Mục lục
Thế giới anh ấy sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Không có tại sao




''Anh có hứng thú với nữ nhân từ khi nào?''



Lục Nghị bỗng cất giọng hỏi, anh đứng sau lưng của Trần Hạo.



Trần Hạo cũng chợt dừng lại, anh ta quay người ra sau, vẫn ánh mắt không mấy dễ chịu khi phải nói chuyện với Lục Nghị.



''Cậu lần đầu biết tôi hay sao mà hỏi như vậy?''



Lục Nghị cười nhạt, khóe miệng cong lên một cái: ''Dĩ nhiên tôi biết Trần Hạo xưa nay là bức tường thành kiên kỵ nữ giới. Cho dù đó có là tiên nữ giáng trần, nếu nhận lệnh giết Trần Hạo cũng sẽ không chớp mắt tiếc thương. Nhưng mà...Quách Hiểu An đâu có phải là tiên nữ, cũng không phải là quyến rũ, rất bình dân. Ấy vậy lại khiến Trần Hạo quan tâm.''



''Tôi không quan tâm cô ta.'' Trần Hạo nói, chân mày nhướng lên nhấn sâu thanh giọng thốt ra.



''Tôi không ngờ gu của anh lại là thôn quê.''



Lục Nghị nghe có vẻ như không đồng tình với những gì Trần Hạo nói. Điều này khiến Trần Hạo bực tức, anh ta túm lấy cổ áo của Lục Nghị, ánh mắt hung tợn: ''Cậu đang sỉ nhục sát thủ giỏi nhất của tổ chức đấy.''



Lục Nghị cũng không phải dạng vừa, ánh mắt của Lục Nghị sắc bén. Anh ta nắm lấy tay của Trần Hạo giật mạnh ra, giọng nói không còn là giỡn đùa.



''Đã không có hứng thú thì đừng dành lấy con mồi của tôi. Như vậy rất dễ khiến cho người ta nghĩ, bức tường thành của Trần Hạo chỉ là hư danh.''



Lục Nghị bỏ đi. Trần Hạo liếc mắt nhìn theo hắn, nét mặt sa sầm. Trần Hạo vốn không có thú vui với nữ giới, Quách Hiểu An cũng không phải ngoại lệ.



Trần Hạo sau đó quay về ngôi nhà riêng, thần thái rất sát khí, đặc biệt là ánh mắt hung dữ của anh ta. Hiểu An đã nấu xong bữa ăn, cô ngồi dưới bếp chống cầm suy nghĩ vu vơ gì đó thì Trần Hạo bỗng đi xuống. Anh ta nhìn An không chớp.



Hiểu An ngạc nhiên, cô bỏ tay đang chống xuống: ''Sao anh lại nhìn An như vậy?''



Trần Hạo nắm lấy tay An, kéo mạnh cô đứng dậy. An chau mày, anh ta nắm rất đau.



''Anh làm An đau đó!'' An thốt lên.



Trần Hạo gằn giọng: ''Cô muốn ra khỏi nhà tôi lắm mà, vậy bây giờ tôi cho cô đi, đi càng xa càng tốt, sau này thì đừng có lởn quởn trước mặt tôi nữa.''



Trần Hạo nói rồi lôi An ra khỏi nhà ngay. Đến tận cổng, Trần Hạo mở cửa, hất mạnh Hiểu An một cách không thương tiếc.



Hiểu An bàng hoàng, đôi mắt hoang mang hướng về cái nhìn lãnh băng của Trần Hạo, cô chợt gọi: ''Hạo ca ca!''



''Im miệng! Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu còn gọi tên tôi như thế thì cái lưỡi của cô sẽ lập tức biến mất!''



An bị Trần Hạo răn dọa, cô im lặng. Nhưng khi Trần Hạo quay lưng đi vào trong, thì cô lại bỗng nói: ''Cho An xin lỗi vì đã phiền đến anh!''



Trần Hạo đứng lại, đầu nghiêng nhẹ sang bên nhưng sau đó anh ta vẫn bước đi. Hiểu An nhẹ thở ra, ánh mắt hạ xuống, bao tử vì đói mà kêu ột ột. An đưa tay sờ bụng. An còn chưa được ăn gì.



Trong người An chỉ còn dăm ba đồng. Từ chỗ của Trần Hạo, sẽ phải đi rất xa để bắt chuyến xe về ngọn núi. Chỉ là nhà bị cháy, về đó thì An cũng đã không còn ngôi nhà nguyên vẹn nữa.



