Mẹ ơi, nhiều người quá, con so.”


Thời Ngôn Mặc bị đám fan hâm mộ nữ vây chặt đến mức cảm thấy có hơi chóng mặt. Anh ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thời Ngọc Diệp cùng với sáu đứa bé đang ngồi ở trên ghế dài nhìn chằm chằm vào anh ta, ngay lập tức mừng rỡ giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nụ cười bên miệng càng thêm rạng rỡ.


“Em gái Ngọc Diệp! Anh ở chỗ này!”


Những fan hâm mộ nữ kia nghe thấy anh ta hô lên một câu như vậy, lập tức quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh ta, không ngờ đập vào mi mắt lại là người phụ nữ, hơn nữa còn có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp. Bọn họ nhanh chóng ném ảnh mắt không mấy thiện cảm về phía Thời Ngọc Diệp.


“Ngôn Mặc, người phụ nữ kia là ai!”


“Đúng vậy, anh à, có phải anh giấu bọn em kết hôn sinh con cùng với người khác không? Em không chấp nhận đâu!”


“Mau lên, hiện tại có người nào có thể ngay lập tức đào ra thông tin của người phụ nữ kia cho các chị em không?”


Thời Ngọc Diệp chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra bỗng trở thành tình địch của công chúng.


Đúng là… Quả đột ngột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK