Những ngày sau đó, không khí nhà lớn Lệ Gia cũng ngột ngạt hơn hẳn, chỉ có Lệ Từ Liêm là vui vẻ vì Lệ Tư Ý trở về. Mà Vũ Minh Nguyệt từ khi được Lệ Tử Sâm nhắc nhở, cô cũng bắt đầu đề phòng Lệ Tư Ý. Bằng giác quan nhạy bén của người phụ nữ, cô nhận ra ánh mắt cô ta mỗi khi nhìn Lệ Tử Sâm rất kỳ lạ. Nó không phải là ánh mắt đơn thuần mà em gái dành cho anh trai mình.
Hôm nay Lệ Tử Sâm trở về nhà trễ, bởi vì anh bận việc ở công ty, Vũ Minh Nguyệt chờ anh cũng không ngủ được. Cô nằm trong phòng nghịch điện thoại, dù mắt đã mỏi nhừ, cô vẫn không chịu đi ngủ.
Lúc này Lệ Tư Ý từ bên ngoài gõ cửa." Chị dâu, em mang sữa lên cho chị đây! Em vào được không?" Cô ta cất giọng ngọt ngào giả tạo nói.
" Em vào đi!" Vũ Minh Nguyệt không thể để cô ta bên ngoài, cô đành cho Lệ Tư Ý vào phòng.
Lệ Tư Ý vui vẻ đi vào trong, cô ta đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, hồi niệm lại chuyện cũ. Lúc nhỏ, mỗi khi cô ta không ngủ được, thì sẽ đến phòng của Lệ Tử Sâm, để anh dỗ cô ta ngủ. Nhưng sau khi lớn lên, Đường Cẩm Hoa mau chóng nhìn ra cách đối xử khác lạ của cô ta với Lệ Tử Sâm, liền ngăn cấm cô ta tiếp tục vào phòng anh.
Bây giờ trở lại căn phòng này, thì người nằm cạnh Lệ Tử Sâm mỗi đêm không phải là cô ta nữa rồi. Nghĩ đến điều đó, Lệ Tư Ý hận không thể giết chết Vũ Minh Nguyệt ngay lập tức.
" Tư Ý, em đang nhìn gì vậy?" Thấy cô ta đứng đó thất thần, Vũ Minh Nguyệt lên tiếng hỏi.
" Không có gì ạ! Chị mau uống sữa đi, kẻo lại nguội mất!" Lệ Tư Ý nhanh chóng thu lại tầm mắt, cô ta mỉm cười đưa ly sữa cho Vũ Minh nguyệt.
" Cảm ơn em!" Cô nhìn Lệ Tư Ý cảm ơn.
Nhìn Vũ Minh Nguyệt cầm ly sữa, Lệ Tư Ý trong lòng mong cô mau chóng uống nó đi, bởi vì cô ta đã bỏ thuốc phá thai ở trong đó. Chỉ cần Vũ Minh Nguyệt uống nó, đứa con trong bụng cô sẽ không còn nữa. Nghĩ đến viễn cảnh đó, cô ta liền nhếch môi thích thú.
" Grừ, Grừ!" Bỗng một âm thanh gầm nhẹ vang lên, Tử Kỳ uy vũ ở bên ngoài ban công nhẹ nhàng bước vào trong. Nó nhìn Lệ Tư Ý bằng cặp mắt căm ghét, không có lấy một chút thiện cảm nào.
" Tử Kỳ, ngươi vào đây vào lúc nào vậy? Mau đến đây đi!" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy con sư tử trắng, cô vui vẻ đặt ly sữa lên bàn, rồi ngồi xuống đất vuốt ve nó.
Thấy kế hoạch của mình bị cản trở, Lệ Tư Ý tức tối thở mạnh, cô ta trừng mắt nhìn Tử Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nhưng Tử Kỳ đâu phải mèo nhỏ, nó sẽ dễ dàng bị cô ta hù dọa sao? Nó hất hàm khinh thường cô ta, rồi dụi đầu vào chân Vũ Minh Nguyệt làm nũng.
" Con sư tử ngu ngốc! Sẽ có một ngày tao lột da mày làm áo khoác!" Lệ Tư Ý nghiến răng nói khẽ.
Cô ta quay sang nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã hơn 11 giờ rồi, Lệ Tử Sâm sẽ về nhà ngay thôi, cô ta phải nhanh chóng để Vũ Minh Nguyệt uống hết ly sữa." Chị Minh Nguyệt, sữa nguội rồi uống không tốt cho thai nhi! Chị hãy mau uống đi, rồi tranh thủ nghỉ ngơi sớm, bây giờ cũng trễ lắm rồi!" Cô ta tiếp tục cầm lấy ly sữa, đưa trước mặt Vũ Minh Nguyệt nói.
" À đúng rồi! Chị uống ngay đây!" Vũ Minh Nguyệt lúc này lại lơ là cảnh giác, cô nhận ly sữa đáp.
Nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt chuẩn bị uống, cô ta vui vẻ nhướng mày đắc ý. Đột nhiên Tử Kỳ đứng bật dậy, nó gầm gừ nhẹ, rồi hất tung ly sữa." Xoảng!" Âm thanh rơi vỡ vang lên, phía dưới những mảnh thủy tinh và sữa lẫn lộn trên sàn nhà. Chiếc váy của Vũ Minh Nguyệt cũng theo đó mà ướt sũng, vì sữa đổ lên.
" Ah!" Vũ Minh Nguyệt giật mình kêu lên, cô hoảng hốt nhìn Tử Kỳ.
" Con súc sinh bẩn thỉu, mày nhìn xem mày đã làm gì kia!" Lệ Tư Ý tức giận đến đỏ cả mặt, cô ta xông lên muốn ăn thua đủ với Tử Kỳ. Con sư tử không hề sợ hãi, nó nhe nanh gầm lớn, thị uy sức mạnh với cô ta.
" Gràooo!"
Lệ Tư Ý lúc này mới tỉnh ngộ, cô ta vội lùi về phía sau vài bước, nhằm trốn tránh sự phẫn nộ của Tử Kỳ.
Lệ Tử Sâm vừa về đến nhà, nghe tiếng gầm lớn của Tử Kỳ, anh vội vàng chạy lên lầu. Vừa mở cửa phòng ra, anh đã nhìn thấy một đống lộn xộn dưới đất, mà Vũ Minh Nguyệt vẫn còn ngồi bên dưới sàn nhà, kế bên là thủy tinh rơi vỡ." Minh Nguyệt, em có sao không?" Lệ Tử Sâm bị dọa một phen, anh chạy nhanh đến chỗ cô hỏi han.
" Em không sao! Tử Kỳ đột nhiên hất đổ ly sữa, em chỉ hơi bất ngờ mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt lên tiếng giải thích, cô vẫn còn hơi luống cuống một chút.
" Cẩn thận đừng để bị thương! Anh đưa em đi tắm rửa một chút!" Lệ Tử Sâm bế cô vào phòng tắm, lúc này anh mới để ý đến sự tồn tại của Lệ Tư Ý. Anh cũng hiểu tại sao Tử Kỳ lại giận dữ như vậy rồi, này đó đều là ý của anh.
Đường Cẩm Hoa bấy giờ mới lên đến nơi, nhìn thấy đống lộn xộn trên sàn nhà, bà ấy nhíu mày nhìn Lệ Tư Ý.
" Tử Sâm, Minh Nguyệt không sao chứ?" Bà ấy đến chỗ Lệ Tử Sâm hỏi, trong lòng vô cùng lo lắng.
" Không có gì đâu mẹ! Minh Nguyệt chỉ là bị Tử Kỳ dọa sợ chút thôi!" Anh nhìn bà ấy trả lời
____**