Bác sĩ sau khi xem xét gì đó thì lắc đầu, vừa lúc Trần Hạo bước vào cô ta liền nói ba từ: ''Không cứu được.''
Hiểu An cũng vừa đi vào, cô cũng nghe được bác sĩ nói ba từ không cứu được.
Trần Hạo bước lên một bước, anh ta nhìn Tần rồi nói: ''Vết thương không chí mạng, tại sao không cứu được?''
Bác sĩ tỏ ra bất lực: ''Trang thiết bị không đủ, anh ta mất máu quá nhiều, huyết áp lại rất thấp, tôi đành bó tay.''
An xót xa nhìn người trên giường bệnh, cô cất giọng: ''Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?''
Bác sĩ nói: ''Trừ phi có đủ lượng máu để truyền, nhưng anh ta cũng chỉ có thể chịu đựng được tầm 10 phút nữa thôi, e là không kịp.''
Đôi mắt của Tần he hé mở hướng về Trần Hạo, hơi thở của anh ta lúc này rất thoi thóp.
Trần Hạo nhìn ánh mắt đó thì bỗng đưa bàn tay lên chạm vào chóp mũi của Tần. An không biết Trần Hạo muốn làm gì. Nhưng thật khủng khiếp, cô đã phải kinh hãi và sửng sốt bởi vì bàn tay của Trần Hạo đã bóp mũi của Tần, anh ta muốn giết chết thuộc hạ của mình.
An phẫn nộ, cô chụp lấy tay của Trần Hạo ngăn cản: ''Anh buông tay ra! Anh đang làm cái gì vậy?''
Trần Hạo hàng lông mày nhíu sâu, sắc mặt lạnh giá, một chút động tâm cũng không nhận thấy. Cho đến khi An gỡ được tay của Trần Hạo ra thì Tần cũng đã tắt thở.
Hiểu An ngây đơ người, nước mắt rơi xuống. An quay lại nhìn Trần Hạo, cô không thể tin nỗi anh ta lại là một con người tàn nhẫn đến như vậy. Dù sao đó cũng là thuộc hạ của anh ta kia mà, anh ta không nghĩ cách cứu chỉ ngược lại muốn giết cho xong.
''Anh không phải con người!'' An tức giận thốt lên, cô bỏ đi ra ngoài ngồi xuống một chỗ bật khóc. Thế giới này đáng sợ quá, cô không muốn ở đây nữa, cô muốn về với ngọn núi của mình. Dù nơi đó cô chỉ có một mình, chỉ có chim chóc và cỏ cây bầu bạn nhưng ở nơi đó lại yên bình hơn biết bao. Cô ghét nơi này, cô ghét Trần Hạo.
Một lát sau.
Có ba thuộc hạ khác từ tổ chức RED tới hỗ trợ cho Trần Hạo, họ xử lý thi thể của Tần. Trong lúc này Trần Hạo đi ra tìm Hiểu An thì không thấy cô ta đâu, hắn híp mắt một cái: ''Đồ ngốc này lại chạy đi đâu rồi?''
Hiểu An đã tự ý bỏ đi, cô sẽ đi, đi khỏi cái chỗ ghê rợn tối tăm này, có chết cô cũng sẽ không quay đầu lại. An rất quyết tâm, cô đi hùng hục nhưng đi được một đoạn thì lại thấy Tam Nương.
Tam Nương từ xa cong khóe môi khi nhìn thấy Quách Hiểu An.
An lập tức đứng lại, chân trái lùi một bước. Tam Nương tiến đến càng gần thì An sợ mà quay đầu lại, cô chạy ngược về hướng đang đi. Ban đầu An tỏ ra khí thế lắm nhưng gặp phải Âu Nhược Đình thì sợ đến xanh mặt.
An hì hụt chạy, cuối cùng tông thẳng vào người của Trần Hạo.
''Trần ca!'' Tam Nương nhìn thấy Trần Hạo thì cất giọng gọi.
Hiểu An tức khắc núp ngay sau lưng của Trần Hạo. Tam Nương chỉ cười, cô ta đi đến mắt liếc nhìn Hiểu An: ''Anh đi đâu cũng dẫn cô ta theo sao?''
Trần Hạo quay đầu ra sau rồi nhìn Tam Nương mà nói:
''Thà rằng dẫn theo một bày sói còn hơn là một nữ nhân vô dụng.''
Tam Nương bật cười thành tiếng.
