Cánh cửa lớn nhà kho bất ngờ mở ra, Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt song song bước vào, hai người khí thế như muốn nuốt trọn Lệ Tư Ý.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta hận bản thân tại sao không thể giết được Vũ Minh Nguyệt? Để bây giờ phải nhìn cảnh tượng chướng mắt thế này.
Bất ngờ hai tên vệ sĩ phía sau tiến lên trước, bọn họ ném một cái xác trước mặt Lệ Tư Ý, đây chính là một trong những tên côn đồ hôm trước.
" Ahh, mau ném nó ra khỏi đây!" Cô ta hoảng sợ hét lên đến chói cả tai.
" Lệ Tư Ý, cô biết sợ sao? Nếu đã sợ như vậy, tại sao còn đi hại người khác?" Vũ Minh Nguyệt tức giận nói, nhìn cô ta mà cảm thấy chướng mắt vô cùng.
" Ha, ai trên đời mà không sợ chứ? Nhưng so với việc đi hại người, thì tao càng sợ mất anh Tử Sâm hơn! Tại sao tao yêu anh ấy như vậy, mà anh ấy không chấp nhận tao chứ? Vũ Minh Nguyệt, mày thắng rồi đó, mày có thể đắc ý được rồi đó!" Cô ta nở nụ cười kinh dị trả lời.
" Bốp!" Vũ Minh Nguyệt không nói nhiều, cô trực tiếp đi đến vung một bạt tay thật mạnh vào mặt cô ta.
" Lệ Tư Ý, cô bệnh không nhẹ đó! Tình yêu rất thiêng liêng, cô đừng đem nó ra so sánh với ý nghĩ bệnh hoạn của cô! Đó không phải là yêu đâu, chỉ là sự ích kỷ của cô mà thôi!"
" Những chuyện cô làm không thể tha thứ, tôi sẽ bắt cô trả giá cho những việc làm đó! Nếu cô đã bệnh nặng như thế, tôi sẽ giúp cô trị bệnh!" Vũ Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta nói.
" Con tiện nhân khốn kiếp! Mày nói ai bệnh hả, mày mới chính là kẻ có bệnh, tao sẽ giết mày!" Lệ Tư Ý điên cuồng gào thét, cô ta cầm một viên gạch to bất ngờ đứng lên, lại muốn ra tay với Vũ Minh Nguyệt.
" Minh Nguyệt, cẩn thận!" Lệ Tử Sâm hốt hoảng kêu lên, anh co chân chạy đến muốn bảo vệ cô.
" Bốp! Răng Rắc!"
" Gyaaa!" Lệ Tư Ý đau đớn thét gào lên, bàn tay của cô ta đang nằm dưới chân Vũ Minh Nguyệt, cô dùng sức nhấn mạnh chân xuống.
" Muốn giở trò với tôi, cô sẽ không có cơ hội đâu! Lệ Tư Ý, cánh tay này cô không cần nữa, vậy tôi giúp cô xử lý nó!" Lực đạo của cô không đùa được, cánh tay phải của Lệ Tư Ý đã bị gãy mất rồi.
" Ahhh, tay của tôi!" Cô ta ôm cánh tay gào thét đến lợi hại.
" Minh Nguyệt, em không sao chứ?" Lệ Tử Sâm chạy đến hỏi cô.
" Em không sao, nhưng cô ta thì có sao rồi!" Cô lắc đầu đáp.
" Anh đưa em về nhà, ở đây không an toàn!" Anh lo lắng nhìn cô nói.
||||| Truyện đề cử:
Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
" Ừm, chúng ta về thôi!" Cô gật đầu đáp.
Hai người không thèm liếc nhìn Lệ Tư Ý lấy một cái, lạnh lùng xoay người rời đi.
" Tử Sâm, em là em của anh mà, hãy tha cho em có được không? Nể tình ba của em, hãy tha cho em đi!" Lệ Tư Ý bò lê dưới đất, cô ta nức nở kêu lên.
" À, cô không nhắc tôi cũng quên mất! Tư Ý, cô không phải con ruột của chú tôi, cô không hề có chung huyết thống với Lệ Gia! Vậy nên...không cần phải cầu xin nữa đâu, tôi sẽ không tha cho cô!" Lệ Tử Sâm bước chân dừng lại, anh lười biếng trả lời cô ta.
" Cái gì? Không thể nào?" Lệ Tư Ý hai mắt đỏ ngầu, cô ta thều thào nói.
" A Tự, cho cô ta xem đi!" Anh nhìn A Tự ra lệnh.
Hắn cầm giấy xét nghiệm đi đến, ném trước mặt Lệ Tư Ý. Cô ta đưa cánh tay còn lại nhặt lên xem, từng dòng chữ trên giấy khiến cô ta như chết lặng.
" Không, không phải như vậy? Thứ này là giả, em thật sự là em gái của anh mà, Tử Sâm thả em ra đi!" Lệ Tư Ý khóc lóc nài nỉ.
" Tin hay không thì tùy!" Lệ Tử Sâm lạnh nhạt ném cho cô ta một câu, rồi anh dẫn Vũ Minh Nguyệt rời đi.
Cánh cửa lớn dần khép lại, hi vọng của Lệ Tư Ý cũng biến mất theo đó, cô ta không xong thật rồi. Ở bên ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng gào khóc, và tiếng đập phá đồ đạc vang vọng.
" Đại thiếu gia, cậu muốn xử lý Tư Ý tiểu thư thế nào?" Trình quản gia đứng bên ngoài chờ họ, ông ấy lên tiếng hỏi.
" Cô ta không còn là tiểu thư của Lệ Gia nữa rồi! Trình quản gia, sau này đổi cách xưng hô đi!" Lệ Tử Sâm liền nói.
" Vâng, tôi sẽ thay đổi!"
" Tôi biết ông chăm sóc cô ta lâu như vây, ít nhiều cũng có tình cảm đi, nhưng cô ta không phải người bình thường! Trình quản gia, cô ta không xứng đáng để chúng ta đối tốt! Mẹ của tôi vì cô ta vẫn còn đang ở bệnh viện, tôi nhất định sẽ không để cô ta sống yên ổn!" Anh kiên định nhìn ông ấy nói tiếp.
Trình quản gia nhìn cánh cửa thở dài, ông ấy không thể biện hộ thêm nữa. Mặc dù ông ấy là quản gia của Lệ Tư Ý, nhưng dòng họ Trình trước nay luôn trung thành với Lệ Gia, cho nên ông ấy dù thương cô ta thì cũng phải đứng về phía Lệ Tử Sâm thôi.
Mà tiếp theo, số phận của Lệ Tư Ý thế nào ông ấy cũng không dám hỏi, nhưng ông ấy biết chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Rất may mắn là sau ba ngày hôn mê, Đường Cẩm Hoa cũng đã tỉnh lại, bà ấy còn có thể ăn chút cháo loãng.
" Mẹ, người ăn nhiều một chút cho mau khỏe! Lát nữa con sẽ đưa mẹ ra ngoài dạo, ở trong phòng cũng rất ngột ngạt!" Vũ Minh Nguyệt cẩn thận đút cháo cho bà ấy nói.
" Ừm, mẹ cũng muốn ra ngoài!" Đường Cẩm Hoa khó nhóc đáp.
____**