Chương 15 Cô Có Dám Kí Không
“Anh Lý, vậy tôi coi như chúng ta đã thỏa thuận. Tôi sẽ...”.
“Chờ đã”.
Bị cắt ngang, Lâm Tuệ Nghi nghi hoặc: “Anh còn vấn đề gì nữa?”.
“Cô Lâm, lúc nãy tôi nói muốn thêm điều kiện”.
“Không phải anh vừa thêm?”.
“Tôi đâu có nói chỉ thêm một điều”, Lý Cảnh Hào đáp tỉnh queo.
“Lý Cảnh Hào, anh...”.
“Đâu phải tại tôi, là do cô Lâm nghe không kĩ đấy chứ”.
Lâm Tuệ Nghi cắn môi, trong lòng ủy khuất: “Còn điều kiện gì nữa, anh nói luôn một lần đi”.
Lý Cảnh Hào cười, nói ra: “Ngoài mức lương cơ bản, năm mươi phần trăm lợi nhuận kia ra thì tôi còn muốn...”.
Lâm Tuệ Nghi im lặng ngồi nghe, cố giữ bình tĩnh. Điều kiện của anh chàng này thật sự là không ít chút nào, thậm chí anh ta còn có những yêu cầu cổ quái chẳng giống ai nữa.
Đợi cho Lý Cảnh Hào nói hết, lúc này cô mới lên tiếng: “Anh Lý, những đòi hỏi của anh, tôi tin không một công ty nào chấp thuận được đâu. Nhưng, như anh nói, đây là một trường hợp đặc biệt, vậy nên tôi cũng sẽ đưa ra ưu đãi đặc biệt. Tôi có thể đồng ý tất cả những điều kiện của anh, chỉ là... Anh Lý, tôi làm sao yên tâm tin tưởng rằng anh sẽ giúp tôi đưa công ty Quang Anh vượt qua cơn khủng hoảng? Nếu anh không làm được thì sao?”.
“Cô Lâm đang nghi ngờ năng lực của tôi?”.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi chưa từng tận mắt thấy anh làm việc”.
Lý Cảnh Hào cúi mặt trầm ngâm, ngẩng lên thì nói: “Cô Lâm muốn có sự bảo đảm? Thôi được, thế này đi. Tôi và cô làm thêm một thỏa thuận: Nếu như tôi không thể vực dậy công ty Quang Anh của cô, vậy thì cuộc sống sau này của hai mẹ con cô, Lý Cảnh Hào tôi sẽ lo liệu”.
Lâm Tuệ Nghi vốn đang chăm chú lắng nghe, trong lòng vốn trông đợi, giờ nghe xong, nhất thời lại chẳng biết nên phản ứng ra sao. Sự bảo đảm này của anh ta...
“A-Anh nói cái gì vậy? Ai mượn anh...”.
“Tôi nói thật”, Lý Cảnh Hào lại chen ngang. “Nếu Quang Anh sụp đổ, gia cảnh cô không phải sẽ rất khó khăn ư? Cô Lâm, tôi hoàn toàn nghiêm túc”.
“Đây là sự bảo đảm của anh?”, Lâm Tuệ Nghi đã lấy lại bình tĩnh. Đối với Lý Cảnh Hào, cô coi như đã hiểu thêm được một chút. Anh chàng này đúng là khác hẳn người ta. Những ý nghĩ trong đầu anh chàng, cô thật tình vẫn chưa thể theo kịp. Nó khá “lập dị”, song nếu ngẫm kĩ thì cũng thấy rất hợp lí.
Công ty Quang Anh sụp đổ, hai mẹ con cô sẽ lâm cảnh khốn cùng, còn sự bảo đảm nào tốt hơn là có người chịu trách nhiệm chăm lo, bảo bọc?
Nhưng nếu như thế, anh ta chẳng phải sẽ giống...
“Một người chồng”, ý nghĩ ấy làm cho Lâm Tuệ Nghi xấu hổ. Cô vội xua đi.
Cố tỏ ra tự nhiên, cô nói: “Anh Lý, sự bảo đảm này của anh nghe cũng thú vị đấy. Chỉ là, tôi cảm thấy hoài nghi. Anh không giống kẻ có gia thế, còn con người anh...”.
Lý Cảnh Hào bật cười. Anh cầm cốc nước của mình đưa lên miệng, uống qua một ngụm. “Cô Lâm, Lý Cảnh Hào tôi tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông. Tôi nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Vậy còn cô?”.
“Tôi?”.
“Cô Lâm đã có sự bảo đảm của tôi, bản thân cô cũng phải cho tôi một sự bảo đảm chứ”.
“Tôi chưa hiểu ý anh lắm”.
“Thỏa thuận là thế này. Nếu tôi không thể đưa công ty Quang Anh của cô vượt qua khủng hoảng, giúp nó sinh lời thì cuộc sống sau này của mẹ con cô, Lý Cảnh Hào tôi sẽ gánh vác. Ngược lại, nếu tôi làm được, vậy thì cuộc sống sau này của tôi, cô Lâm đây phải chịu trách nhiệm”.
“C-Chịu trách nhiệm?”.
Lý Cảnh Hào gật đầu: “Cơm tôi ăn, chỗ tôi ở, chi phí sinh hoạt hàng ngày của tôi, tất cả sẽ do cô Lâm chi trả”.
Lâm Tuệ Nghi: “...”.
Nếu ai hỏi tâm trạng của Lâm Tuệ Nghi lúc này ra sao thì đáp án chính là “hoang mang”. Cô đang bị Lý Cảnh Hào làm cho rối trí.
“Chờ một chút. Anh Lý, tôi vẫn chưa hiểu những gì anh nói. Nếu công ty tôi vượt qua khủng hoảng, anh sẽ được chia năm mươi phần trăm từ lợi nhuận của tôi, bản thân anh còn có số lương cơ bản hàng tháng, tại sao lại bắt tôi chi trả tiền ăn, phí sinh hoạt hàng ngày của anh?”.
“À, là để bảo đảm thôi. Biết đâu sau khi Quang Anh khởi sắc, cô Lâm đây lại bỗng cảm thấy Lý Cảnh Hào tôi gai mắt, quyết định sa thải tôi. Hoặc vào một ngày đẹp trời nào đó, tôi đang dạo phố trên đường thì bất ngờ bị xe tông phải, trở thành người tàn tật, mất khả năng lao động. Lúc ấy tôi không thể tự mình kiếm cơm thì đương nhiên phải cần ai đó chu cấp rồi”.
“Anh Lý, cho dù không làm việc thì anh vẫn nhận được năm mươi phần trăm lợi nhuận từ tôi”, Lâm Tuệ Nghi nhắc.
Lý Cảnh Hào nhún vai, vẻ mặt xem thường: “Phải, nhưng đó là với điều kiện công ty cô làm ăn có lãi. Lúc nó thua lỗ đâu này? Hoặc giả sử có ai đó động tay động chân tự mình sửa đổi số liệu... Lý Cảnh Hào tôi đâu có tùy thời giám sát được”.
Lâm Tuệ Nghi triệt để tắt tiếng. Hôm nay cô coi như đã được mở mang tầm mắt rồi.
Cực phẩm! Anh ta đúng là một con người cực phẩm!
Cô dám cá, lật tung hết Mạch Thành cũng không tìm ra được người đàn ông thứ hai như vậy đâu. Suy nghĩ của anh ta, nó ở cái tầm... cái tầm...
“Cô Lâm, thế nào? Thỏa thuận này có dám kí không?”, trong khi nói, Lý Cảnh Hào cố tình bày ra bộ dáng như thể trêu ngươi.
Bị khiêu khích, Lâm Tuệ Nghi quyết định tức thì: “Anh dám, tại sao tôi lại không dám?”.
Bên kia, kẻ nào đó vừa mới nhếch môi.
...
Trong phòng, mùi diêm cháy một lần nữa xuất hiện. Lý Cảnh Hào đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống lòng đường, nơi chiếc Toyota Vios màu đen vừa lăn bánh.
“Lâm Tuệ Nghi, cô vẫn giống như ngày nào nhỉ...”.
“Tiếc là bộ mặt đó lại chẳng phải duy nhất. Tôi tự hỏi, rốt cuộc thì cô có tới bao nhiêu gương mặt vậy?”.
“Không sao, rồi tôi sẽ tìm ra con người thật của cô thôi”.
Dưới đường, bóng dáng chiếc Toyota Vios đã hoàn toàn khuất dạng. Lý Cảnh Hào thu hồi ánh mắt, đang tính khép cửa lại thì điện thoại trong túi quần bỗng bất ngờ đổ chuông.
Anh nhấc máy.
“Cậu Lý, ngài Harvin đã vừa đến công ty”, đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên.
“Tôi biết rồi. Cô cứ dẫn ông ấy tới phòng trưng bày trước. Tôi sẽ về ngay”.
“Dạ, cậu Lý”.
Từ danh bạ điện thoại, một cái tên quen thuộc được chọn, Lý Cảnh Hào thực hiện cuộc gọi thứ hai.
“Anh, em nghe”.
“Tiến, em lái xe qua đón anh”.
“Vâng, em tới ngay”.
“Luôn tiện ghé mua anh gói thuốc”.
Trần Tiến làm việc rất mau lẹ, chỉ thoáng chốc đã lái xe đến nơi. Anh đích thân mở cửa, lấy gói thuốc vừa mua đưa cho Lý Cảnh Hào.
“Anh”.
“Sao?”.
“Thuốc này rất nặng. Anh đừng hút nhiều quá, sẽ không tốt cho sức khỏe”.
Lý Cảnh Hào cười nhẹ: “Anh biết rồi”.
Nói xong, anh trèo lên xe.
Trần Tiến thầm bất đắc dĩ. Anh biết lời khuyên của mình sẽ chả có tác dụng gì. Đối với Lý Cảnh Hào, thuốc lá cũng giống như là tri kỉ vậy.
“Anh, chúng ta về công ty luôn phải không?”.
“Ừm, về thẳng công ty. Ông Harvin đang đợi ở đó”.
...
Xe chạy chậm dần, chậm dần rồi ngưng hẳn. Lâm Tuệ Nghi đợi cánh cổng mở ra thì bảo Hồng giúp mình đưa xe vào trong, phần cô lại xuống đi bộ. Một động thái khác lạ so với thường ngày.
Hồng không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho là cô chủ mệt nên mới giao xe cho mình đem cất nên cũng vui vẻ vâng lời.
Xong xuôi đâu đấy, cô đem chìa khóa vào trong nhà.
“Cô Nghi, chìa khóa xe nè cô”.
“Con cứ để trên tủ đi. Cô vào nghỉ một lát”.
“Dạ”.
“À, Hồng ơi! Sáng giờ dì Hạnh có gọi điện không con?”.
“Dạ có”, Hồng thuật lại, “Khoảng nửa tiếng trước dì Hạnh có gọi lên, nói đã lên xe rồi, chắc tầm độ xế chiều là dì sẽ về tới nơi”.
“Vậy hả? Dì còn nói gì nữa không?”.
“Dạ, dì dặn con trong thời gian dì về quê, ở trên này con phải chăm sóc tốt cho cô và bé Minh”.
“Dì Hạnh này thật là, cô có phải trẻ con đâu cơ chứ”.
Giọng nói nhỏ dần, từ tầng một, Lâm Tuệ Nghi hiện đã lên đến tầng hai. Cô mở cửa phòng riêng, vừa cởi giày ra là lập tức gieo mình xuống giường.
“Lâm Tuệ Nghi à Lâm Tuệ Nghi, lúc đó trong đầu mày nghĩ gì mà lại đi đồng ý với anh ta chứ?”.
Ngẫm lại những gì đã xảy ra giữa mình và Lý Cảnh Hào, Lâm Tuệ Nghi vẫn cảm thấy nó thiếu chân thực. Cô không tin được là mình lại có thể đồng ý những điều kiện đó, rồi cả bản thỏa thuận kì quái kia nữa.
“Lâm Tuệ Nghi, chắc mày bị điên mất rồi. Sao mày lại có thể tin tưởng anh ta như vậy chứ? Mày thậm chí chỉ mới gặp anh ta lần đầu...”.
Hôm nay, Lâm Tuệ Nghi cô đã cư xử chẳng giống mình chút nào. Bình thường cô đâu có như vậy.
Cô đang hối hận sao? Lâm Tuệ Nghi tự hỏi, nhưng sau đó lập tức lắc đầu phủ nhận. Nghe hơi lạ, nhưng quả tình cô rất kì vọng ở Lý Cảnh Hào. Mặc dù cái bản mặt của anh ta vốn chả dễ ưa gì mấy.
“Lý Cảnh Hào, chỉ mong là anh sẽ không làm tôi thất vọng”.
Lâm Tuệ Nghi khép mắt, rất nhanh đã chìm vào cơn mộng. Trong mơ, cô lại nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông mà mình từng yêu tha thiết nhất – Lý Nghiêm...
...
Lúc Lâm Tuệ Nghi lái xe đến tòa nhà C4 nằm trên hẻm 175 đường Chu Ân thì thấy Lý Cảnh Hào đã đứng đợi sẵn. Hôm nay, anh ta ăn mặc rất lịch thiệp: phía dưới là chiếc quần dài màu đen, bên trên là sơ mi dài tay màu trắng cùng áo vest cổ điển. Tinh tế, sang trọng, “nhan sắc” tăng lên bội phần.
Thì sao chứ? Ai thèm quan tâm anh ta đẹp hay xấu đâu. Lâm Tuệ Nghi mở cửa xe, bước ra ngoài. Trong lòng cô đang cảm thấy khó chịu với anh chàng đấy.
“Anh Lý, như vầy là sao?”.
“Như vầy?”, Lý Cảnh Hào tỏ ra nghi hoặc.
Lại còn giả vờ? Lâm Tuệ Nghi chất vấn: “Anh Lý, chẳng phải đã nói hôm nay anh sẽ chính thức đi làm? Tại sao anh không tự đến công ty mà gọi điện bảo tôi tới đón?”.
Rốt cuộc Lâm Tuệ Nghi cô là giám đốc hay anh ta là giám đốc đây?
“Cô Lâm, à không, giám đốc, tôi cũng chẳng tính làm phiền cô đâu, nhưng cô thấy đấy: tôi không có xe”.
“Vậy sao anh không gọi taxi? Xe buýt cũng có chạy mà”.
“Không quen”.
“Anh...”.
“Giám đốc, cũng muộn rồi, tôi nghĩ chúng ta nên đến công ty thôi”.