• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12


















Chương 12 Anh Ta Là Lý Cảnh Hào



Suy đi nghĩ lại, Lâm Tuệ Nghi vẫn chỉ đành lắc đầu.



“Chị Đinh, thật xin lỗi, nhưng những ứng viên này thực sự chưa thể đáp ứng được yêu cầu của tôi”.



Trên chiếc ghế đối diện, Đinh Uyển khẽ nhíu chân mày.



“Chị Đinh”, Lâm Tuệ Nghi tỏ vẻ trông mong, “Ngoài những người này ra, còn có ai nữa không?”.



Đinh Uyển lắc đầu: “Cô Lâm, đây là những ứng viên tốt nhất mà tôi đã chọn ra rồi, không có người nào tốt hơn nữa đâu”.



Cô dừng trong giây lát, rồi nói tiếp: “Thực ra tôi cũng biết những ứng viên này chưa thể đáp ứng được hoàn toàn các yêu cầu của cô, nhưng người có đủ kinh nghiệm, trình độ chuyên môn thì họ lại không muốn ứng tuyển. Cô biết đấy, công ty Quang Anh của cô hiện giờ...”.



Lâm Tuệ Nghi bỗng thấy chạnh lòng.



Cũng đúng thôi. Với tình trạng khó khăn của Quang Anh hiện tại, người tài giỏi nào lại muốn đâm đầu vào kia chứ. Họ có năng lực thì thiếu gì chỗ tốt hơn để xin vào làm. Mặc dù mức lương cô đưa ra không thấp, so với mặt bằng chung phải nói đã cao hơn rất nhiều, nhưng bấy nhiêu e là vẫn chưa đủ thu hút.



Cô lại cúi xuống nhìn đống hồ sơ đặt trên bàn, tự hỏi mình có nên mạo hiểm hay không? Cô vốn đâu dư dả thời gian mà chờ đợi.



Đinh Uyển ngồi yên quan sát, ánh mắt cảm thông. Cô hơi do dự, nhưng rồi cũng nói ra: “Cô Lâm, kì thực tôi có biết một người. Anh ta hoàn toàn đáp ứng được, thậm chí vượt xa cả mức kì vọng của cô. Với năng lực của anh ta, nếu được anh ta trợ giúp, tôi nghĩ công ty Quang Anh của cô sẽ rất nhanh liền khởi sắc”.



Lâm Tuệ Nghi đang thất vọng, nghe vậy hai mắt liền sáng lên. Cô vội hỏi: “Chị Đinh, là ai vậy? Xin chị hãy nói cho tôi biết”.



“Cô Lâm, cô đừng vội. Tôi sẽ cho cô thông tin của anh ta, nhưng mà...”.



Tưởng Đinh Uyển đang đòi hỏi chuyện tiền nong, Lâm Tuệ Nghi liền hứa sẽ chi trả thêm một khoản riêng cho cô. Nhưng Đinh Uyển lại lắc đầu: “Cô Lâm, ý tôi không phải như vậy”.



Cô tiếp lời: “Về người nọ, như tôi vừa nói, năng lực của anh ta là không phải bàn cãi, song con người anh ta...”.



“Như thế nào?”.



“Hơi lập dị”.



“Lập dị?”.



“Ừm”, Đinh Uyển tiết lộ thêm, “Anh ta chính là hình mẫu cho câu nói ‘lắm tài thì nhiều tật’. Tính khí của anh ta thật sự không tốt lắm. Nếu không, với năng lực của anh ta, làm sao lại mất việc được chứ”.



“Chị Đinh, có thể cho tôi biết lí do anh ta bị mất việc không?”, Lâm Tuệ Nghi lại hỏi.



Đinh Uyển gật đầu: “Chuyện này vốn cũng chẳng phải bí mật. Lí do khiến anh ta bị mất việc là vì anh ta đã đánh sếp của mình”.



Hả?!



Dù đã chuẩn bị tâm lí, Lâm Tuệ Nghi vẫn khó tránh ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ nguyên nhân lại là như vậy.



Đánh sếp? Anh ta... sao mà giống...



“Cô Lâm, chắc không phải đang liên tưởng đến hình ảnh một gã côn đồ đó chứ?”, Đinh Uyển mỉm cười.



Lâm Tuệ Nghi có hơi xấu hổ. Quả thực vừa rồi trong đầu cô đã nghĩ như vậy.



Bên đây, Đinh Uyển nhẹ lắc đầu: “Tôi bảo đảm với cô, anh ta không phải hạng người thô tục đó đâu. Cô chưa biết đấy thôi, thực ra anh ta rất được phụ nữ yêu mến. Chuyện anh ta bị mất việc, một phần cũng là do anh ta bênh vực phụ nữ”.