''Cô đến đây có việc gì?'' Trần Hạo hỏi.
Tam Nương thu lại nét cười, cô nói: ''Nhớ anh được không?''
Trần Hạo nhếch khóe miệng một cái rồi quay ra sau, anh ta nhìn dáng vẻ sợ sệt của Quách Hiểu An thì nói:
''Giỏi giang lắm mà! tự ý lắm mà! Sao không chạy nữa đi, đứng đây núp sau lưng tôi làm cái gì?!''
Hiểu An ánh mắt bối rối, cô muốn nói lại nhưng nói không được. Bây giờ, chỉ cần cô thoát khỏi Trần Hạo thì lập tức cô sẽ chết ngay. Tức thật! đi không được mà ở cũng không xong, nữ sát thủ kia đứng sừng sững đấy thì cô biết phải làm sao?
''Cho em nói chuyện với cô ta một chút được không?'' Tam Nương bỗng nói.
Trần Hạo quay lại thì Hiểu An kéo lấy cánh tay anh. Trần Hạo hạ mắt xuống cánh tay sau đó nâng mắt lên. Hiểu An sợ hãi, cô lắc đầu ý muốn bảo Trần Hạo đừng để Tam Nương lại gần An.
Trần Hạo nói: ''Vào trong chờ tôi.''
An nghe vậy thì thả tay anh ta mà chạy vào trong. Tam Nương thấy bộ dạng của An thì chỉ cười. Trần Hạo quay lại, anh ta nói với Tam Nương: ''Cô vẫn còn ý định ra tay với cô ta sao?''
Tam Nương môi còn mỉm nụ cười: ''Có Trần ca bảo vệ thì Tam Nương làm sao dám đụng chạm tới cô ta chứ?''
Trần Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng chớp nhẹ: ''Hôm nay rốt cuộc cô đến đây là có việc gì?''
Tam Nương rút ra khẩu súng thảy đến trước, Trần Hạo đưa tay chụp lấy.
''Trả cái này cho anh.''
Trần Hạo nhìn khẩu súng rồi nói: ''Cô rảnh đến mức đi trả cho súng cho tôi sao?''
''Đã bảo người ta nhớ anh, súng chẳng qua chỉ là cái cớ.''
''Cô càng lúc càng bắt trước cái tính xàm xí của Lục Nghị rồi đấy.''
Trần Hạo chẳng có chút cảm nghĩ gì với những câu nói đùa từ miệng của Tam Nương. Tam Nương giãn cánh môi son đỏ thẫm, ánh mắt luôn tỏ ra có tâm tình, lẳng lơ và cuốn hút: ''Nhưng anh càng lúc càng thích nữ nhân, giống cái tính trăng hoa của Lục Nghị.''
''Cẩn thận cái miệng!''
Tam Nương mép môi khẽ cong, giọng nói sau đó tuy lả lơi nhưng chậm và mang theo dụng ý: "Giữ Quách Hiểu An bên cạnh sẽ là con dao hai lưỡi, tổ chức RED nghiêm ngặt ra sao Trần Ca hiểu rõ rồi đấy.''
Tam Nương quay lưng bỏ đi nhưng cô ta vẫn nói thêm một câu: ''Nếu do dự, hãy làm lơ cô ta, Tam Nương sẽ giúp anh loại trừ hiểm họa.''
Nói xong cô ta bỏ đi, Trần Hạo hiểu những gì Tam Nương đã nói. Ý cô ta muốn khuyên là hãy giết Quách Hiểu An trước khi cô gái ấy trở thành lưỡi dao để Giã Kim Đại trừ khử Trần Hạo.
''Quách Hiểu An một lúc nào đó cũng sẽ giết.'' Trần Hạo nói trong ý nghĩ, ánh mắt lóe tia sát khí, hắn chưa bao giờ vì bất kỳ một nữ nhân nào mà để bản thân phải khó khăn. Con nhỏ đó chẳng qua là ý của chủ nhân, nếu ông ta muốn Trần Hạo lập tức trừ khử thì Trần Hạo tuyệt đối không nương tay.
Lát sau Trần Hạo lái xe đến một căn cứ khác.
Xe đã dừng nhưng Hiểu An vẫn ngồi trên xe, cô dường như để tâm của mình đi đâu đó. Trần Hạo đứng đằng trước, con nhỏ này còn làm gì mà chưa xuống? Trần Hạo đi tới gõ gõ vào cửa xe:
''Nè! Xuống mau! Tính ngủ trong đó luôn hả?''
