Lưu Phi Phàm đảo mắt nhìn xung quanh, đầu hắn bây giờ rất là loạn, không thể suy nghĩ được gì cả.
" Tôi là ai? Tôi là ai?" Hắn thều thào nói khẽ, những ký ức lộn xộn làm cho hắn không nhớ ra được gì.
Không muốn ở trong căn phòng bệnh ngột ngạt, hắn vội vàng bước xuống giường, khập khiễng đi ra ngoài. Xung quanh hắn quay cuồng, mọi người trong mắt hắn đều méo mó và dị dạng. Hắn cố lê cơ thể đau đớn đến sảnh bệnh viện.
Lúc này ti vi bên trong lại phát tin tức, mà người trên màn hình không ai khác là Lệ Tử Sâm. Bởi vì hôm nay là ngày khánh thành dự án lớn của Lệ Gia, cho nên anh đã mở một cuộc họp báo lớn.
" Lệ Tử Sâm!" Lưu Phi Phàm nghe cái tên này, hắn đưa mắt nhìn chằm vào màn hình lớn. Hỉnh ảnh cao cao tại thượng của anh liền đập vào mắt hắn, khiến đầu hắn đau đến lợi hại.
" Ah, đầu của tôi!" Hắn lập tức gục xuống kêu lên. Mọi người ở sảnh bắt đầu chú ý tới hắn, họ chỉ trỏ bàn tán rất nhiều.
" Lệ Tử Sâm, là mày! Tao nhớ ra rồi, tất cả là tại mày! Thằng khốn nạn, là mày hại chết gia đình tao!" Ký ức của hắn bắt đầu hoàn chỉnh, cái ngày gia đình hắn bị hại vứt xuống biển, hiện rõ mồn một trong đầu hắn.
Tần Y Y và cha vừa mới đóng viện phí xong, hai người tiến đến đại sảnh. Còn đang muốn trở về phòng bệnh, thì thấy Lưu Phi Phàm đang quỳ rạp trên đất, cô ta vội vàng chạy đến.
" A Hải, anh làm sao vậy? Cơ thể chỗ nào không tốt? Sao lại đi chân trần chạy ra đây vậy?" Cô ta lo lắng hỏi dồn dập.
" A Hải? À không có gì cả, chỉ là anh muốn đi tìm em mà thôi!" Hắn hơi bất ngờ khi bị gọi là A Hải, nhưng liền sau đó cũng nhớ lại khoảng thời gian ở trên đảo với Tần Y Y.
" Mau đứng lên, để em đưa anh về phòng!" Cô ta khó nhọc đỡ hắn đứng dậy, rồi cả ba người trở về phòng bệnh của hắn.
Lưu Phi Phàm từ lúc nhớ ra suy nghĩ bắt đầu đen tối trở lại, hắn không thể nào bỏ qua cho Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt. Hắn phải trả thù, vậy là hắn quyết định sẽ dứt áo ra đi.
Thứ hắn cần lúc này là tiền, phải có tiền hắn mới rời khỏi cái nơi tồi tàn này được. Nghĩ đến thời gian ngọt ngào bên cạnh Tần Y Y, hắn lại cảm thấy buồn nôn.
" Tại sao mình có thể chơi trò vợ chồng với con nhỏ nhà quê này vậy? Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!" Hắn ta cảm thấy kinh tởm nói khẽ.
Nhớ lại mấy hôm trước cha của Tần Y Y đã cho cô ta một số của hồi môn, vậy là hắn lên kế hoạch ăn cắp tiền để bỏ đi. Chỉ cần có tiền, là hắn có thể đi tìm Lệ Tử Sâm trả thù rồi.
Sau vài ngày ở lại bệnh viện, hắn cuối cùng cũng được xuất viện trở về nhà, mấy ngày này hắn luôn tỏ ra bình thường, để không ai nghi ngờ hắn. Đây cũng là lúc hắn thực hiện kế hoạch của mình, trước khi hôn lễ của cả hai lại diễn ra.
Đêm đến, hắn chờ người trong nhà đã ngủ say, hắn liền thức dậy đi vào phòng của Tần Y Y hành động. Bởi vì cô ta quá tin tưởng hắn, nên chỗ cất đồ cũng cho hắn biết. Lưu Phi Phàm nhẹ nhàng bước vào, hắn đến tủ đầu giường, cẩn thận mở tủ ra.
Quả thật bên trong là tiền và vàng, đây là tài sản tích cóp cả đời của ba Tần Y Y, bởi ông ấy muốn dành mọi thứ tốt nhất cho cô.
" Đây rồi! Thật ngu ngốc, sao có thể cất tiền hớ hênh thế này cơ chứ?" Lưu Phi Phàm vui vẻ reo lên thật nhỏ, hắn lấy hết tài sản cho vào túi của mình.
Nhân lúc trời còn chưa sáng, hắn thu gom quần áo rời đi, bỏ lại những kỷ niệm tươi đẹp với Tần Y Y.
Lệ Tử Sâm bây giờ vẫn còn đang mải mê với công việc, anh không biết là nguy hiểm đã sắp đến rồi. Vũ Minh Nguyệt lúc này trong lòng cũng có một dự cảm bất an, nhưng cô lại không biết miêu tả cảm giác này thế nào.
" Tử Sâm, em đột nhiên cảm thấy khó chịu!" Cô nằm trong vòng tay anh lên tiếng.
" Chắc do thời tiết thay đổi, nên em mới cảm thấy như vậy thôi! Không có việc gì đâu!" Anh vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô nói.
" Chắc là như vậy!" Cô gật gù đáp.
" Bảo bối, chúng ta làm một chút có được không? Dạo này em bận việc công ty của ba em, anh đã ăn chay lâu rồi đó!" Giọng anh mờ ám nói thêm, bàn tay không tự chủ mà di chuyển trên cơ thể mỹ miều của Vũ Minh Nguyệt.
" Anh lại làm loạn rồi!" Cô bắt lấy bàn tay không nghe lời kia nói.
" Anh mặc kệ đấy! Nếu như hôm nay không thỏa mãn, anh cũng sẽ không để em ngủ ngon đâu!" Anh mè nheo đáp, rồi bất ngờ xoay Vũ Minh Nguyệt lại, áp cô dưới cơ thể cường tráng của mình.
" Ấu trĩ!" Cô chu môi nói, rồi túm lấy cổ áo anh mà kéo mạnh xuống, môi hai người liền chạm vào nhau.
Lệ Tử Sâm khóe môi nhẹ cong lên, anh lập tức đáp trả Vũ Minh Nguyệt, nhẹ nhàng mà mân mê cánh môi mềm mại của cô.
" Ưm...a..." Cơ thể cô bị anh kích thích không nhẹ, liền không kìm được mà rên lên vài tiếng khe khẽ.
Lệ Tử Sâm bàn tay liên tục đùa nghịch hai quả tuyết lê của cô, làm cho hai *** *** *** ***** ****. Chỉ mới là khúc dạo đầu, mà làn da của Vũ Minh Nguyệt đã ẩn hiện những dấu vết đỏ ửng.
____ **❄ To Be Continued ❄**_____