Lâm Tuệ Nghi càng nghe, trong lòng càng hiếu kì. Cô thậm chí còn nghĩ anh chàng này thú vị.



“Chị Đinh, chị có thể kể thêm những điều chị biết về anh ta không?”.



“Tò mò rồi hả?”, Đinh Uyển đá mắt, trêu.



Lâm Tuệ Nghi thì chỉ biết mím môi gượng cười.



“Nếu cô muốn thì hôm nay tôi nhiều chuyện một chút vậy. Sự thể là như vầy...”.



Đinh Uyển say sưa kể, Lâm Tuệ Nghi thì chăm chú lắng nghe. Chả mấy chốc cô đã hiểu được đầu đuôi cớ sự – cái lí do mà anh chàng “lập dị” kia ra tay đánh sếp của mình, để rồi sau đó bị đuổi việc.



Sếp của anh ta vốn dĩ là một tên háo sắc. Gã có để ý một nữ nhân viên trong công ty lâu rồi, không ít lần định giở trò với cô, nhưng cứ mỗi lần gã tính tòm tem với cô ẻm là lại bị anh chàng kia phá đám. Như thế thì cũng thôi, anh chàng vậy mà còn công khai chỉ trích, nặng lời thóa mạ gã sếp của mình. Lúc bị gã sếp đe dọa, anh chàng không những không nhượng bộ, trái lại càng làm to chuyện hơn. Buổi trưa hôm đó, ngay tại văn phòng giám đốc, anh chàng đã lao vào tẩn cho gã sếp dâm dê của mình một trận ra trò trước khi vắt áo vest lên vai rồi cứ thế hiên ngang bước ra khỏi cổng công ty trước sự ngỡ ngàng của toàn thể nhân viên.



Tất nhiên, nếu nữ nhân viên mà gã giám đốc kia có ý định tòm tem là bạn gái hay người anh chàng thầm thương trộm nhớ thì sẽ chẳng quá khó hiểu; đằng này, giữa hai người lại không có gì với nhau cả. Nói cách khác, anh chàng ra tay đánh sếp chỉ đơn thuần vì thấy gã gai mắt, để thỏa dạ mình mà thôi.



“Anh ta chính là một con người cao ngạo và ngang tàng như thế đó”, Đinh Uyển kết luận.



Kế đấy, cô ngó sang Lâm Tuệ Nghi vẫn còn đang thả hồn theo câu chuyện: “Cô Lâm, người đàn ông này chẳng khác nào ngựa chứng bất kham, tính tình tùy hứng, đôi lúc rất vô kỉ luật. Tôi không nghĩ cô có thể chịu đựng được anh ta đâu”.



Lâm Tuệ Nghi ngẩng đầu lên.



“Anh ta tên gì?”.



Thái độ hết sức nghiêm túc. Nó cho thấy cô đã quyết định một điều gì đó.



Đinh Uyển hơi ngạc nhiên. Cô không nghĩ Lâm Tuệ Nghi lại có quyết định vội vàng như vậy.



“Anh ta họ Lý, tên Cảnh Hào”.



“Lý Cảnh Hào...”, Lâm Tuệ Nghi nhẩm lại, trong dạ chờ mong. Trực giác mách cho cô biết người đàn ông này sẽ giúp cô lèo lái công ty vượt qua khủng hoảng. Nghe hơi kì lạ, nhưng đích xác cô khá có thiện cảm với anh chàng. Hẳn vì hành động bênh vực phụ nữ, việc anh ta sẵn sàng mắng chửi, thậm chí ra tay đánh đập gã sếp dâm dê kia của mình.



Cách đây ít hôm, Lâm Tuệ Nghi cô đã trải qua chuyện đó – bởi thất thế sa cơ, vì cần tiền mà phải cắn răng chịu nhục, đem thân ra cho một lão già chà đạp...



“Chị Đinh, xin hãy cho tôi thông tin liên lạc với anh ta”.



“Nếu cô thật sự muốn”.



Đinh Uyển lấy bút viết ra số điện thoại và địa chỉ của Lý Cảnh Hào rồi đưa cho Lâm Tuệ Nghi.



“Công ty cũng có lưu giữ một bộ hồ sơ của anh ta, cô đợi một chút để tôi đi lấy”.



Đinh Uyển xoay gót đi ra khỏi phòng, chưa đầy năm phút sau thì đã trở lại. Cô đem bộ hồ sơ vừa mang tới đưa đến trước mặt Lâm Tuệ Nghi: “Đây là hồ sơ của anh ta, cô Lâm cứ cầm tham khảo”.



“Cảm ơn chị”.