Hiểu An sực lại, cô quay qua đôi mắt ngơ ngác nhìn Trần Hạo.
''Xuống mau lên!''
Hiểu An tháo dây an toàn, cô mở cửa xe bước xuống. Trần Hạo đã đưa cô đến một nơi khác, nơi này không giống một ngôi nhà bình thường cũng không phải là kiểu như biệt thự, trông nó giống với một nơi bỏ hoang hơn.
''Đây là đâu?''An hỏi.
Trần Hạo bước đi, miệng lười biếng nói: ''Chỗ trú mưa.''
Hiểu An lẩm bẩm: ''Cái gì mà chỗ trú mưa, chẳng khi nào là anh trả lời An một cách đường hoàng hết.''
Trần Hạo đứng lại, anh ta liếc mắt sang An: ''Nói gì tôi đấy?''
''Nói xấu anh.''
An thẳng thắn trả lời rồi đi vượt mặt Trần Hạo vào trong.
''Hừm! Học ai cái thói lên mặt thế không biết?''
Trần Hạo sau đó cũng đi vào trong. Hiểu An quan sát xung quanh, nơi này đã lâu không có người ở thì phải, nhìn nhiều mạng nhện và bụi bậm quá.
Trần Hạo đứng sau lưng của An, anh ta bảo: ''Đứng ngây ra đó làm gì, mau dọn dẹp đi.''
An quay lại, cô nâng đôi mắt: ''Anh nói một mình An dọn ư?''
Trần Hạo thẳng tầm nhìn đến An, ánh mắt không hề chớp.
Cuối cùng cũng chỉ có mỗi An là phải dọn dẹp, Trần Hạo chỉ đứng một chỗ phủi phủi cái vách tựa lưng vào đó để xem Hiểu An quét dọn.
An cắn cái môi, mắt lườm lườm Trần Hạo. Cái nhà to ơi là to mà bắt mỗi An dọn, hừ anh ấy cứ đứng đấy chơi đi, đứng đến tối An cũng dọn chưa xong. Đến mai cũng chẳng xong nỗi.
An cầm cái chổi quét và quét nhưng nhà bụi quá, cô quét một hồi không hết bụi mà ngược lại bụi còn bay tứ tung lung tàng. An quơ quơ tay để bớt bụi tấp vào mặt nhưng cô ho sặc sụa, thế rồi lại quét.
Trần Hạo đứng nhìn An làm thì chỉ cười, An thấy anh ta cười thì bực bội, cô lại lẩm bẩm trong miệng: ''Còn cười mình, không thấy người ta làm vất vả lắm hay sao?''
An quét quét nhưng rồi cũng lén nhìn lên vài lần, tuy nói là sát thủ mang nặng sát khí nhưng mà Trần Hạo khi cười lại rất đẹp trai. So với Lục Nghị, thì Trần Hạo nhìn tướng mạo vạm vỡ hơn, nét mặt nam tính phong trần không ủy mị kiểu nét đẹp giống con gái, sóng mũi cao thon, hàng lông mày hơi nghiêng lại đen và dày, góc cạnh gương mặt cân đối hài hòa.
Là người chuyên tập luyện cho nên cơ bắp và dáng người của Trần Hạo rất săn chắc, đôi mắt luôn lạnh và ẩn chứa nộ khí, nhưng đó vẫn là một đôi mắt rất đẹp rất thu hút người nhìn, giọng nói thì dứt khoác mạnh mẽ. Nhưng sát thủ số một này chưa bao giờ là động tâm với nữ giới, mấy chữ thương hoa tiếc ngọc không nằm trong từ điển của Trần Hạo, cũng chính vì thế mà Hiểu An sẽ rất khó khăn để gần cạnh anh ta, gọi tên thôi là cũng bị nạt cho hết hồn rồi.
''Hạo...à không...Trần...''
''Sát thủ!'' An bức bối với nét mặt tối sầm của Trần Hạo mỗi khi cô định gọi tên anh ấy, nếu vậy thì gọi đại là sát thủ vậy dù sao sát thủ cũng là nghề của anh ta.
''Làm sao?''
''Anh giúp An quét dọn đi, một mình An không làm hết.''
''Chỗ nào làm không hết thì mai làm.''
''Nhưng...''
''Nhưng cái gì?''
''Thôi bỏ đi.''
An cầm cây chổi đi sang chỗ khác, cố gắng quét thêm một chút.