"Là thử nghiệm." Trần Hạo nhếch khóe miệng, trả lời với An.
Hiểu An nhíu mày: "Thử nghiệm?"
"Để có thể giữ được mạng cho cô, bác sĩ đã yêu cầu truyền máu. Và máu để truyền cho cô là từ tôi."
Hiểu An kinh ngạc: "Là anh đã cho An máu sao?"
Trần Hạo thản nhiên nói: "Đúng thế! Hơn nữa, máu của tôi còn mang lại cho cô một tác dụng đó chính là chất độc."
Hiểu An bàng hoàng với những gì Trần Hạo nói: "Chất độc? Như thế thì gọi là tác hại chứ sao anh lại bảo là tác dụng."
Trần Hạo cười, ánh mắt chớp nhẹ: "Sao lại không thể gọi là tác dụng? Bởi vì tôi sẽ dùng chính cô để tìm thuốc giải, điều đó cũng có nghĩa cô sẽ là vật thí nghiệm thuốc cho tôi."
Hiểu An sửng sốt nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh của Trần Hạo khi nói, An thật không ngờ anh ta lại muốn dùng An để làm thí nghiệm. An hạ mắt xuống, cô nói: "Thì ra, đó là lý do anh cứu An. Anh không muốn bị chết bởi chất độc, nên dùng An để tìm thuốc giải."
"Chẳng phải cô đã nói là muốn tôi được sống sao, nếu vậy thì cũng phải chứng minh cho lời nói của mình chứ." Trần Hạo ngưng lại một chút thì nói tiếp: "Hay là cô chỉ là kẻ thích nói suông?"
Một cô gái khi nghe người đàn ông mình thích nói câu như vậy thì tâm trạng của cô ấy sẽ như thế nào? Phải chăng là rất đau đớn và cảm thấy hận anh ta. Hiểu An cũng cảm thấy rất đau, rất đau là đằng khác. Cho dù con người ta có yêu ai đó nhiều đến nhường nào, thì những lời nói vô tình kia làm sao có thể không tổn thương.
An đưa tay lau nước mắt, cô ngậm ngùi nói: "Anh tin An sao? An không ngờ một sát thủ máu lạnh như anh lại tin lời của một cô gái mà anh ghét."
Trần Hạo cũng thật ngạc nhiên khi An quay ngược sang mỉa mai anh ta. An đầu óc ngây thơ là thế nhưng không ngờ miệng lưỡi lại rất khôn khéo. Đồ đần nay đã trưởng thành hơn nhiều rồi, ngoài khóc lóc ra thì đã biết chơi chữ với người khác.
"Cô biết tôi ghét cô là tốt. Ngoan ngoãn mà ở yên nơi này, đừng có mà giở trò bỏ trốn! Nếu khiến tôi phải đi bắt cô lại một lần nữa, thì coi chừng tôi đánh què chân cô đấy!"
Trần Hạo quay người bỏ đi, anh ta cũng chợt cười một cái. An nằm xuống giường, cô nhắm đôi mắt lại thì giọt lệ lại lăn ra ở hốc mắt. An không trách Trần Hạo, chất độc có thể là vạn bất đắc dĩ. Nhưng anh ấy nói sẽ dùng cô như một thí nghiệm thuốc, lại khiến trái tim cô như bị đâm vào một nhát dao. Có lẽ, khi đứng giữa sự sống và cái chết thì Hạo ca ca sẽ không vì cô mà hi sinh bản thân. Anh ấy sẽ chọn bản thân mình trước, trước khi nghĩ đến cô.
Tam Nương đưa tay chỉ về hướng Tây Nam, cô đang huấn luyện đại Bàng của mình. Chim đại Bàng quan sát hiệu lệnh của chủ nhân thì thực hiện rất tốt. Tiếng chim Ưng vang lên rất mạnh mẽ, sức khỏe của đại Bàng đã có tiển triển tốt, chỉ cần điều dưỡng thêm mấy ngày nữa thì nó có thể quay lại chinh chiến trên bất kỳ chiến tuyến nào với Tam Nương.
Tam Nương vuốt ve đại Bàng, cô ta đúc cho nó thức ăn rồi giao cho một thuộc hạ chăm sóc.
Một thuộc hạ bước đến thông báo với Tam Nương: "Cô chủ, đã tìm ra thuốc."
Tam Nương chuyển đôi mắt qua nhìn thuộc hạ thì anh ta nói tiếp: "Thuốc này tuy không thể giải được hoàn toàn độc tố trong người của cô, nhưng nó có thể kéo giài thời gian phát tán thêm hai mươi ngày."
"Thứ này vẫn không vừa ý tôi, nhưng cũng là một điều tốt. Hãy cố gắng tìm ra một loại thuốc giải thật sự."
"Vâng thưa cô chủ."
Đôi mắt Tam Nương chớp nhẹ, với thời hạn được này so với các sát thủ khác thì cô sẽ có lợi thế hơn bọn họ. Tam Nương cũng đã nắm được thông tin về Liễu Y Nhi, con mồi bây giờ của Tam Nương chính là sát thủ số ba Lục Nghị. Lục Nghị là nam nhân duy nhất nhìn thấy tấm lưng của Liễu Y Nhi, anh ta bây giờ đang nằm trong tằm ngắm không chỉ Tam Nương mà còn có cả sát thủ số một.
Cả hai sát thủ kia sẽ không vội ra tay, họ sẽ đợi chờ cơ hội từ Lục Nghị. Muốn tìm tấm bản đồ thứ ba thì cứ bám theo Lục Nghị, vì thuốc giải Lục Nghị chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian để tiến hành tìm kiếm. Sát thủ của RED không sợ chết, nhưng cũng không có nghĩa là họ muốn chết. Trên đời này cho dù là những kẻ máu lạnh vô tình thì cũng chẳng ai là muốn chết cả. Vậy nên sự tàn khóc của đấu đá lẫn nhau vốn là điều khó tránh. Tam Nương đã chuẩn bị sẵn sàng lao vào cuộc chiến tranh giành này, từng hướng đi nước bước phải kỹ lương, tuyệt đối không được xảy ra sai sót. Nếu không người mất mạng trước tiên sẽ là chính cô.
Tại sở cảnh sát.
Các cảnh sát trong đội điều tra đặc biệt AB đang rối lên vì cảnh sát Trương Ân Kỳ. Cô ấy cứ năm lần bảy lượt lao vào nguy hiểm, giờ lại thêm một lần mất tích. Đội trưởng Diệp Lâm phải họp cả đội lại để bàn phương án tìm kiếm Ân Kỳ, một số cảnh sát trong đội tỏ ra rất bất mãn với cảnh sát Trương.
"Nếu tìm được cô ấy thì tôi đề nghị cho cô ấy ra khỏi đội của chúng ta." Cảnh sát tên Hà nói.
"Tôi đồng ý với ý kiến của cảnh sát Hà. Trương Ân Kỳ hành sự quá sốc nỗi, là một cảnh sát từng hoạt động trong đội tình báo mà lại có năng lực làm việc rất thấp. Ngoài việc gây rắc rối cho chúng ta thì cô ấy chả làm được cái tích sự gì cả." Cảnh sát Bảo nói.
Đội trưởng Diệp Lâm sau khi nghe họ phát biểu thì lên tiếng: "Tôi biết mọi người có bức xúc với cảnh sát Trương, nhưng cũng không thể nói cô ấy như thế được. Cảnh sát Trương là nữ cảnh sát mạnh mẽ nhất và kiên cường nhất mà tôi từng gặp, ở cô ấy luôn có một sự chiến đấu không ngừng nghỉ với tội ác. Cảnh sát Trương vì quá muốn bắt được Lộc Quân Phàm nên cô ấy mới bất chấp hi sinh đến như vậy."
Đội trưởng Diệp Lâm nhìn vào mọi người sau đó nói tiếp: "Cảnh sát Trương không tiếc hi sinh tính mạng để điều tra án, vậy mà mọi người chỉ biết ở đây để phê phán cô ấy hay sao? Chúng ta cùng chung một tổ đội, để mất dấu Lộc Quân Phàm trên đường truy đuổi cũng là lỗi của cả một đội, không thể trách mỗi Ân Kỳ. Là tổ đội đã không thể kịp thời hỗ trợ cho cô ấy."
Những gì cảnh sát Diệp Lâm nói đã dập tắt được những chỉ trích của các cảnh sát đến Trương Ân Kỳ. Qua cuộc họp này đội trưởng muốn mọi người phải chỉnh sửa thái độ và hợp tác hơn với Ân Kỳ.
"Tôi sẽ phân công các cảnh sát phụ trách việc tìm kiếm. Chúng ta sẽ chia ra từng khu vực và địa điểm rà soát. Mạng người quan trọng, vì vậy tôi đề nghị đội chúng ta phải dốc toàn lực tìm kiếm, truy bắt tội phạm."
Các cảnh sát đồng thành đáp: "Rõ thưa sếp."
Đội trưởng Diệp Lâm phân chia đội thành các nhóm nhỏ, họ chia nhau ra để tìm kiếm tung tích của cảnh sát Trương Ân Kỳ và cả Quách Hiểu An.
Trong lúc này tại nhà của Lục Nghị, Trương Ân Kỳ vẫn không thể nhớ được mình là ai. Cô đứng trong phòng, tựa lưng vào tủ, hai tay khoanh lại.
"Là cảnh sát mà không đoán được tôi là ai."
Ân Kỳ nhớ lại câu nói của Trần Hạo, nhớ lại lúc anh ta chỉa thẳng súng vào cô.
"Chỉ có tội phạm mới dám chống đối lại cảnh sát."
Ân Kỳ mở lòng bàn tay phải. Thứ mà cô vô tình tìm được trong chính túi áo khoác của mình đó chính là thẻ cảnh sát.
"Mình thật sự là cảnh sát, vậy thì bọn họ là tội phạm!"
Bọn họ mà Ân Kỳ nhắc đến là Lục Nghị và Trần Hạo. Ân Kỳ cảm thấy mình đang gặp một mối nguy hiểm rất lớn. Cô đang bị mất trí nhớ nhưng cũng đang nằm trong tay của bọn tội phạm, chúng có thể giết chết cô bất cứ lúc nào.
"Mình cần phải liên lạc với sở cảnh sát." Ân Kỳ thầm nghĩ. Cô nghĩ cách để có thể giúp mình trong lúc này đó chính là liên lạc với sở cảnh sát, hoặc không thì cô phải tìm đến sở cảnh sát. Ở nơi đó họ chắc chắn biết rõ cô và sẽ giúp đỡ cho cô.