Gã đàn ông và chiếc xe đã đi rồi, bên dưới bãi đỗ xe là một đống lộn xộn. Người phụ nữ bị tông trúng không phải Vũ Minh Nguyệt, mà là người được Lệ Tử Sâm cử đi theo bảo vệ cho cô. Cô ấy tên là Diệp Tử, cũng là người ở trong lòng A Tự. Vừa lúc nãy nhận thấy hành động mờ ám của tên kia, cô ấy đã xông đến đẩy Vũ Minh Nguyệt ra, còn bản thân thì tự mình chịu trận.
" Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có ai không? Làm ơn cứu người với! Có ai ở đây không?" Vũ Minh Nguyệt bò trên đất, cô vừa mới hoàn hồn lại thì thấy Diệp Tử nằm ở đằng xa, toàn thân là máu. Cô bị đẩy ngã chân bị trật mất rồi, cô chậm rãi di chuyển đến gần, ôm Diệp Tử vào lòng kêu cứu.
Từ nhỏ đến lớn Vũ Minh Nguyệt chưa từng trải qua cảnh tượng này, cô không biết phải làm thế nào đây? Diệp Tử cả cơ thể đầy máu tươi, phần đầu dường như chấn thương nặng, cô ấy đã mất đi ý thức rồi, chỉ có thể nằm im lìm trên tay Vũ Minh Nguyệt.
" Này, cô mau tỉnh lại đi! Đừng có ngủ! Sẽ không sao đâu mà!" Vũ Minh Nguyệt khóc đến thương tâm nói, cô liên tục lay Diệp Tử.
Ở đây không có ai, Vũ Minh Nguyệt nhớ đến Lệ Tử Sâm, cô lấy điện thoại gọi cho anh." Bảo bối, em gọi cho anh có việc gì không," Anh không biết chuyện gì vừa xảy ra, liền vui vẻ lên tiếng.
" Tử Sâm, anh mau đến đây đi, ở đây máu nhiều lắm! Em không biết làm sao nữa!" Vũ Minh Nguyệt rối bời sợ hãi nói, câu từ của cô lộn xộn, làm Lệ Tử Sâm vô cùng lo lắng.
" Minh Nguyệt, bình tĩnh lại! Em bị thương sao? Nói cho anh nghe em đang ở đâu, anh sẽ đến liền!" Lệ Tử Sâm tim đập nhanh, anh bỏ dở cuộc họp cổ đông mà chạy đi tìm cô. Lúc này A Tự cũng không liên lạc được với Diệp Tử, bọn họ đều cảm thấy có chuyện không lành xảy ra rồi.
Sau khi Ngôn Ân Ly trở lại, nhìn thấy chuyện kinh khủng vừa xảy ra, cô nhanh chóng báo cảnh sát, rồi gọi xe cấp cứu đưa Diệp Tử vào bệnh viện cấp cứu. Lệ Tử Sâm cũng gấp rút đến bệnh viện, nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt toàn thân dính đầy máu tươi, anh hốt hoảng chạy đến bên cô.
" Minh Nguyệt, em có chỗ nào bị thương không? Nói cho anh nghe đi!" Lệ Tử Sâm dịu giọng hỏi cô, nhìn nét mặt này xem ra là cô bị hoảng sợ rồi.
" Tử Sâm, em sợ quá! Em không có sao cả, nhưng cô gái đó vẫn không biết sống chết thế nào!" Vũ Minh Nguyệt nhào vào lòng anh khóc nức nở, những chuyện vừa rồi đối với cô thật sự kinh khủng.
" Không sao, có anh ở đây rồi! Anh đưa em về nhà, chờ anh một chút!" Lệ Tử Sâm vỗ về cô an ủi, anh cảm nhận cơ thể của cô đang run lên.
Anh bước đến chỗ của A Tự đang đứng, Diệp Tử bị thương không biết sống chết ra sao, hắn cũng không dễ chịu gì." A Tự, cậu ở đây trông chừng cô ấy! Có chuyện gì thì báo ngay cho tôi! Minh Nguyệt tinh thần không ổn định, tôi đưa cô ấy về nhà! Đừng lo lắng quá, tôi tin cô ấy sẽ không sao đâu!" Lệ Tử Sâm lại đến động viên A Tự.
" Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng!" Anh lại nói tiếp.
Xong xuôi anh mới đỡ Vũ Minh Nguyệt về nhà lớn Lệ Gia, việc anh cần làm bây giờ là giúp cô quên đi những thứ khủng khiếp ngày hôm nay. Nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt trở về trong tình trạng hoảng loạn như thế, Đường Cẩm Hoa cảm thấy xót xa, con dâu yêu quý của bà ấy vậy mà...
" Minh Nguyệt, em đi tắm một chút đi!" Lệ Tử Sâm pha cho cô một bồn nước ấm rồi bế cô vào trong, anh đang tính toán đi ra ngoài, thì cô đã níu lấy tay áo anh.
" Tử Sâm, em không muốn ở một mình!" Cô nhỏ giọng nói.
Không còn cách nào khác, anh đành phải giúp cô tắm rửa sạch sẽ, rồi lại bế cô ra ngoài. Trong phòng, Đường Cẩm Hoa cũng đã gọi bác sĩ gia đình đến." Tử Sâm, để bác sĩ kiểm tra cho con bé đi!" Bà ấy nhìn anh nói.
" Con biết rồi!" Lệ Tử Sâm cúi đầu trả lời, anh đặt Vũ Minh Nguyệt lên giường rồi đứng sang một bên.
Mọi người đều nhìn Vũ Minh Nguyệt với ánh mắt lo âu, duy chỉ có Lệ Tư Ý là đang lén lút mỉm cười. Dù không giết được người, nhưng lần này xem ra cũng dọa Vũ Minh Nguyệt đến kinh hồn bạt vía rồi a." Đáng đời, đồ tiện nhân!" Cô ta nhếch môi nói khẽ.
Một lúc sau đó, bác sĩ cũng làm xong nhiệm vụ của mình, bà ấy đi đến chỗ mọi người lên tiếng." Thiếu phu nhân chỉ là bị kinh động quá thôi! Em bé trong bụng không sao, nhưng phải cẩn thận nhiều hơn, đừng để cô ấy lo lắng quá nhiều. Mẹ bầu trong thời gian này phải luôn ở trong tâm trạng thoải mái, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!"
" Cảm ơn trời, như vậy thì tôi cũng an tâm rồi!" Đường Cẩm Hoa chắp tay cảm tạ, bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người cũng nhanh chân theo bác sĩ ra ngoài, để Vũ Minh Nguyệt có thời gian yên tĩnh. Nhưng cô nằm trên giường không tài nào chợp mắt nổi.
" Minh Nguyệt, đừng sợ! Ngủ một giấc tỉnh lại em sẽ thấy tốt hơn rất nhiều!" Lệ Tử Sâm vuốt ve tóc cô lên tiếng.
" Tử Sâm, chiếc xe đó là nhắm vào em! Nếu như không có cô ấy, thì người bây giờ nằm trong phòng cấp cứu là em rồi!" Cô cảm thấy tội lỗi nói.
" Anh biết, là anh không tốt, không thể bảo vệ được em!" Lệ Tử Sâm gương mặt trầm buồn đáp.
____**✒ To Be Continued ✒**____