Lương Duy Âm vẫn trơ mặt ngồi đó, khoảng 10 phút sau, cô ta mới đi vào phòng thay đồ và trang điểm. Thời tiết lạnh giá, nhưng cô ta lại để mọi người chờ hơn 45 phút ở ngoài trời, còn mình thì ở trong phòng thay đồ tránh cái lạnh thấu xương.
Vũ Minh Nguyệt đứng bên ngoài run rẩy đến lợi hại, cô liên tục hắt hơi co rúm cơ thể. Bất bình trước thái độ của cô ta, Vũ Minh Nguyệt mang gương mặt nóng giận đi vào phòng thay đồ.
" Hahaha, cho bọn họ chờ bên ngoài đến đóng băng luôn đi!"
" Tốt nhất là cho Vũ Minh Nguyệt cảm lạnh đến chết!"
Vũ Minh Nguyệt vừa bước tới, cô đã nghe thấy âm thanh cợt nhã của Lương Duy Âm và trợ lý của cô ta. Máu nóng dồn đến não, cô nhanh tay lén ghi hình lại, rồi đạp tung cửa bước vào trong.
" Lương Duy Âm, cô đừng có mà quá đáng! Mọi người thì đang chờ cô trong thời tiết -5°C, còn cô lại ở đây cười đùa vui vẻ. Cô có tin tôi nói lại với Lệ Tổng không?" Vũ Minh Nguyệt lớn giọng nói.
" Các người đáng bị như vậy mà! Lũ hạ đẳng hèn mọn thì phải sống luồn cúi như vậy đấy!" Lương Duy Âm tươi cười nói, ẩn sau lớp mặt nạ da người, là một con rắn độc ngạo mạn.
Vũ Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, cô hùng hổ đến gần Lương Duy Âm, nắm lấy cổ áo cô ta kéo mạnh lên.
" Này cô làm cái gì vậy?" Trợ lý của cô ta bất ngờ kêu lên.
" Im miệng lại cho tôi!" Vũ Minh Nguyệt ném ánh mắt hung dữ cho cô ta nói.
" Cho cô 5 phút, bước ra ngoài ngay lập tức cho tôi! Còn nếu không, tôi sẽ khiến gương mặt của cô sưng lên như cái đầu heo. Đừng giở trò với tôi, tôi đã từng học boxing đó." Vũ Minh Nguyệt lạnh giọng, trừng mắt nhìn Lương Duy Âm nói.
Nói rồi, Vũ Minh Nguyệt bẻ tay răng rắc trước mặt cô ta. Lương Duy Âm hoảng hốt, nếu Vũ Minh Nguyệt làm liều đánh cô ta như cái đầu heo thật, thì cô ta phải làm sao?
" Cô không sợ tôi nói lại với Lệ Tổng?" Lương Duy Âm giọng chua ngoa nói.
" Nếu tôi cho Lệ Tổng xem những gì lúc nãy cô nói, thì tôi chắc chắn với một người lãnh đạo yêu thương nhân viên như ngài ấy, sẽ không trách móc gì tôi đâu! Còn nếu không, tôi mang nó phát tán lên mạng, thì sự nghiệp của cô cũng tiêu tan!" Vũ Minh Nguyệt thủ đoạn bẻ gãy cây viết trong tay nói.
" Cô...cô đi ra ngoài ngay đi! Tôi sẽ ra ngay bây giờ!" Lương Duy Âm vội vàng nói, lá gan của cô ta cũng không được to cho lắm.
Vũ Minh Nguyệt liếc nhìn đe dọa cô ta một cái, rồi cô mới xoay người đi ra ngoài.
" Con tiện nhân này, tao sẽ không tha cho mày đâu!" Lương Duy Âm mặt mày méo xệch nói.
Nhờ có đầu gấu Vũ Minh Nguyệt, cho nên Lương Duy Âm đã chịu nghe lời hơn. Cô ta ngoan ngoãn làm việc, mặc dù trong lòng không cam tâm. Sau một buổi trời vất vả, quảng cáo cũng quay xong một nửa, mọi người thu dọn để đổi sang địa điểm khác. Vũ Minh Nguyệt tranh thủ ngã người trên ghế nghỉ ngơi một chút.
" Minh Nguyệt, cảm ơn cô nhiều! Nhờ có cô mà mọi người mới có thể làm xong sớm như vậy! Cô ăn thử đi, tôi nghe nói đây là đặc sản của nước N!" Một người đàn ông trong tổ quay đến trước mặt cô nói, hắn ta đưa cho cô một cái bánh nhỏ.
" Cảm ơn anh! Đó là chuyện tôi nên làm mà, không cần phải khách sáo như vậy." Vũ Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy bánh, cô mỉm cười nói.
Vừa lúc Lương Duy Âm đi đến, nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt cười nói vui vẻ, cô ta liền tức tối. Chờ người đàn ông kia đi rồi, Lương Duy Âm mới bước đến gần Vũ Minh Nguyệt. Mặc kệ lời hăm dọa lúc nãy, cô ta lên giọng nói.
" Đúng là thứ đàn bà rẻ tiền, loại đàn ông hèn mọn như thế, cũng muốn quyến rũ cho được. Thật là thấp hèn!" Cô ta cố tình nhấn mạnh từng chữ.
" Cô đang giỡn mặt với tôi sao?" Vũ Minh Nguyệt ảm đạm nói.
" Hừ, loại người như cô nói như thế là còn nhẹ đấy! Nhưng mà tôi nói này, có làm gái điếm thì cũng phải chăm chút vào. Đừng tức giận, son của cô trôi rồi kìa, tôi giúp cô đánh lại một chút!" Lương Duy Âm nhếch môi nói, cô ta lấy trong túi ra một thỏi son đỏ, cố tình thoa son lên môi Vũ Minh Nguyệt.
" Ah, tôi xin lỗi nha! Bị lem mất rồi, nhưng như vậy rất hợp với cô! Hahahaa!" Lương Duy Âm cố tình tô lem son ra ngoài, cô ta lại cười lên thích thú.
Vũ Minh Nguyệt sắc mặt đã tồi tệ đến rồi cực điểm, cô thở mạnh.
" Bốp!" Một cái tát như trời giáng in lên mặt của Lương Duy Âm, trong lúc cô ta đang cười đùa với trợ lý của mình.
" Nói ra một câu không sạch sẽ nữa, xem tôi có đánh nát cái mặt của cô không?" Vũ Minh Nguyệt đanh thép nói.
" Cô...cô dám đánh tôi!" Lương Duy Âm khóc lóc nói, từ nhỏ đến lớn Lương Thiệu Huy thương yêu cô ta, nào có nỡ đánh cô ta. Vậy mà bây giờ lại bị Vũ Minh Nguyệt hung hăng đánh thế này, cô ta làm sao chịu nổi.
" Người đã không đẹp thì thôi đi, ngay cả nhân cách cũng kinh tởm như gương mặt của cô vậy. Lệ Tử Sâm đúng là mù rồi, mới chọn một người như cô làm người đại diện cho Lệ Thị!" Vũ Minh Nguyệt nói xong, liền quay người đi thẳng.
" Con khốn!" Lương Duy Âm điên tiết rống lên.
Ở đâu đó nước Z, có một người đang hắt hơi nhiệt tình.
______