An vừa đi vừa khóc, tự dưng sao nhà lại bị cháy, chẳng lẽ bọn lâm tặc đã đốn rừng làm cháy nhà của An. Bao nhiêu quần áo, mền gối và cả đồ dùng đều không còn, An phải làm sao đây?



Hiểu An đã phải đi bộ một quãng đường rất xa, cô đi đến nỗi muốn rụng cả chân. An mệt quá, lại còn đói nữa, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Lúc đó chợt có một chiếc xe tải chạy ngang qua, An đứng dậy quơ tay để xin đi nhờ. Người trên xe là một ông cụ tầm 60 tuổi, ông thấy cô bé An thì dừng xe lại.



''Lên đi cháu!'' Ông cụ hòa hảo nói.



An chạy tới leo lên xe, cô ngồi cạnh bên ông cụ: ''Cháu cám ơn ạ!''



''Cháu muốn đi đâu?''



''Dạ ông có thể chở cháu đến trạm xe buýt được không? Trạm xe đi tuyến lên thôn A đấy ạ.''



Ông cụ nghe đến thôn A thì ngạc nhiên: ''Thôn A rất xa, nhà cháu ở đó à?''



''Dạ không, nhà cháu không ở thôn A, mà ở ngọn núi đối diện với thôn A.''



''Thế thì còn xa hơn cả chữ xa rồi.''



Ông cụ nói sau đó nhấn ga cho xe chạy đi, cũng may An đã gặp ông nếu không chắc cô xỉu giữa đường mất thôi. Chiếc xe vừa chạy đi thì bóng dáng của một cô gái chiếu xuống mặt đường, nét môi xinh đẹp ma mị kéo cong nụ cười hiểm. Cánh tay đưa lên, chim Đại Bàng lập tức xà xuống.



Tam Nương vuốt ve cổ của con vật, cô chuyển đôi mắt nhìn theo chiếc xe tải chạy ở phía trước. Tuy Tam Nương không phải là thần thánh gì, nhưng hôm nay coi như cô sẽ là thần chết của nữ nhân kia, nữ nhân đã bước ra từ ngôi nhà của Trần Hạo.



Sở cảnh sát Trung ương.



''Sếp, lại xảy ra một vụ giết người tại khách sạn Hoa Hồng.''



Cảnh sát Tình bước vào thông báo với cấp trên. Người cấp trên này là nữ giới, cô là tổ trưởng của tổ trọng án và là con gái của một công chức cấp cao.



Trương Ân Kỳ đứng dậy, tay đập mạnh lên bàn: ''Đến ngay khách sạn Hoa Hồng!''



Một lúc sau tại khách sạn Hoa Hồng, cảnh sát bao quanh khu vực, đám phóng viên liên tục đưa tin về vụ án. Bên trong khách sạn, căn phòng mang số 073 một nữ nhân độ 23 tuổi đã thiệt mạng trên giường, thi thể nạn nhân bị lột hết quần áo. Xác nhận nguyên nhân cái chết là do ngạt thở.



Ân Kỳ quan sát, khám nghiệm tử thi tại hiện trường cho biết: ''Tổ Trưởng Trương, nạn nhân bị một sợi dây siết chặt ở cổ dẫn đến bị ngạt.''



Ân Kỳ nhìn dấu siết ở cổ của nạn nhân: ''Lại là hắn.''



Cấp dưới của Ân Kỳ thốt lên: ''Sát nhân bóng đêm!''



Sát nhân bóng đêm là kẻ đã liên tiếp gây ra rất nhiều các vụ án giết hại nữ giới, điều này làm dấy lên nhiều tin đồn gây hoang mang lo sợ cho các cô gái và thiếu nữ mới lớn. Độ tuổi của nạn nhân luôn là con số giao động dưới 25 và trên 18. Cảnh sát đã điều tra rất lâu về vụ án này, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thể bắt được hung thủ.



''Kiểm tra kỹ lưỡng căn phòng, không được bỏ qua bất kỳ một chi tiếc nào!'' Ân Kỳ ra lệnh cho tổ điều tra.



Quay lại sở cảnh sát, Ân Kỳ triệu tập cuộc họp với tổ đội gồm ba nam và hai nữ chưa tính Ân Kỳ. Ân Kỳ chống hai khủy tay lên bàn, nghiêm túc nói: ''Đã năm tháng trôi qua, sát nhân bóng đêm liên tục gây ra các vụ án mạng, vậy mà phía cảnh sát chúng ta vẫn chưa thể bắt được hắn. Cấp trên phàn nàn rất nhiều về việc này. Tôi không muốn để kẻ phạm tội có thêm cơ hội để sát hại bất kỳ một ai nữa, vì vậy lần này sau khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng cách thức tiếp cận và ra tay của tội phạm. Tôi quyết định thực hiện kế hoạch mồi nhử.''



Cảnh sát nữ Giã Tịnh nghe vậy thì phát biểu: ''Đội trưởng, sát nhân ra tay rất nhanh. Tôi lo chúng ta sẽ khó kiểm soát.''



''Hãy để tôi làm mồi nhử.'' Cảnh sát Tình nói.



Ân Kỳ nhìn qua cô thì bảo: ''Tiểu Tình cô chưa đủ phù hợp, mồi nhử sẽ do đích thân tôi làm. Toàn đội hãy ở đằng sau hỗ trợ cho tôi.''



Văn Hoàng cảnh sát nam lên tiếng: ''Không được, quá nguy hiểm! Cô là trưởng đội, nếu có bất trắc gì xảy ra với cô thì chúng tôi làm sao ăn nói với cấp trên.''



''Phải đó sếp Trương, cô hãy nghĩ lại đi.''



''Chuyện này tôi đã quyết, mọi người không cần bàn cãi. Ba ngày sau lập tức tiến hành.''



Ân Kỳ đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, năm cảnh sát còn lại hoang mang nhìn nhau. Lần này tổ trưởng tổ trọng án đích thân làm mồi nhử, cả đội sẽ phải rất căng thẳng.



Hiểu An bước xuống xe, cô cám ơn ông cụ đã chở cô đến đây. An đi tới trạm xe buýt, cô ngồi xuống, bên cạnh không có ai cả. Bến này khá vắng vẻ, còn nghe tiếng gió thổi vi vu, bụi và lá khô bị hất bay khi gặp gió.



An nhìn xung quanh, sau đó hạ mắt xuống, cô quơ chân cho vui, trong đầu lại nghĩ về Trần Hạo.



''Sao tự dưng lại nổi giận với mình nhỉ? Mà lúc trước anh ấy cũng vậy, lúc dễ gần, lúc lại rất khó chịu. Chẳng lẽ là sát thủ thì tính cách sẽ rất khó đoán.'' An nghĩ.



Lúc ấy An bỗng nghe tiếng bước chân, cô ngẩng lên nhìn sang bên trái. Người phụ nữ mang guốc cao, dáng hình đẹp chuẩn, trang phục đen, quần da bóng, môi son đỏ thẫm, đang bước đến gần Hiểu An.



''Cô có việc gì sao?'' An ngạc nhiên khi người này đứng trước mặt của mình.



Nụ cười không hề tốt đẹp từ bờ môi nhẹ kéo, bàn tay đưa lên nắm lại nhưng chỉ nhá một cái thì con dao sắc nhọn chỉa ra, ánh sáng phản chiếu khiến lưỡi dao lóe sáng.



Hiểu An sửng sốt: ''Cô là cướp?''



Tam Nương lắc đầu chậm rãi nói: ''Không, là sát thủ.''



An sợ hãi, cô nhíu mày, bàn tay run run: ''Sát thủ?''



''Đúng, là sát thủ!''



''Tại sao muốn giết tôi?''



''Sát thủ thì không có tại sao, tất cả chỉ là làm theo nhiệm vụ.''



Câu nói này của Tam Nương chợt làm Hiểu An nhớ đến lời của Trần Hạo. Khi đó anh ấy cũng đã nói như thế, là sát thủ chỉ làm theo nhiệm vụ.



''Hạo ca ca!'' An bất giác thốt lên tiếng gọi, tiếng gọi đánh động Tam Nương.



Tam Nương quay đầu ra sau thì Hiểu An lập tức bỏ chạy.



Tam Nương: ''Hừm! Con nhỏ này cũng lanh thật đấy!''



Sở trường của Tam Nương là ám khí và tốc độ chạy, Hiểu An dĩ nhiên không phải là đối thủ của cô ta.



- ------



Nếu thích truyện các bạn nhớ hãy bấm nhé!



Để tìm đọc thêm các bộ truyện của tác giả các bạn hãy đến **trang page Story Huan Dan Y**. Like page để theo dõi hoạt động của tác giả nha!



Cám ơn các bạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK