Cảnh sát Tịnh quay về sở cảnh sát, cô gặp riêng đội trưởng Phác của tổ trọng án để bàn về việc của cảnh sát Ân Kỳ.
"Chúng ta không thể hành động quá chậm, vì mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày đội trưởng Trương sẽ phải đối diện với nguy hiểm. Tôi đề nghị tập trung lực lượng để tìm tung tích của cảnh sát Trương."
"Tôi hiểu ý cô nhưng cả hai đội sau khi thảo luận cũng đã cử ra một nhóm để điều tra, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đợi tin tức từ họ."
Cảnh sát Tịnh tức giận nhíu mày, ngữ khí của cô nâng lên: "Đợi! Đợi! Đợi đến khi tìm thấy xác của đội trưởng Trương sao? Tại sao các anh là cấp trên nhưng lại rất xem nhẹ tính mạng của đồng sự?"
Cảnh sát Tịnh sau đó bức xúc nói: "Tôi sẽ báo sự việc này lên lãnh đạo của tổng bộ."
Đội trưởng Phác chau mày: "Cô không nên làm quá to sự việc, cứ thử đợi xem một tuần nữa nếu không được chúng ta sẽ tìm cách giải quyết khác."
"Tôi cảm thấy anh không hề quan tâm đến sự an nguy của cảnh sát Trương."
"Cảnh sát Tịnh không phải là tôi không quan tâm đến sự an nguy của cảnh sát Trương, nhưng trong cuộc họp khi đó chúng ta cũng đã thống nhất để cử ra một nhóm điều tra. Nhóm A sẽ đảm nhận vụ án của Ân Kỳ và những thành viên khác được giao cho nhiệm vụ khác. Phải làm việc có tổ chức chặt chẽ thì mới đi đến hiệu quả, chưa gì nóng vội lên muốn thay đổi sự phân công thì không hợp lí." Đội trưởng Phác nói.
Cảnh sát Tịnh kéo nhẹ nét miệng thể hiện sự bất mãn: "Nếu cảnh sát Trương ở vào vị trí của anh thì cô ấy sẽ không bao giờ hành sự như vậy."
Cảnh sát Phác chớp mắt một cái nói: "Tôi biết cô ấy từng là đội trưởng của cô, nhưng cái nào ra cái đó, hiện tại tôi mới là đội trưởng của tổ trọng án và tôi có cách giải quyết của riêng tôi."
Cảnh sát Tịnh lạnh ánh mắt khi nhìn thẳng vào đội trưởng Phác: "Một cách làm vô trách nhiệm!"
Đội trưởng Phác tỏ ra khó chịu: "Cảnh sát Tịnh cô hơi quá rồi đó!"
Cảnh sát Tịnh ngoảnh mặt bỏ đi ra khỏi phòng, cánh cửa cô đóng lại một cái ầm. Đội trưởng Phác cười nhạt trước hành động có phần nóng nảy thái quá của cảnh sát Tịnh, nhưng anh ta vẫn không đồng ý với ý kiến của cảnh sát Tịnh là sẽ tập trung lực lượng vào cảnh sát Ân Kỳ.
"Một ngày có biết bao nhiêu vụ án chứ?" Cảnh sát Phác thì thào trong miệng.
Về phía của ba Ân Kỳ ông cũng đã bí mật cử người đi tìm tung tích của Ân Kỳ, thay vì tác động quá mạnh đến cảnh sát. Vấn đề an nguy của Ân Kỳ quan trọng cho nên ông lại không muốn cảnh sát can thiệp quá nhiều.
Ông đã nhanh chóng tung tin mình từ bỏ ứng cử ngay sau khi nhận được clip đầu tiên của Ân Kỳ. Nhưng bọn bắt cóc vẫn giam giữ Ân Kỳ, chúng muốn khi nào cuộc bầu cử kết thúc mới đồng ý thả cô ấy ra. Ông Trương đã phải dừng lại việc nhận phiếu bầu cử để đảm bảo tính mạng cho Ân Kỳ. Và với tình hình này, nếu ông cứ tiếp tục ngưng việc nhận phiếu thì rất khó dành phần thắng trong cuộc bầu cử.
Ông Trương lúc này nhận được điện thoại.
"Thưa Ngài đã tìm ra nơi giam giữ cô Ân Kỳ."
Ông Trương liền thốt lên: "Tốt lắm, nhưng đừng bứt dây động rừng. Hãy tìm ra cách tốt nhất để giải cứu cho Ân Kỳ, tôi giao phó con gái cho các cậu đấy."
"Xin ngài an tâm, chúng tôi nhất định cứu được cô Ân Kỳ."
Tin tức đến thật đúng lúc, cũng là một tin đáng mừng cho ông Trương. Người của ông cử đi đều là những người có năng lực giỏi, họ đã có thể tìm ra được Ân Kỳ trước lực lượng của cảnh sát hình sự. Lo lắng của ông Trương vì vậy mà giảm đi được phần nào.
Nơi rừng núi vang vảng tiếng chim hót, líu rít nhộn nhịp, Hiểu An mang chiếc giỏ đi ra ngoài suối. Hôm nay, cô sẽ hái ít nấm về xào, thưởng thức một bữa cơm đạm bạc của hương vị dân giã nhưng lại quen thuộc. Từ khi quay trở lại nơi này An đã dựng được một cái túp lều nhỏ, tuy không tốt và kiên cố như nhà của cô lúc trước nhưng cũng không phải là quá tệ, vẫn ổn để cho cô sinh sống qua ngày. Chú Hoắc có giúp An một tay trong việc dựng túp lều bằng những cành cây khô trong rừng. Chú là đàn ông nên làm những việc này thạo hơn An rất nhiều.
An thật may khi quen biết chú Hoắc và bác Phỉ, nhờ họ mà cuộc sống của cô giảm đi nhiều sự khó khăn bất tiện.
An trèo qua một tảng đá nhỏ, cô đưa tay túm lấy một cây nấm bứt lên. An hái được nấm rơm lẫn nấm trắng, cô mỉm cười với thành quả của mình. Sau khi hái xong An đi lại bờ suối mà rửa tay. Trong lúc An rửa cô nhìn thấy bóng dáng của một con cá, miệng An cười nhẹ nhưng cũng chợt co lại. Lòng An bất giác buồn, cô nhớ có lần Trần Hạo đã giúp cô bắt cá, anh ấy bắt rất giỏi, chỉ găm một phát là bắt được cá.
Đôi mắt An nhìn con cá rồi rũ nhẹ. Cô đứng dậy, bóng cô chiếu xuống mặt nước, con cá sợ hãi cũng đã vội lặng đi mất. An thở ra, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. An bây giờ chỉ muốn có một cuộc sống bình dị thanh thản, không phải bận lòng vì bất cứ điều gì. An mang chiếc giỏ đan lên vai đi về nhà. Cuộc sống của An những tưởng đã bình lặng, nhưng thực chất chỉ là kẻ đó vẫn chưa hành động với cô.
Âu Nhược Đình bước ra từ sau một bụi cậy, cô ta ngoáy cổ một cái rắc. Ánh mắt sắc lạnh nhìn theo Hiểu An.
"Cô định xử lý cô ta như thế nào?" Thuộc hạ của Âu Nhược Đình đứng bên cạnh cất giọng hỏi.
Âu Nhược Đình hai tay khoanh vòng, ung dung nhếch miệng: "Giết nó ngay tức khắc thì là chuyện quá dễ dàng, tôi đương nhiên không hả dạ."
"Vậy ý cô chủ muốn là gì?"
"Chết thì phải chết dần chết mòn, chết trong sợ hãi và khiếp đãm mới là điều thú vị."
Khóe môi Âu Nhược Đình chậm rãi kéo lên độ cong, tàn ác trong tâm địa: "Quách Hiểu An, cô nghĩ là mình có thể thanh thản mà trốn về nơi này sao? Tưởng rằng Âu Nhược Đình này sẽ dè chừng Trần Hạo mà không dám xử lý cô à? Hừm! Kẻ dám động đến Âu Nhược Đình này, thì cho dù có là Trần Hạo cũng không nằm trong hai chữ ngoại lệ. Cứ vui vẻ đi, cứ tung tăng đi, ngày của cô sẽ không xa nữa đâu! Haha"