Lục Nghị đang chuẩn bị ý định tẩu thoát thì bỗng có một chiếc xe chạy ngang qua bắn lên một tiếng súng. Tiếng súng chỉ thiên không giết chết một ai nhưng nó thu hút hết mọi sự chú ý của cảnh sát. Lục Nghị tận dụng thời cơ tháo còng tay tấn công lại người cảnh sát đang giữ anh ta.
Pằng, pằng...
Lục Nghị rút súng bắn, ba cảnh sát bị trúng đạn và một đang bị Lục Nghị khống chế, những người còn lại buộc phải trong trạng thái đề phòng. Lục Nghị lùi ra phía lề đường, xe của Trần Hạo cũng quay lại để đón Lục Nghị. Cuối cùng Lục Nghị tẩu thoát thành công dưới sự tức giận và phẫn nộ của cảnh sát, bọn họ đã lập tức bám theo chiếc xe nhưng rất tiếc vẫn để mất giấu.
Trong xe của Trần Hạo, Lục Nghị ngồi bên cạnh ghế lái sát thủ số một, anh ta nói: "Chủ nhân sai anh đến đây sao?"
"Nếu biết sẽ đến tai của chủ nhân thì tại sao cậu còn gây chuyện?"
Lục Nghị nghe câu hỏi nhưng anh ta lại im lặng không trả lời. Trần Hạo chỉ kéo cong khóe miệng, Lục Nghị không nói tức là bản thân đã biết mình làm sai, cái giá phải trả như thế nào thì Lục Nghị cũng đã rất rõ.
Đoạn Lục Nghị bước vào trong tổ chức RED gặp Giã Kim Đại.
Lục Nghị lập tức bị nghiêng mặt sang trái, bàn tay phải của Giã Kim Đại tát vào mặt của Lục Nghị khi anh ta vừa mới cúi chào. Lục Nghị quay mặt lại thì bị tát thêm một cái, nhưng sau đó không phải là cái ngưng nhịp nữa. Mà Giã Kim Đại đã tát liên tiếp bằng cả hai bàn tay rất có nội lực của ông ta.
Lục Nghị bị tát đến đỏ hết hai phần má nhưng vẫn buộc phải chịu đựng, anh ta không kêu rên cũng không van xin gì Giã Kim Đại mà chỉ duy nhất một sắc thái trầm mặc chịu đựng sự phát tiếc của ông ta. Giã Kim Đại sau đó quay lại vị trí của ông ta thường ngồi, đôi mắt thâm hiểm chiếu thẳng tia nộ khí đến Lục Nghị. Ông ta đã đánh Lục Nghị tổng cộng là tám cái tát vào mặt, nhưng đó chỉ là bước đầu cho sự phẫn nộ của ông ta.
"Trần Hạo."
"Có thuộc hạ."
"Xử lý đứa con gái mà Lục Nghị đã cứu ngày hôm nay."
Trần Hạo đáp: "Thuộc hạ nhận lệnh."
Ngay khi Trần Hạo nhận lệnh thì Lục Nghị lập tức nâng lên ánh mắt: "Chủ nhân xin hãy nương tay!"
Lời cầu xin của sát thủ số ba khiến Trần Hạo kinh ngạc, anh ta đã cất tiếng cầu xin cũng tức là phá vỡ cấm lệnh của tổ chức. Là một sát thủ thì tuyệt đối không được thốt lên hai chữ cầu xin cho kẻ mà RED muốn đoạt mạng. Giã Kim Đại giật giật nơi góc miệng, sau đó đột nhiên ông ta phá lên cười giòn giã. Lục Nghị liền quỳ xuốngm cúi đầu: "Từ nay, thuộc hạ nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ nhiệm vụ, thậm chí thuộc hạ sẽ làm tốt những nhiệm vụ còn khó hơn, trọng đại hơn. Nhưng chỉ xin chủ nhân duy nhất một điều, đó là xin người hãy tha cho cô ấy."
Lục Nghị nói rất dài nhưng Giã Kim Đại thì chỉ thốt lên hai chữ: "Tại sao?"
"Thuộc hạ không muốn dính líu đến cảnh sát thưa chủ nhân."
Giã Kim Đại im lặng và đợi Lục Nghị nói tiếp.
"Cô gái mà thuộc hạ đã cứu tên là Trương Ân Kỳ. Cô ta là con gái của Trương Hồng Lĩnh, một người sẽ tham gia ứng cử vào vị trí cao nhất của quốc hội trong khóa sắp tới. Nếu như ông ta biết con gái ông ta bị sát thủ của tổ chức RED giết chết, thì chắc chắn ông ta sẽ không đứng ngoài cuộc để cảnh sát đưa ra những bản báo cáo vớ vẫn mà sẽ tác động vào cấp cao nhất của cảnh sát để điều tra và truy bắt thuộc hạ. Nếu vậy, chẳng khác nào thuộc hạ đang tự gây rắc rối cho mình và gây rắc rối cho cả tổ chức RED."
"Ý cậu là cậu cứu con nhỏ đó không phải là vì tư tình riêng?"
"Vâng thưa chủ nhân."
"Ta có thể tin tưởng cậu bao nhiêu phần trăm đây?"
Lục Nghị vẫn rất bình tĩnh trước sự chất vấn cùng ánh mắt dò xét của Giã Kim Đại đang hướng thẳng đến anh ta. Chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi, một sơ hở thì cả Ân Kỳ và Lục Nghị cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
"Lục Nghị luôn đặt nguyên tắc của tổ chức lên hàng đầu, việc cá nhân là do cá nhân giải quyết không được ảnh hưởng đến lợi ích của tổ chức cũng là một trong những nguyên tắc mà thuộc hạ luôn ghi nhớ. Hôm nay, thuộc hạ không giết được lão đại của Gấu Đen nhưng không có nghĩa là ngày mai hắn sẽ vẫn còn sống, thuộc hạ chẳng qua là vì không muốn cảnh sát bám đuôi nên mới tạm thời hoãn lại nhiệm vụ. Thuộc hạ tin rằng chủ nhân sẽ nhìn xa hơn thuộc hạ, sẽ thấu tình đạt lý hơn thuộc hạ, những gì thuộc hạ làm đều là sự trung thành tuyệt đối. Vậy nên, phần trăm mà chủ nhân có thể tin thuộc hạ sẽ đều được cân đó với tất cả những gì mà thuộc hạ đã luôn làm và phục tùng cho chủ nhân. Nếu chủ nhân muốn thuộc hạ sống thì thuộc hạ sống, nếu chủ nhân muốn thuộc hạ chết thì thuộc hạ cũng sẽ không van xin được sống."
Lục Nghị thông minh tinh tế nên những lời anh ta nói đều lấy được lòng của Giã Kim Đại, ông ta xem ra đã bớt đi sự tức giận mà tỏ ra nét đồng tình với Lục Nghị:
"Thôi được, coi như hôm nay cậu có lý. Nữ nhân kia sẽ không giết, nhưng nếu lần sau cậu còn để xảy ra tình trạng này thì đừng nói là liên quan đến cảnh sát mà cho dù đến thứ gì đó to lớn thì ta cũng sẽ giết. Đã nghe rõ chưa?"
Lục Nghị liền đáp: "Thuộc hạ đã rõ thưa chủ nhân."
"Đi đi và ngày hôm sau ta muốn nghe được tin lão đại Gấu Đen đã bị ám sát."
"Xin chủ nhân yên tâm, tin này chắc chắn sẽ đến tai của chủ nhân."
Sau đó Lục Nghị và Trần Hạo đã bước ra bên ngoài, lúc vừa đi Trần Hạo nói với Lục Nghị: "Từ khi nào cậu lại có hứng thú với nữ nhân của giới cảnh sát."
Lục Nghị kéo nhẹ nét miệng: "Anh quên rồi sao chỉ cần là nữ nhân thì tôi sẽ có hứng thú, kể cả...là Quách Hiểu An."
"Con nhỏ đó không phải là miếng mối dành cho cậu."
Lục Nghị chợt cười: "Đúng thế cô gái đó không dành cho tôi cũng là bởi có ai đó luôn đứng đằng sau canh chừng, sợ có ngày sẽ bị tôi chiếm mất."
Trần Hạo tức giận với sự giễu cợt của Lục Nghị nhưng anh ta vẫn giữ một thái độ lãnh nghiêm: "Nữ nhân luôn là hiểm họa, đừng quên sự việc của cậu ngày hôm nay."
Trần Hạo nói rồi lạnh lùng bước đi nhanh hơn Lục Nghị, Lục Nghị cũng chẳng vội vàng gì nhưng sự việc lần này quả thật rất nguy hiểm. Giã Kim Đại không phải là một người dễ qua mặt.
Lục Nghị vừa bước đi vừa suy nghĩ, thâm tâm anh ta bất chợt nặng nề.