Đinh Uyển lắc đầu: “Cô đừng vội cảm ơn tôi. Tôi không chắc anh ta sẽ đồng ý về làm trợ lí cho cô đâu. Như tôi nói rồi đó, người đàn ông này rất cao ngạo, tính tình cũng rất tùy hứng”.



“Tôi sẽ thử thuyết phục anh ta”.



“Vậy tôi chúc cô may mắn. Nếu quả anh ta chịu về làm việc cho cô, tôi dám cá công ty cô sẽ rất nhanh liền khởi sắc”.



...



“Phù...”.



Lâm Tuệ Nghi đã rời đi, trong phòng hiện chỉ còn một mình Đinh Uyển. Cô ngồi đó, ngẫm lại những gì vừa mới xảy ra, dạ hơi áy náy.



Cô đã lừa dối Lâm Tuệ Nghi. Ban nãy, hết thảy đều là đóng kịch, theo sự chỉ đạo của người khác mà tiến hành. Kẻ đã sai khiến cô, anh ta cũng không ai xa lạ, chính là Trần Tiến - người thanh niên điển trai đeo kính cận từng lái chiếc Bentley phiên bản giới hạn tới nhà nghỉ Ngọc Lan đón Lý Cảnh Hào.



Cửa mở, trong chiếc vest màu xanh đen quen thuộc, Trần Tiến thong thả tiến vào phòng. Anh nhìn Đinh Uyển, gật đầu: “Chị làm tốt lắm”.



Đinh Uyển vội đứng lên, dáng vẻ câu nệ: “Cậu Trần, không biết cậu có cần tôi làm thêm gì nữa không?”.



“Không cần”.



Trần Tiến nói tiếp: “Chị Đinh, chuyện hôm nay, tôi muốn chị hãy giữ kín. Phàm là việc không nên nói thì đừng bao giờ nói. Chị hiểu ý tôi chứ?”.



“Xin cậu Trần yên tâm, Đinh Uyển tôi sẽ giữ mồm giữ miệng”.



“Vậy thì tốt”.



Trần Tiến xoay gót rời đi. Trước khi đi, Đinh Uyển thấy anh ta có rút điện thoại gọi cho ai đó. Liền sau đấy, thời điểm anh ta vừa cúp máy, chưa đầy năm giây thì chuông điện thoại của cô lập tức reo lên.



Là sếp tổng của cô gọi.



Đinh Uyển vội nghe máy.



“Dạ, em nghe sếp”.



“Đinh Uyển, kể từ hôm nay cô chính thức được bổ nhiệm làm trưởng phòng bên bộ phận của cô”.



“S-Sếp nói gì cơ? Em được...”, Đinh Uyển ngỡ mình nghe lầm, hỏi lại.



“Tôi nói là kể từ hôm nay cô chính là trưởng phòng. Chúc mừng cô”.



Đinh Uyển buông điện thoại xuống, mặt ngây ra. Cô vẫn chưa dám tin đây là sự thật. Năm năm nay, cô nỗ lực phấn đấu còn không phải vì chức trưởng phòng này. Thế nhưng cứ mỗi lần cô nghĩ đã nắm chắc trong tay thì ghế trưởng phòng lại bị sếp tổng đẩy sang cho người khác. Ông ta phân biệt, không muốn để phụ nữ nắm giữ những chức vụ quan trọng trong công ty. Vốn cô đã hết hi vọng, chẳng còn trông mong gì nữa, thế nhưng giờ...



Tại sao lão sếp cổ hủ, khó ưa của cô lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, lại còn đột ngột quyết định? Khi mà người giữ chức trưởng phòng hiện tại vẫn đang làm tốt công việc của mình?



Lẽ nào...



Đinh Uyển nhớ lại ban nãy, ngay sau khi cậu Trần kia vừa tắt máy thì sếp tổng liền gọi điện thông báo cho cô.



Phải, nhất định là do anh ta!



Trước khi được giao nhiệm vụ tiếp đón Lâm Tuệ Nghi, lão sếp của cô đã từng đặc biệt lưu ý cô phải làm cho thật tốt, tuyệt đối không được để cậu Trần kia bất mãn. Lão ta bảo nếu cậu Trần mà không vừa ý, Đinh Uyển cô sẽ lập tức bị sa thải, còn lẩm bẩm rằng ngay đến bản thân lão cũng phải đóng cửa công ty cuốn gói về quê.



Chỉ một câu nói liền thay đổi số phận một con người, kể cả đó là một vị tổng giám đốc công ty, rốt cuộc cậu Trần kia có lai lịch thế nào?



Lớn. Nhất định là rất rất lớn!



Trấn Tiến, Lý Cảnh Hào, những cái tên này, Đinh Uyển cô buộc lòng phải ghi nhớ. Đây là những người mà cô không bao giờ được phép đắc tội!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK