Dữ liệu ngày hôm đó được bật lên ở vị trí máy mà Trương Ân Kỳ yêu cầu. Ánh mắt của cảnh sát Trương nghiêm túc quan sát màn hình máy tính.
"Thời gian lúc 9:00 am, hãy tua đến lúc đó đi!"
Người đang xem cùng Ân Kỳ nhấp chuột tua đến thời gian mà cô ấy yêu cầu. Sau khi đoạn tua đó được phát chiếu, Ân Kỳ đã nhìn thấy đối tượng khả nghi, cô lập tức nói: "Phóng to chỗ này!"
Hình ảnh được phóng to, Ân Kỳ nhìn tên mặc áo đen và đội nón lưỡi trai đang di chuyển nhanh về hướng tay trái. Cô tin đây chắc chắn là hắn, vóc dáng không thể nào sai được. Tên hung thủ đã lên một chiếc taxi, Ân Kỳ nhìn rõ biển số xe đó và tiếp tục lần theo manh mối này.
"Anh trốn ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra." Ánh mắt Ân Kỳ lóe lên tia căm phẫn hướng đến màn hình.
Hiểu An mở cửa phòng đi ra bên ngoài, cô muốn uống một chút nước. Khi đi xuống, An nhìn thấy chú chó Max đứng vẫy đuôi ở cửa. An mỉm cười, trông con chó khá thân thiện dù nó có hơi to lớn.
An từ từ đi lại gần, con Max cũng không có sủa cô. Chắc nó biết cô là khách của chú Thành hay sao.
An vuốt đầu của nó: "Mày là chú chó đã tha súng của tao có phải không?"
Khi An hỏi Max đã sủa lên một tiếng: "Gâu."
Hiểu An mỉm cười, hình như nó cũng hiểu cô nói gì thì phải. Khi cô buông tay xuống khỏi đầu của Max thì nó cũng đã chạy ra bên ngoài. Max ngậm cái đĩa rồi quay lại nhìn An, thì ra là nó muốn được chơi trò ném đĩa, con chó này thật là thông minh quá đi mất.
An đi ra cô cũng muốn chơi đùa với chú chó thú vị này một chút. Cô cầm lấy cái đĩa thử ném ra một chỗ xa. Max chạy rất lẹ theo hướng cái đĩa, bốn chân của nó phóng như ngựa phi vậy. An nhìn mà mắc cười vì Max dễ thương quá, nó đã ngậm được cái đĩa mà An ném đi.
Max tha đĩa đến chỗ An nhưng sau đó bỗng dưng nó quay ra sau sủa gâu gâu, sủa một cách liên tục.
Max chạy tới như nó phát hiện ra một điều gì đó. Hiểu An cũng chạy theo sau lưng của nó: "Này chó à! Mày sao vậy?"
Lục Nghị liên tục theo dõi Giã Kim Đại mấy ngày nay, nhưng ông ta chỉ ra ngoài có duy nhất một lần và đi đến một khu vực nào đó thì tín hiệu định vị của anh bỗng dưng đứng yên không thể kết nối. Đó là một khu vực không có sóng, lão cáo già ấy đúng thật xảo quyệt dù cho có hack được vào hệ thống của lão thì cũng khó lòng mà biết được điểm dừng cuối cùng của chiếc xe.
Lục Nghị mắt chớp nhẹ, anh ta điều khiển một chiếc trực thăng bay trên cao, và mắt hướng xuống khu vực mà tính hiệu định vị đứng yên không nhấp nháy. Thượng sách đã thất bại thì phải dùng hạ sách, ở trên cao Lục Nghị kê ống nhòm xuống để quan sát các tuyến đường. Đây là đường đất nên chỉ cần nhìn những chỗ nào có dấu xe thôi. Xe của tổ chức RED thì sẽ không đi đường thẳng rồi, vì thế những dấu xe ở đường thẳng thì chắc chắn không phải. Đường tắc là hướng tốt nhất. Lục Nghị khoanh vùng địa hình sau đó quan sát để tìm những dấu vết xe. Với kinh nghiệm là một sát thủ chuyên cắt đuôi những kẻ bám theo, Lục Nghị dựa vào khả năng phán đoán anh đã nhìn thấy tuyến đường di chuyển xe của Giã Kim Đại.
"Okay."
Lục Nghị cất ống nhòm, miệng giãn nụ cười. Chiếc trực thăng di chuyển lên một tầm cao hơn rồi rời khỏi đấy.
An chạy theo Max đến chỗ cánh cổng của nhà chú Thành, bên ngoài có một người đàn ông đứng cách cổng tầm 10m. Hiểu An đứng lại nhìn người ấy, trong khi Max thì sủa gâu gâu. Người đàn ông đó An đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải, An nhìn kỹ rồi nhớ ra đó là người thuộc hạ từng đến nhà của Trần Hạo.
