Mục lục
Hôn nhân chắp vá! cục cưng bảo bối của tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115: Trở về nước z




Vũ Minh Nguyệt hơi thở dồn dập, dù cô đã cố gắng hết sức, thì đứa trẻ cứng đầu này vẫn không chịu ra." Ahh, Lệ Tử Sâm, em đau quá!" Hai tay cô bám vào thành giường, miệng vẫn liên tục kêu gào.



" Thiếu phu nhân, cô nhất định phải bình an sinh hạ Bảo Bảo nha! Cầu trời phật phù hộ!" Tiểu Uyển bên ngoài chắp tay cầu nguyện, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.



Bên trong phòng cũng đang rất căng thẳng, bác sĩ nghiêm túc làm nhiệm vụ." Thiếu phu nhân, cố một chút nữa thôi!"



Vũ Minh Nguyệt không còn hơi sức để kêu gào được nữa, cô chỉ cắn răng mà làm theo lời của bác sĩ. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, Vũ Minh Nguyệt đau đớn đến ngất lịm.



" Cổ tử cung không mở, lập tức chuẩn bị phòng mổ!" Bác sĩ hiểu được tình hình, lập tức ra lệnh.



Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng được đưa đến phòng mổ, trong sự lo lắng của mọi người.



Ở bên Lệ Tử Sâm, anh chưa biết chuyện Vũ Minh Nguyệt đang trong phòng mổ, anh thu xếp công việc lại nhanh chân đến bệnh viện. Nghe tin cô đã chuyển dạ, anh sải nhanh bước đến phòng mổ.



" Tiểu Uyển, thiếu phu nhân thế nào rồi?" Anh hỏi.



" Thiếu gia, tôi cũng không biết nữa! Nhưng thiếu phu nhân đã vào trong được hơn bốn mươi lăm phút rồi!" Tiểu Uyển thấy anh liền mừng rỡ trả lời, có một mình cô ấy ở đây, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.



Lệ Tử Sâm ở bên ngoài đi tới đi lui, nếu biết cô gặp nguy hiểm như thế này, anh đã ở lại bên cạnh cô rồi. Ngay lúc này, đèn phòng mổ chợt tắt đi, y tá đẩy Vũ Minh Nguyệt từ phòng mổ đi ra ngoài.



" Chúc mừng Lệ tổng, con anh là một bé trai rất kháu khỉnh!" Nữ y tá mỉm cười lên tiếng.



Sau ba tiếng thập tử nhất sinh, Vũ Minh Nguyệt cuối cùng cũng hạ sinh một bé trai. Lệ Tử Sâm trong lòng dường như chỉ lo cho mỗi mình cô, cả buổi chỉ liếc nhìn con trai được một chút.



" Đứa trẻ này thật là hư, làm mami nó đau như vậy! Sau này lớn lên phải bù đắp lại cho mami của con đó!" Chẳng những thế, anh còn trẻ con trách móc đứa bé.



Vũ Minh Nguyệt qua cơn mê cũng dần tỉnh lại, vết mổ trên bụng rất đau, khiến cô nhíu mày khó chịu.



" Minh Nguyệt, em tỉnh lại rồi! Bụng có đau lắm không?" Lệ Tử Sâm vội hỏi han, còn cẩn thận lấy khăn ấm lau mặt cho cô.



" Con của em đâu? Em muốn gặp con!" Vũ Minh Nguyệt mở mắt liền đòi gặp con, tình mẫu tử lúc nào cũng thiêng liêng như vậy.



Lệ Tử Sâm cảm thấy mình sắp bị cho ra rìa mất rồi, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng bế đứa bé đến cho cô.



" Con của em đây! Mau nhìn xem, thằng nhóc này có giống em hay không?" Anh nói.



" Thật đáng yêu!" Vũ Minh Nguyệt trìu mến nhìn đứa trẻ, rồi ôm vào lòng vỗ về.



Một tháng sau.



Mới ngày nào cả hai cũng chỉ là người xa lạ, nhưng bây giờ đã trở thành vợ chồng, còn có thêm một đứa trẻ đáng yêu. Lệ Tử Sâm vì con trai mà tất bật nhiều hơn, anh không muốn giao cho người làm, chuyện gì cũng tự mình giúp vợ con.



" Tử Sâm, hình như con trai tè dầm rồi, anh giúp em thay tã cho con đi!" Vũ Minh Nguyệt đang bế con ngồi trên giường lên tiếng.



" Anh đến ngay đây!" Lệ Tử Sâm vui vẻ đáp, chăm sóc con cũng là một chuyện khá hay ho.Chỉ học có vài lần, mà anh đã thuần thục rồi, động tác nhẹ nhàng giúp con trai thay tã.



" Minh Nguyệt, công việc ở đây đã xong rồi! Ngày mai chúng ta có thể trở về nước Z, ba mẹ cũng rất mong thấy cháu trai nữa!" Anh ôm con trai vào lòng nói thêm.



" Nếu vậy thì hay quá! Em cũng rất nhớ mọi người, cả Tử Kỳ nữa!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp, ở nước F lâu như vậy, cô nhớ không khí ở nước Z vô cùng.



Buổi tối người hầu tất bật sửa soạn đồ đạc, để kịp ngày mai cho hai người ngày mai trở về. Sáng hôm sau, Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm đã dậy từ rất sớm, hai người nhanh chóng lên xe đến sân bay.



Ở nhà lớn Lệ Gia, Đường Cẩm Hoa trong lòng đang rất háo hức, bởi vì cháu nội quý tử của bà ấy sắp về đến rồi. Thật ra nếu không phải vì Đường Gia có chuyện, bà ấy đã nhanh chóng bay đến nước F rồi, chứ không phải là ngồi ở đây chờ đợi.



" Tử Kỳ à, tiểu bảo bối của ta sắp về rồi, ngươi nhớ là lát nữa không được hung dữ với cháu trai cục cưng của ta đâu đấy! Bao nhiêu ngày mong chờ, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này rồi!" Đường Cẩm Hoa vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tử Kỳ trò chuyện với nó.



Con sư tử không biết là có hiểu hay không, nó chỉ ngồi đó liếm láp bộ lông trắng muốt của bản thân thôi. Nhưng nếu là con trai của Lệ Tử Sâm, thì có cho nó thật nhiều thịt tươi ngon, nó cũng chẳng dám hù dọa đứa trẻ đâu.



" Bác hai, hôm nay anh Tử Sâm và chị dâu sẽ về sao? May là con về sớm, nếu không sẽ tiếc lắm!" Lệ Tư Ý từ bên ngoài kéo vali đi vào, cô ta mới vừa đi du lịch về.



Đường Cẩm Hoa thấy cô ta sắc mặt liền đen lại, nhưng biết sao bây giờ, ai kêu Lệ Từ Liêm quá yêu thương đứa cháu gái này chứ. Lần này Minh Nguyệt về đây, bà ấy nhất định phải căn dặn con bé, để Lệ Tư Ý không thể làm hại cô và cháu trai của bà ấy.



" Tư Ý về rồi à? Mau mang đồ lên lầu đi, tắm rửa cho thoải mái một chút!" Đường Cẩm Hoa gượng cười đáp.



_____**

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK