Mục lục
Thế giới anh ấy sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117: Nghênh đón chủ nhân




Tam Nương bước ra khỏi tổ chức RED, cô đứng lại nhìn Trần Hạo, lúc Trần Hạo mở cửa xe chuẩn bị bước lên thì Tam Nương cất giọng gọi: "Trần ca!"



Trần Hạo quay ra sau, Tam Nương bước tới vài bước: "Tại sao anh lại im lặng? Anh không tin là em sẽ bắn hay là anh nghĩ em sẽ bắn không chết anh?"



Trần Hạo trầm mặc nhìn Tam Nương, anh ta lạnh lùng nói: "Sát thủ số hai của Tam Hổ làm sao ở cự li gần như vậy mà lại không bắn chết được một người?"



"Anh biết rõ như vậy nhưng tại sao anh vẫn im lặng? Anh muốn bảo vệ cho Quách Hiểu An, đến mạng sống cũng không cần nữa sao?" Tam Nương nói lớn tiếng với Trần Hạo.



Trần Hạo nghiêm lại đôi mắt, cảnh cáo Tam Nương: "Trần Hạo xưa nay luôn phục tùng mệnh lệnh, cô đang khuyên tôi phải kháng lệnh đấy ư? Quách Hiểu An không liên can gì ở việc tôi tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân."



Trần Hạo quay người bước lên xe, anh ta lái xe chạy đi trước sự bàng hoàng vẫn chưa thể nguôi hết của Âu Nhược Đình. Tam Nương rất tức giận, lòng cô căm phẫn Quách Hiểu An như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Trần Hạo đã hoàn toàn biến thành một người khác, rất xa lạ, rất lạnh lùng. Tam Nương vốn biết Trần Hạo trước giờ rất lạnh lùng nhưng cô lại cảm thấy anh ta còn lạnh băng hơn bao giờ hết, ngay cả cô người cùng tổ chức của anh ta cũng đã chẳng thể nào hiểu được anh ta.



"Hôm nay Giã Kim Đại chỉ mang anh ra làm thử thách với tôi nhưng còn lão đại Sói Trắng sẽ không mang anh ra làm thử thách đâu, nếu anh nghĩ tôi sẽ không nổ súng thì anh đã sai rồi!"



Âu Nhược Đình đưa tay vẹt ngang xíu nước mắt ứa ra, kẻ đã ngu muội vì tình thì không còn cách nào cứu chữa. Trần Hạo luôn tuân thủ nhiệm vụ và mệnh lệnh vậy thì Âu Nhược Đình cô cũng có một mệnh lệnh phải tuân thủ. Đôi mắt Tam Nương động lại một màu sát khí, đen tối và hung ác.



Quay lại khung cảnh lúc Giã Kim Đại muốn Tam Nương giết chết Trần Hạo. Tam Nương với khẩu súng trên tay đã bóp cò, nhưng súng đã không hề có đạn. Tam Nương cũng phải kinh ngạc khi tiếng súng không hề nổ, sự lo lắng sợ hãi của cô cũng chợt giảm đi, cảm giác như một tảng đá lớn được nhất khỏi vai.



Giã Kim Đại cười giòn giã thành tiếng, ông ta chỉ xem đây là một thú tiêu khiển sau đó thì lệnh cho hai sát thủ ra về. Tam Nương khi nãy với khẩu súng trên tay chỉ muốn chỉa về lão bắn cho một phát vào sọ, nhưng đây là cứ địa của tổ chức RED cô không thể hành xử lỗ mãn lại không thể không cảnh giác với Trần Hạo. Nếu cô giết Giã Kim Đại thì một thuộc hạ trung thành như Trần Hạo cũng sẽ ra tay giết chết cô.



Tại tịnh thất Phúc Tâm.



Sư cô cầm lấy chiếc khăn cẩn thận lau bụi bặm trên chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ treo trên tường này nhìn rất thô sơ và cũ kĩ nhưng đối với sư cô thì nó lại rất quý giá. Sư cô tỉ mỉ lau chùi, đôi mắt bà như bị một bùa mê dán chặt vào đồng hồ, đôi khi những đứa bé ở đây nhìn thấy sư cô lau đồng hồ mà dáng vẻ lại rất kỳ lạ.



"Sư cô! Cô có thư này!" Một đứa bé cầm bức thư đưa cho sư cô.



Sư cô cầm lấy xoa đầu nó rồi bước vào phòng riêng mở ra bức thư, sau khi đọc thư xong sư cô nhẹ nhàng chớp đôi mắt.



Lúc sau khi sư cô đi ra thì bảo với những đứa nhỏ: "Ta phải ra ngoài có chút việc. Các con ở đây chờ ta về, không được đi đâu lung tung nghe chưa!"



"Dạ thưa sư cô!"



Sư cô bước ra ngoài cửa, đi một đoạn thì bước lên chiếc xe màu đen. Chiếc xe chở sư cô đã đi đến một địa điểm bí mật và dừng lại.



Sư cô bước xuống xe, đôi mắt tinh ý chớp nhẹ. Bà đi vào trong một biệt thự, ngay cửa lớn có sẵn hai người mặc áo đen mở cửa cho sư cô bước vào. Bên trong căn biệt thự được bày trí rất sang trọng, giữa đại sảnh là một chiếc ghế dựa lưng cỡ lớn màu vàng. Sư cô chớp mắt cùng một nụ cười rất khẽ ở cửa miệng. Bà sải bước chân tiến đến chiếc ghế, uy nghiêm quay lại đằng trước rồi hạ dần xuống tư thế, ngồi lên chiếc ghế với một thần thái rất quyền lực.



"Thuộc hạ xin bái kiến chủ nhân!" Người đàn ông mặc âu phục đen vừa mới bước vào, cung kín cúi chào sư cô.



Sư cô nở nụ cười, âm giọng có phần hạ thấp: "Sói Trắng đã lâu không gặp!"



Sư cô tên thật là Hà Liên bà ta chính là chủ nhân thật sự của tổ chức F. Bấy lâu nay luôn ẩn hành tung để sống ở một tịnh thất, nhưng điều đó không có nghĩa là Hà Liên không tham gia vào điều khiển tổ chức mafia này.



Hà Liên sau đó nói: "Ba tấm bản đồ đã lộ diện, điều cần thiết lúc này là tiêu diệt tổ chức RED. Hãy sắp xếp kế hoạch hành động, đừng để mất đi thời cơ tốt."



"Xin chủ nhân thứ lỗi cho thuộc hạ còn có một điểm nghi vấn chưa rõ."



Hà Liên hào sảng: "Cứ nói!"



Sói Trắng nhận lệnh thì đưa ra câu hỏi thắc mắc của mình: "Chủ nhân đã có trong tay tấm bản đồ thứ ba, vậy tại sao vẫn còn muốn sát thủ Âu Nhược Đình phải truy tìm tấm thứ ba? Như vậy chẳng khác nào lại sử dụng người của ta vào việc vô ích."



Hà Liên giãn môi, bình thản nâng lên tầm mắt: "Ông cho rằng nội gián của chúng ta sẽ trung thành tuyệt đối sao?"



Sói Trắng xem ra đã hiểu được ý của Hà Liên, ông ta nói: "Chủ nhân không tin tưởng Âu Nhược Đình?"



"Giã Kim Đại là một tên rất cáo già, hắn làm sao có thể không nhận ra những sơ hở của Âu Nhược Đình. Tổ chức RED có một điều rất khác biệt với nhiều tổ chức khác đó chính là không một thành viên nào được chủ nhân tin tưởng tuyệt đối. Ông ta luôn có những sát thủ ngầm theo dõi cả những sát thủ đắc lực của mình, người như vậy làm sao có thể nhắm mắt cho qua sát thủ của chúng ta."



Sói Trắng nghe xong thì nói: "Nếu ông ta biết Âu Nhược Đình là nội gián nhưng lại không giết thì là muốn dùng cô ta để nhử mồi lại chúng ta."



Hà Liên tựa lưng vào ghế, cánh tay trái vắt lên bụng: "Ông đã nhận ra vấn đề rồi đấy! Tào Tháo có câu: 'Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.' Câu này ta rất là tâm đắc."



Câu nói của Hà Liên tựa như một mệnh lệnh được ban ra, Sói Trắng tuân theo mệnh lệnh này cũng có nghĩa là ông ta sẽ quay lưng với Âu Nhược Đình: "Thuộc hạ đã rõ thưa chủ nhân!" Sói Trắng cung kín đáp.



Hà Liên tiếp tục nói: "Tam giác và vòng tròn là bí ẩn của tấm bản đồ thứ ba, lợi dụng điều này để dẫn dụ Tam Hổ vào một cái bẫy. Thanh toán nhanh gọn!"



Hà Liên muốn Sói Trắng nhanh chóng xử lý sát thủ của Tam Hổ nhưng Sói Trắng lại thấy điều này không cần thiết: "Thưa chủ nhân! Chỉ còn không đến hai tháng nữa là độc dược sẽ phát tán khi đó bọn chúng sẽ tự chết, không nhất thiết phải lên kế hoạch giết chúng."



Hà Liên đặt tay lại lên thành ghế, kéo lưng ngồi thẳng: "Ta không tin đó là độc dược."



Sói Trắng ngạc nhiên: "Chủ nhân có suy nghĩ gì khác ư?"



Hà Liên đứng lên và đi tới Sói Trắng: "Sẽ chẳng một ai lại tự cầm đao chặt đức cánh tay phải của mình, trừ phi người đó thấy cánh tay này đang gây hại đến sinh mạng của hắn. Nhưng đối với Tam Hổ thì đó lại là cánh tay phải mạnh nhất của Giã Kim Đại, ông ta nếu có muốn giết thì cũng không cần phải dùng đến thuốc độc."



Lời của Hà Liên nói rất thâm thúy như khai sáng cho trí tuệ của Sói Trắng, không ngờ chủ nhân lại có thể suy nghĩ sâu sa đến như vậy. Giã Kim Đại quả thật là con cáo già âm mưu quỷ kế, nếu không phải là Hà Liên nói thì có lẽ Sói Trắng cũng không nghĩ đến việc thuốc độc rất có thể là một cú lừa của Giã Kim Đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK