Phong Thần Nam sửng sốt.
“Ám hiệu gì?”
Cô nhặt xong những cánh hoa, cúi đầu đếm, sau đó sờ cằm, như có suy nghĩ.
“Bảy đóa rưỡi… Điều đó có nghĩa là bà ấy tạm thời không có nguy hiểm, nhưng không chắc chắn liệu sau này bà ấy có gặp nguy hiểm hay không.”
Phong Thần Nam nhìn chằm chằm cô.
Trong chốc lát, hai người cuối cùng đã đưa ra một phán đoán.
“Xem ra, người ở trong mật thất này mới là chủ nhân chân chính đằng sau căn cứ thí nghiệm này.”
Với ám hiệu do lão tổ tông để lại, Thời Ngọc Diệp lại càng yên tâm để mọi người lần theo manh mối.
Cả một ngày trời, cảnh sát đã lùng sục ở khắp nơi trong căn cứ nhưng họ không thể tìm thấy thêm bóng dáng một ai nữa.
Thời Ngọc Diệp nghe thấy người của mình nói có vài lối đi bí mật, cho nên cô đã cử người lần theo dấu vết của các tuyến đường này, hy vọng sẽ sớm tìm được tung tích của lão tổ tông.
Đi qua đi lại hết một ngày.
Khi họ bước chân về đến nhà thì bầu trời đã tối mịt.
Vừa mới mở cửa ra họ đã nhìn thấy sáu đứa trẻ tâm tình kích động nhào tới ôm vào chân của bọn họ.
“Ba!”
“Mẹ!”
“Con nhớ ba mẹ rất nhiều!”
“Chúng con sắp lo lắng gần chết rồi đây nè nhưng may mắn là ba mẹ không sao!”
Sống sót sau tai nạn, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cảm thấy vô cùng xúc động khi thấy những đứa trẻ của mình được bình an vô sự.
Chỉ nhìn thấy họ ngồi xổm xuống một cách rất ăn ý với nhau và cùng ôm lũ trẻ vào lòng.
Một nhà tám người, trái tim họ như hòa cùng nhịp đập.
“Ba và mẹ cũng rất nhớ các con…”
Thời Ngọc Diệp nghẹn ngào nói.
Thời Văn Nghĩa đang ở trong phòng khách đợi bọn họ bước vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng ấm áp này, ngay lập tức ông ấy nghi ngờ bản thân có phải là người ngoài hay không, ông ấy ngại ngùng ho khan vài tiếng, sau đó bước ra ngoài hành lang.
“Các con không sao là tốt rồi.”
“Ba, Cơ Tưởng Thừa ông ta…”
“Ba biết rồi, ông ta đã chết. Vân Mặc Tích đã nói với chúng ta rồi.”
Thời Văn Nghĩa thở dài một tiếng, rồi ông ấy tiếp tục nói thêm: “Cuối cùng thì gia đình chúng ta cũng không còn khủng hoảng tiềm ẩn nữa.”
“Nhưng mà tung tích của lão tổ tông vẫn chưa rõ ba ạ. Chúng con nghi ngờ rằng có một người khác đứng sau Cơ Tưởng Thừa.”
Thời Văn Nghĩa sững sờ, ông ấy nhớ tới mấy lời mà Công Tôn Thanh đã nhắn nhủ trước đây, sau đó ông ấy mới buồn bã nói.
“Vậy thì đó cũng không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết được. Dù sao cứ để cho lão tổ tông tự mình giải quyết đi, bà ấy nhất định sẽ bình an vô sự trở về, sẽ không có chuyện gì đâu.”