"Cô An, cô muốn đi đâu sao?" Người của Lương Thành lập tức chặn An lại.
"Gâu, gâu…"
"Max ngoan nào!" Anh ta nói với con chó.
An nhìn người đứng ở ngoài, hình như anh ta muốn gặp cô.
"Tôi có thể ra ngoài một chút được không?"
Người của Lương Thành không đồng ý, vì ông chủ của anh ta đã căn dặn không được để An ra khỏi phạm vi của ngôi nhà.
"Cô nên quay vào trong, bên ngoài sẽ không an toàn cho cô."
Hiểu An đành quay vào trong, người kia cũng ra hiệu cho Max ngừng sủa và nó cũng chạy theo An đi vào. Anh cảnh vệ quan sát người đàn ông mà con Max đã sủa, hắn có vẻ mờ ám, nhưng nếu không có hành động gì gây nguy hại thì anh ta cũng sẽ chỉ dè chừng tên đó.
Hiểu An vào trong phòng, cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì không còn thấy người thuộc hạ của Trần Hạo đâu cả. Cô nghĩ tại sao thuộc hạ của anh ấy lại đến đây? Chẳng lẽ Hạo ca ca đã xảy ra chuyện gì sao?
An chợt nhớ đến mảnh giấy văng trong sọt rác, cô mở sọt rác ra tìm lại mảnh giấy ấy. Mi tâm của An trĩu lại, rất có thể người thuộc hạ đó đã ném mẫu giấy này cho cô. Nếu vậy Hạo ca ca thật sự đã bị bắt sao?
An tin thuộc hạ của Trần Hạo muốn nói với cô điều gì đó quan trọng, nên An đã mở học lấy khẩu súng bỏ vào trong túi quần.
"Mình phải ra ngoài."
An biết chú Thành và người của chú sẽ không cho cô đi. Nhưng An không thể phớt lờ trước sự sống của Hạo ca ca, cô phải nghĩ cách ra khỏi đây mới được. Tuy An không giỏi võ nghệ nhưng leo trèo thì lại rất giỏi, dù ở nhà của sát thủ số một cô cũng có thể trốn được. Nhà của chú Thành cũng chỉ thêm cho cô một chút khó khăn, chứ không ngăn được ý định muốn bỏ đi của An.
Trong một không gian tối, trên tay Trần Hạo cầm tấm bản đồ, anh ta đã lấy được nó nhưng lại không nhanh chóng đi giao nạp cho Giã Kim Đại. Tất cả cũng chỉ bởi lời nói của Lương Thành, khiến Trần Hạo không hành động như trước đây.
"...Nhưng tổ chức đã thủ tiêu bố của cậu là một tổ chức sau này đã chia thành hai phân nhánh, phân nhánh A đã bị cảnh sát của X triệt phá, còn lại nhóm B vẫn tiếp tục tồn tại và phát triển cho đến tận bây giờ. Đó là tổ chức RED."
Trần Hạo chớp mắt, bàn tay co lại siết vào tấm bản đồ. Tổ chức mà anh trung thành lại có liên quan đến cái chết năm xưa của bố. Nhưng rốt cuộc là phe của bên A giết hay là phe của Giã Kim Đại thì anh không thể điều tra được. Cho dù có không phải là nhóm của Giã Kim Đại đi chăng nữa, thì ông ta cùng chung một nguồn gốc với những kẻ đã giết chết bố.
Trần Hạo không muốn tiếp tục làm việc cho tổ chức RED, anh không phản bội Giã Kim Đại nhưng cũng không làm tay sai cho ông ta. Lòng trung thành được huấn luyện bấy lâu đã rạn nứt, nhưng sát thủ số một không có ý định hủy diệt tổ chức. Lục Nghị có ý định đó là vì anh ta muốn chuộc tội, Tam Nương cũng có ý định là bởi cô ta nhận mệnh lệnh của tổ chức F nên sẽ phải liều mạng cho nhiệm vụ. Trần Hạo thì không như vậy vì anh ta biết rõ tổ chức RED là như thế nào. Muốn đối đầu với Giã Kim Đại thì Trần Hạo phải đối mặt với cái chết.
Trần Hạo không sợ chết nhưng anh ta không muốn hi sinh để hủy diệt tổ chức. Lý do là bởi vì Trần Hạo muốn quay trở lại, quay lại để tìm An. Anh muốn bỏ hết mọi thứ để dẫn An đi đến một nơi mà không ai biết đến họ. Chỉ có điều để ra khỏi tổ chức cũng là một điều rất khó khăn, Trần Hạo buộc phải đánh cược với Giã Kim. Nếu anh không chọn cách giết ông ta thì phải chọn một cách khác để giảm bớt sự mạo hiểm.
Vì An nên Trần Hạo muốn mình phải sống.