Màn đêm không gian yên tĩnh, xe cộ ít qua lại, đã là 23h, tầm giờ này thì hầu như mọi người đều đã an giấc. Nhưng đâu đó ngoài kia, vẫn còn những con người đang hoạt động, vì mục đích tốt và cả vì mục đích xấu. Một kẻ giết người, máu lạnh với bộ trang phục đen, chiếc mũ lưỡi trai dù là không có ánh mặt trời vẫn luôn đội lên đầu, tầm mắt anh ta hạ thấp, nhấc chân bước từng bước chậm.
Lục Nghị dừng lại, đứng nép vào trong một góc. Bàn tay nâng lên nhẹ đẩy chiếc mũ cao hơn một chút, đôi mắt sát khí lạnh toát, liếc nhìn tên đang bước đi ngoài kia. Khi hắn đã không còn cảnh giác nữa thì Lục Nghị mới bước ra, hàng mi của kẻ giết người chớp động, tiếp tục bám theo.
Tên bị theo dõi vẫn luôn cảnh giác xung quanh, hắn liên tục nhìn trái nhìn phải, đôi khi quay ra sau, nhưng mỗi lần hắn định quay lại thì Lục Nghị đều né đi rất nhanh. Hắn không thấy gì thì ngoảnh đầu về đằng trước bước tiếp. Lục Nghị vừa nãy đã phải nhảy qua bức tường gạch, mất công phải leo vô lại nhưng điều này không gây khó khăn cho một sát thủ tầm cỡ như anh ta.
Tên kia đi thêm một đoạn thì dừng, hắn bước vào bên trong một cánh cửa. Bên ngoài cửa có hai tên đứng gác, nơi này không biết là nơi nào nhưng lại có gác cổng, xem ra phải khởi động cơ bắp một chút. Lục Nghị thản nhiên bước tới thì một trong hai tên đã đưa tay đẩy người của anh ta. Lục Nghị lùi lại, hai tay đưa lên ra vẻ không có ý xấu nhưng khi anh ta vừa đưa hai tay xuống thì đã đánh úp tên trước mặt. Tên bên cạnh vòng tay ôm siết lấy cổ họng của Lục Nghị, cánh tay của hắn rất to lớn nên làm Lục Nghị không thở được.
Lục Nghị hai tay nắm chặt tay hắn, dùng thế nhảy lộn vòng ra sau. Thoát khỏi lực siết cổ Lục Nghị lập tức quay người đá vào mặt hắn. Hai tên bị hạ rất nhanh chóng mà không gây ra tiếng ồn ào nào cả, bên trong không hề biết chuyện gì xảy ra, lúc này Lục Nghị mới mở cửa thuận lợi bước vào trong.
Một gian phòng với nhiều ngọn đèn cầy cỡ lớn được thấp sáng. Một người phụ nữ mặc y phục gợi cảm, mái tóc đen xỏa dài, đang quyến rũ kẻ mà Lục Nghị bám theo. Cô ta đưa đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo của mình chạm vào vai người đàn ông, rồi từ từ cởi xuống chiếc áo của hắn ta.
"Chíuu!" Tiếng súng giản thanh của Lục Nghị vang bỗng lên, viên đạn xuyên điểm giữa trán của gã đàn ông. Hắn liền ngã xuống đất chết ngay tức khắc.
Người phụ nữ kia trợn tròn mắt, đôi môi run run, cô ta lắp bắp cất giọng: "Anh là...là ai?"
Lục Nghị chớp đôi con ngươi, anh ta hạ súng rồi ngồi khụy chân xuống nhìn đăm chiêu cô gái này: "Qua đêm với hạng đàn ông này sẽ làm bẩn cô đấy!"
Lục Nghị nói rồi cười nhẹ với cô ta, nụ cười của Lục Nghị quả là có sức thu hút khó cưỡng. Ánh sáng của đèn nến lại càng làm gương mặt tuấn tú chết người này của anh ta trở nên ma mị.
"Vậy anh là hạng đàn ông nào? Có khác gì so với hắn ta?"
Lục Nghị đưa tay nâng cằm của cô gái lên: "Là hạng nhất. Và muốn biết khác gì, thì phải thử xem mới rõ!"
Cô gái điểm nhẹ nụ cười, và thế là chăn mền đêm nay dành cho người đàn ông tự cho mình là hạng nhất. Người phụ nữ mê mẫn với từng cử chỉ đụng chạm, anh ta làm cho cô rất hưng phấn và khoái cảm, trong lúc tuyệt vời ấy đôi môi son sắc đỏ của cô ta cắn vào vành tai của Lục Nghị, thì thào nói: "Anh thật tuyệt, thật sự rất tuyệt!"
Lục Nghị kéo nét miệng, anh ta nhìn chăm chú vào đôi mắt si mê của cô ta: "Em cũng vậy!"
Họ tận hưởng khoái cảm đến hai tiếng đồng hồ thì Lục Nghị dừng lại, anh ta bước xuống giường mặc lại chỉnh tề y phục trong khi cô gái thì đã mệt lừ người, cô ta rất muốn ngủ thiếp đi nhưng vẫn cố mở mắt nhìn Lục Nghị: "Anh phải đi sao?".
Tiên Hiệp Hay
Lục Nghị mặc đồ xong thì quay lại, anh ta ngồi xuống mép giường, cô ta thì ngồi dậy ỏng ẹo dựa người vào Lục Nghị: "Anh đừng đi!"
Lục Nghị chạm tay vào tấm lưng trơn mịn của cô ta: "Anh phải đi vì nếu không đi thì em sẽ giết chết anh mất."
Cô ta ngẩng lên, nét miệng cười: "Anh đang nói gì vậy? Em tại sao lại giết anh chứ?"
Lục Nghị sờ lên má của cô ta, dịu dàng nói: "Người mẫu của bức tượng nữ thần cá Liễu Y Nhi! Ai qua đêm với cô chẳng phải đều chết cả, nhưng nhân lúc chưa hết đêm thì tôi phải chạy trước."
Liễu Y Nhi gạt tay Lục Nghị, liền phóng xuống giường, bàn chân đá chiếc váy lên xoay một cái. Chiếc váy của cô ta phóng ra một loạt các kim châm độc, Lục Nghị đã phải dùng chăn chắn hết tất cả những châm độc ấy. Liễu Y Nhi quấn chiếc váy vào người, mỹ miều cất giọng: "Anh đến là vì bí mật của tam giác và vòng tròn?"
Lục Nghị vứt chiếc chăn xuống đất: "Đúng vậy!"
Liễu Y Nhi ung dung nói: "Lời giải của nó được xăm trên lưng của tôi, muốn nhìn thấy lời giải thì chỉ có những nam nhân qua đêm với tôi. Nhưng có điều bọn họ lại không thể dùng lời giải này để tìm tấm bản đồ, bởi vì..."
"Bọn họ đều phải chết." Liễu Y Nhi kiêu kỳ nâng hàng lông mày.
Lục Nghị hiện tia cười trong ánh mắt: "Quan điểm này của cô có phần giống tôi đấy."
Liễu Y Nhi lạnh xuống đôi mắt hướng đến Lục Nghị: "Giết!"
Chữ giết của cô ta vừa thốt lên thì đã có cả ba sát thủ ẩn nấp trong gian phòng xông ra tấn công Lục Nghị. Lục Nghị xoay người, tên xông đến trước tiên đã bị cứa dao vào cổ, máu đỏ phung ra tung tóe. Ánh mắt giết người liếc đến hai tên còn lại, chúng đều dùng đao xông đến chém. Lục Nghị hụp người chụp lấy cánh tay của kẻ cầm đao, dùng đao hắn tự cứa cổ của hắn. Sau đó Lục Nghị cũng nhanh chóng giết chết tên cuối cùng.
Liễu Y Nhi nhận thấy không ổn đã liền bỏ chạy, Lục Nghị phóng con dao găm đến ngay cửa, cô ta đã phải kinh hãi đứng lại. Lục Nghị bước tới, ôm cô ta từ đằng sau nói nhỏ: "Những nam nhân qua đêm với cô đều phải chết, nhưng mà những cô gái nào nói tôi tuyệt thì cũng đều chết cả. Cái này là phương châm của tôi."
Liễu Y Nhi nhăn mày, cô ta gỡ tay của Lục Nghị ra quay lại dùng cây kim châm đâm vào người Lục Nghị nhưng cây kim chỉ vừa mới chạm đến áo của Lục Nghị thì cô ta đã ngã xuống. Lục Nghị hất cô ta ra một bên, con dao găm trên cánh cửa vẫn còn động máu tươi mà nhỏ xuống từng giọt.