Đường Cẩm Hoa buổi sáng ngồi uống trà trong phòng, hay tin Lệ Tử Sâm đã về rồi, bà ấy vô cùng hài lòng. Biết hắn cả đêm không ngủ, bà ấy cũng không hề lên phòng làm phiền hai người.
Ngủ thêm một lúc, Lệ Tử Sâm cũng thức dậy, anh nằm trên giường nhìn ngắm Vũ Minh Nguyệt. Nhớ đến cảnh cô và Mặc Lâm ôm nhau lần trước, tâm anh có chút không vui.
" Tử Sâm, em và Mặc Lâm không có chuyện gì cả! Trong lòng em chỉ có mỗi anh mà thôi, anh nhất định phải tin em! Em xin lỗi vì đã nói dối, là do em sợ anh nghĩ nhiều nên mới nói thế!" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lệ Tử Sâm, cô vội vùi mặt vào cơ ngực rắn chắc của anh mà thanh minh.
Lệ Tử Sâm vẫn trầm ngâm im lặng, điều đó càng làm cho Vũ Minh Nguyệt thêm lo lắng, cô sợ anh vẫn còn hiểu lầm mình.
" Tử Sâm, hôm đó là Mặc Lâm hẹn ra nói chuyện. Sau đó anh ấy bị đau dạ dày, cho nên em mới đưa anh ấy về nhà. Em trước giờ chỉ xem Mặc Lâm là anh trai mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác! Em ôm anh ấy cũng là em sai, nhưng mà không phải chuyện như anh nghĩ đâu! Em có thể thề!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay lên trời nói, cô muốn thể hiện cho anh thấy những lời mình nói là thật lòng.
" Không cần nói nữa, anh tin em!" Lệ Tử Sâm kéo tay cô xuống lên tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn cô thâm tình.
" Tử Sâm, cảm ơn anh đã chịu tha thứ và tin tưởng em!" Vũ Minh Nguyệt khóe mắt đỏ hoe, cô mỉm cười nói.
Hai người xuống lầu cũng đã là giữa trưa, Đường Cẩm Hoa thì đang loay hoay trong bếp chuẩn bị cơm nước. Nấu ăn là sở thích đặc biệt của bà ấy, dành những hương vị ngon nhất cho gia đình của mình.
" Mẹ, có cần con phụ không?" Vũ Minh Nguyệt vào bếp, cô lên tiếng hỏi Đường Cẩm Hoa.
" Không cần đâu, một mình mẹ là đủ rồi! Con lên trước đi, cơm sắp xong rồi!" Đường Cẩm Hoa xua tay đáp.
Biết tính của bà ấy, Vũ Minh Nguyệt chỉ có thể cười gượng rồi đi lên nhà trên. Mười phút sau, một bàn thức ăn thơm ngon đã được bày ra, trang trí vô cùng đẹp mắt. Để có thể làm những món ăn này, Đường Cẩm Hoa đã học rất nhiều.
" Thật là thơm quá đi!" Vũ Minh Nguyệt ngửi thấy mùi thơm đã không chịu nổi mà lên tiếng cảm thán.
" Thơm thì ăn nhiều một chút! Dạo này con gầy lắm rồi, công sức mẹ chăm sóc mấy bữa nay, về đến tay thằng nhóc này lại đâu vào đấy!" Đường Cẩm Hoa liếc xéo Lệ Tử Sâm nghiêm giọng nói.
" Mẹ, cũng không phải lỗi của anh ấy mà!" Vũ Minh Nguyệt khó xử lên tiếng.
" Tất cả là lỗi của nó, nếu nó không bỏ đi thì con cũng không buồn đến mức nhịn ăn nhịn uống! Thằng nhóc này không dạy dỗ là không được, con đừng bênh vực cho nó!" Đường Cẩm Hoa vẫn đổ hết tội lỗi cho Lệ Tử Sâm.
" Mẹ, lúc nhỏ mẹ nhặt con từ thùng rác về sao? Tại sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ?" Lệ Tử Sâm nãy giờ ngồi im lặng, vẫn là không chịu nổi mà lên tiếng. Dường như anh rất bức xúc với cách phân biệt đối xử của mẹ mình.
" Minh Nguyệt, con mau ăn cơm đi! Món này mẹ đặc biệt nấu cho con tẩm bổ!" Đáp lại Lệ Tử Sâm chính là thái độ thờ ơ của Đường Cẩm Hoa, bà ấy chỉ lo gắp thức ăn cho Vũ Minh Nguyệt mà thôi. Lệ Tử Sâm nhất thời khóc không ra nước mắt.
Trong một khách sạn lớn, Lệ Tư Ý đang ngồi nhấm nháp đĩa trái cây trên bàn, những ngày này cô ta đều cho người chụp hình Vũ Minh Nguyệt, để xem cô đang đau khổ như thế nào.
" Tiểu thư, thiếu gia đã từ nước Y trở về rồi! Tình cảm của hai người họ vẫn khá bình thường, không có gì là bất ổn!" Người quản gia đặt những tấm ảnh của Vũ Minh Nguyệt xuống bàn, rồi lên tiếng.
" Hừ, sao anh ấy lại chấp nhận thứ tiện nhân thấp kém đó chứ? Sao anh ấy có thể tha thứ cho ả ta được?" Nhìn những tấm ảnh thân mật của Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm trên bàn, Lệ Tư Ý đưa tay xé nát chúng.
Cô ta như phát điên, tự mình vò đầu bức tóc, làm cho quản gia bên cạnh lo lắng.
" Không thể như vậy được? Cách này không được, ta sẽ tìm cách khác! Cho đến khi Lệ Tử Sâm chịu ly hôn, ta sẽ không dừng lại!" Lệ Tư Ý hai mắt đỏ ngầu, cô ta ném những bức ảnh vào sọt rác.
" Tiểu thư, người hãy quên đi thiếu gia có được không? Hai người là anh em, không thể nào có kết quả tốt được! Cùng tôi ra nước ngoài, quên đi mọi thứ ở nơi này đi. Tôi không thể nhìn tiểu thư càng lúc càng sai trái được!" Người quản gia bên cạnh đau lòng nói.
Cô bé nhỏ nhắn ngày xưa nay đã trở thành ác quỷ mất rồi, ông ấy không thể nhìn cô ta ngày càng lạc lối được.
" Câm miệng!" Lệ Tư Ý trừng mắt nhìn ông ấy, cô ta lạnh lùng ném cái ly thủy tinh về phía quản gia, khiến ông ấy bị thương.
" Ông chỉ là tôi tớ của tôi, ông có tư cách gì mà dạy đời tôi hả? Tôi nhất định sẽ kết hôn với anh Tử Sâm, ông cứ chờ mà xem!" Cô ta gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.
Người quản gia tội nghiệp đưa tay giữ vết thương đang rỉ máu trên trán, chưa bao giờ ông ấy cảm thấy bất lực như thế.
_____**