Lưu Cao Lãng lúc nãy còn đang rất hưng phấn, nhưng khi nghe đến tên con trai, lão ta lập tức thay đổi sắc mặt. Ông ta không nghĩ con trai còn sống, cho nên rất bất ngờ.
" Mày đang lừa tao có đúng không hả? Con trai và vợ của tao, tất cả đã bị mày hại chết cả rồi!" Lưu Cao Lãng không tin tưởng đáp.
" Vậy ông nghĩ tin tức tai nạn của tôi ở đâu truyền ra? Ông tự quyết định đi, nếu muốn con trai còn sống và lành lặn, thì câm miệng ngay cho tôi!" Lệ Tử Sâm lạnh lùng nói, giọng của anh lúc này làm Lưu Cao Lãng cảm thấy ớn lạnh.
Ông ta không còn dám la hét om sòm nữa, mà ngoan ngoãn ngồi im không nói cái gì.
" A Tự, mau đỡ Lưu Tổng vào trong đi! Ngài ấy có rất nhiều chuyện muốn nói, tiếp đãi ngài ấy cho tốt vào!" Lệ Tử Sâm biết cá đã dính câu rồi, anh nhẹ nhàng đứng lên ra lệnh.
A Tự nhanh chóng đỡ Lưu Cao Lãng đứng lên, đưa ông ta vào bên trong tập đoàn. Hết chuyện để xem rồi, người dân cũng tự động giải tán, không còn tụ tập đông đúc nữa.
Ở trong phòng, Lưu Cao Lãng bị A Tự ném mạnh vào trong, khiến ông ta lăn dài trên đất.
" Lệ Tử Sâm, Phi Phàm con trai của tao đang ở đâu? Nếu như mày không thả nó ra, tao nhất định sẽ quậy mày tới cùng!" Ông ta gượng người ngồi bật dậy, rồi trừng mắt nhìn Lệ Tử Sâm hỏi.
" Bốp!" A Tự nhanh chân đá thật mạnh vào bụng ông ta, động tác dứt khoát, không một chút thừa thãi nào.
" Lũ khốn,...tao có chết cũng không tha cho tụi bây đâu! Mau thả con trai của tao ra..." Lưu Phi Phàm vẫn còn cứng miệng.
A Tự không chịu nổi bộ dáng ngông cuồng của lão, hắn ta bây giờ chỉ muốn ngay lập tức mà giết người thôi." Lão già khốn kiếp này, có tin tôi bẻ hết răng của ông hay không?"
" Lưu Cao Lãng, cuộc sống của tôi bây giờ đang rất đau khổ, vậy nên tôi chỉ muốn cho ông nếm trải cảm giác đó mà thôi! Ông thử nhìn xem, những gì Lưu Phi Phàm làm với tôi, tôi sẽ trả lại hết cho hai cha con ông!" Lệ Tử Sâm lười biếng ngồi trên ghế nói, anh khẽ nhếch môi cười.
" Mày, mày...nếu như tao chết ở đây, thì mọi người sẽ biết là do mày làm, lúc đó mày không thoát được đâu! Đồ con quỷ!" Ông ta sợ hãi nói, nhưng là miệng lưỡi vẫn còn độc địa.
" Lệ Tử Sâm tôi có hàng ngàn cách để giết người, ông cứ yên tâm, sẽ không ai biết là ông chết vì bị tôi sát hại đâu! Một kẻ ăn mày tàn phế như ông, họ sẽ để tâm sao? Lưu Cao Lãng, đừng tự đề cao bản thân nữa!" Lệ Tử Sâm khinh thường nói.
" Mày...mày..."
" A Tự, Lưu Tổng muốn đi gặp con trai rồi, giúp ông ấy toại nguyện đi!"
" Vâng, thưa sếp!" A Tự gật đầu đáp.
Lưu Cao Lãng lúc này đã sợ hãi cực độ, ông ta liên tục vùng vẫy, nhưng vẫn bị A Tự lôi ra ngoài.
Người đi rồi, sắc mặt của Lệ Tử Sâm vẫn không khá hơn. Bây giờ dù anh có giết chết hai cha con này, thì gia đình của anh cũng không thể quay trở lại như lúc ban đầu rồi.
Vũ Minh Nguyệt sau khi xử lý xong công việc, thì cũng đã là buổi trưa, cô thu xếp đồ vật, rồi đến công ty luật sư để bàn về thủ tục ly hôn. Sẵn tiện cô cũng muốn ghé về nhà xem thử, là Tử Thành ăn uống như thế nào rồi.
Sau khi ký vào đơn ly hôn, cô cũng ủy thác cho luật sư đến tìm Lệ Tử Sâm, bởi vì ngay bây giờ cô không đủ can đảm gặp anh.
Cô trở về nhà đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, là Đường Cẩm Hoa đến đây, có lẽ do bà ấy đã nhớ cháu trai rồi. Vũ Minh Nguyệt hai chân chôn tại chỗ, cô không có bước vào, chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài.
" Tử Thành đáng yêu của bà nội, bà nội nhớ con lắm! Nơi này có hơi chật chội, không biết hai mẹ con có thoải mái và an toàn hay không? Bà nội thật sự rất lo lắng!" Đường Cẩm Hoa giọng đầy xót xa nói. Nơi này chỗ nào so được với nhà lớn Lệ Gia, nó còn không bằng cái phòng ngủ của Tử Kỳ nhà bà ấy.
Tử Thành gặp bà ấy cũng rất vui, thằng bé miệng cười toe toét, còn muốn đùa giỡn với bà ấy.
" Nếu như hai mẹ con có thể trở về bên cạnh bà nội thì tốt qua rồi, bà nội không mong gì hơn nữa! Ba con quả thật có sai, nhưng nó cũng không muốn như vậy, tất cả chỉ là tai nạn mà thôi!" Đường Cẩm Hoa rươm rướm nước mắt kể với cháu trai, bà ấy cũng không biết phải giải tỏa nỗi lòng với ai bây giờ.
Vũ Minh Nguyệt đứng bên ngoài cũng không dễ chịu gì, nhắc đến tai nạn của ba mẹ, cô lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Không thể nghe thêm được nữa, cô xoay người bỏ đi, trở về công ty làm việc, mục đích là để quên đi chuyện không vui này. Đến bữa trưa cô cũng không nuốt nổi, mà lại cắm đầu vào làm việc không ngừng nghỉ, cứ như muốn hành hạ bản thân mình vậy.
" Ah, đau quá!" Và căn bệnh đau dạ dày của cô lại tái phát, đau đến nỗi cô không thở nổi, mặt mày xanh xao cả lên. Cô ôm bụng kêu lên, nhanh chóng tìm thuốc ở trong túi, nhưng lại không có.
Bấy lâu nay ở bên cạnh Lệ Tử Sâm, hầu như cô không còn bị đau dạ dày thường xuyên nữa, vậy mà chỉ vừa xa cách một ngày, bệnh của cô đã quay trở lại.
Cơn đau cuồn cuộn quặn thắt, làm Vũ Minh Nguyệt không chịu nổi, cô ngã xuống sàn bất tỉnh.
____**✒ To Be Continued ✒**____