Đúng như những gì Trình quản gia nói, A Tự đã theo đó mà điều tra, Lệ Tư Ý hoàn toàn không phải cháu ruột của Lệ Gia. Cô ta là được Lệ Từ Khiêm mang từ cô nhi viện trở về, mục đích chỉ là để vợ mình không phải đau khổ.
" Sếp, quả nhiên Tư Ý tiểu thư không phải người nhà Lệ Gia!"
" Vậy sao? Thế thì cứ làm như những gì tôi đã nói đi, mang mẫu tóc cô ta đi xét nghiệm huyết thống! Cái gì cũng phải có chứng cứ, nếu không ba tôi sẽ không nghe đâu!"
" Vâng, tôi đã cho người xét nghiệm rồi, bây giờ chỉ còn chờ kết quả nữa thôi!"
Lệ Tư Ý lúc này vẫn chưa biết gì, cô ta tâm trạng bây giờ rất vui vẻ, bởi vì kế hoạch trừ khử mẹ con Vũ Minh Nguyệt sắp bắt đầu rồi.
Hôm nay Vũ Minh Nguyệt và Đường Cẩm Hoa đưa con trai ra ngoài, bọn họ đến trung tâm mua sắm, để mua đồ cho cháu trai của bà ấy.
" Minh Nguyệt, con mau đến đây nhanh lên! Nhìn chiếc lắc tay này xem, rất đẹp có phải không? Chúng ta mua nó cho Tiểu Thành Thành nhé!" Bà ấy vui vẻ kéo tay của cô nói.
" Kiểu dáng này thật đẹp, chắc là sẽ hợp với Tử Thành lắm đây!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
Hai người dạo rất lâu, mua cũng không ít đồ vật, Vũ Minh Nguyệt phải năn nỉ mãi, Đường Cẩm Hoa mới chịu đi về. Nhưng hai người không biết rằng, bọn họ là sắp rơi vào bẫy của Lệ Tư Ý mất rồi.
Vừa đi đến đại sảnh lớn của trung tâm, đột nhiên ở đây xuất hiện rất nhiều người, bọn họ mặc đồ thú bông ùa đến. Vệ sĩ nhất thời phản ứng không kịp, bọn họ liền tách nhau ra.
" Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?" Vũ Minh Nguyệt hoảng hốt gọi tìm kiếm, nhưng Đường Cẩm Hoa không có nghe thấy, bà ấy không thể trả lời cô
Đám vệ sĩ nhanh chóng giải tán đám đông, nhưng khi bọn chúng đi hết, thì Đường Cẩm Hoa và chiếc xe nôi của Tử Thành cũng mất tích. Giữa trung tâm chỉ còn lại Vũ Minh Nguyệt và những tên vệ sĩ.
" Mẹ, Tử Thành, hai người ở đâu rồi? Mẹ ơi! Tử Thành!" Cô kêu gào đến khản cổ, nhưng vẫn không có ai hồi đáp.
" Tử Sâm, mau gọi cho Tử Sâm đến đây!" Cô túm một tên vệ sĩ gầm lên, tâm trạng vô cùng hoảng loạn.
Vệ sĩ chia nhau ra làm việc, một người gọi về cho Lệ Tử Sâm, một nhóm khác tản ra đi tìm Đường Cẩm Hoa. Nhưng hai người như bị bốc hơi, không để lại chút tin tức nào cả.
" Phải làm sao bây giờ? Con trai của mình!" Vũ Minh Nguyệt chưa hết hoảng loạn, cô gục đầu khóc ngất trên ghế.
Lệ Tử Sâm nhận được tin tức, anh nhanh chóng chạy đến trung tâm mua sắm. Anh không ngờ Lệ Tư Ý lại ra tay nhanh như vậy, bọn họ chỉ mới nhận được tin sáng nay, căn bản là không kịp trở tay.
" Minh Nguyệt, anh đây! Đừng sợ, anh sẽ tìm mẹ và con trở về!" Anh chạy đến ôm cô vào lòng trấn an.
" Tử Sâm, phải làm sao đây! Con của chúng ta còn nhỏ như vậy, bọn bắt cóc có hay không sẽ làm hại nó!"
" Không đâu, nếu như bọn chúng muốn tiền, nhất định sẽ không làm hại Tử Thành đâu! Em bình tĩnh lại một chút, đừng lo lắng!"
Lệ Tử Sâm hai tay siết thành quyền, Lệ Tư Ý là đang thách thức giới hạn của anh rồi, lần này anh sẽ không lại bỏ qua." A Tự, cho người trở về nhà lớn Lệ Gia bắt Lệ Tư Ý lại, không được để cô ta rời khỏi nhà dù là nửa bước!"
" Còn có cho người kiểm tra camera an ninh, không được bỏ sót dù chỉ là một manh mối nhỏ! Cho dù có phải lật tung cả thành phố này, cũng phải tìm được người về đây cho tôi!"
" Lệ Tư Ý? Tại sao phải bắt Lệ Tư Ý?" Vũ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh thắc mắc hỏi.
" Tử Sâm, trả lời em đi! Tại sao phải bắt cô ta lạ? Cô ta có liên quan gì ở đây? Từ lúc Lệ Tư Ý trở về thái độ của anh và mẹ rất lạ, tại sao vậy?"
" Minh Nguyệt, chuyện này anh sẽ giải thích với em sau! Bình tĩnh lại, đừng xúc động nhiều quá!" Lệ Tử Sâm nắm tay cô, cố gắng nói cho cô hiểu.
" Không, anh phải trả lời em ngay bây giờ! Vụ bắt cóc này là do cô ta làm có đúng không? Là cô ta lên kế hoạch bắt con của em?"
Lệ Tử Sâm không thể nào giấu giếm nữa, tâm lý của Vũ Minh Nguyệt bây giờ không ổn định, cô sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
" Phải, là do Tư Ý làm!"
" Tại sao, cô ta làm vậy là vì mục đích gì?"
Lệ Tử Sâm thở dài, anh trầm ngâm rất lâu, rồi mới kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Vũ Minh Nguyệt nghe.
" Bốp!" Nghe xong cả rồi, Vũ Minh Nguyệt không khống chế được cảm xúc, mà vung một bạt tay cho Lệ Tử Sâm. Cô cảm thấy vô cùng thất vọng, nếu như anh chịu nói cho cô biết sớm hơn một chút, vậy thì chuyện này hôm nay sẽ không xảy ra.
" Tại sao em không được biết chuyện này? Nếu như em có thể biết sớm hơn một chút, thì em đã đề phòng cô ta rồi! Một người bệnh như thế, sao có thể để cô ta ở nhà chứ? Cô ta cần đến bệnh viện!"
" Minh Nguyệt, anh xin lỗi!"
" Anh đừng nói gì nữa, em không muốn nghe!"
Vũ Minh Nguyệt như một người mất hồn, cô khó nhọc đứng lên, từng bước từng bước đi ra ngoài.
" Sếp, anh mau đuổi theo cô ấy đi!" A Tự bên cạnh lên tiếng.
" Không cần đâu! Cô ấy cần yên tĩnh một chút, cứ để cô ấy một mình đi! Cử thêm vệ sĩ bảo vệ cô ấy!"
____**✒ To Be Continued ✒____
Hello mọi người, Ri đã trở lại và ăn hại hơn xưa!!!
Chỉ muốn nói với mọi người là sau một thời gian ở ẩn vì đau mắt, Ri sẽ bão chap vào chủ nhật này nha**!!