Chương 19 Kẻ Gian
Lâm Tuệ Nghi bật dậy như một chiếc lò xo, gương mặt
cực kì hoảng hốt.
Cô làm sao dám để con gái nhìn thấy cảnh mẹ nó
trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, đè lên một người đàn ông
trần truồng như nhộng được.
Tương tự Lâm Tuệ Nghi, Lý Cảnh Hào cũng bị tiếng
gọi của Lý Minh làm giật mình. Theo phản xạ, anh vội nhặt
lấy chiếc khăn tắm, bằng tốc độ nhanh nhất đem quấn
nửa thân dưới của mình lại.
Thịch!
Chưa kịp quấn xong chiếc khăn thì một nắm tay đã
thúc vào bụng anh.
Lâm Tuệ Nghi mím môi, trừng mắt đưa bộ đồ cũ của
chồng mình cho anh, rồi chỉ vào lối đi dẫn đến phòng tắm.
Hiểu ý, Lý Cảnh Hào lập tức ôm lấy quần áo chạy về
phía đó.
"Mẹ ơi!"
Bóng lưng Lý Cảnh Hào vừa khuất thì cũng là lúc Lý
Minh chạy vào trong nhà. Như mọi khi, cô bé áp sát Lâm
Tuệ Nghi, ôm lấy chân cô.
Lâm Tuệ Nghỉ cố nặn một nụ cười, tỏ ra thật tự nhiên
nhất có thể.
“Con gái của mẹ về rồi đấy à”.
“Mẹ, sao mặt mẹ đỏ vậy?”.
Trong bụng Lâm Tuệ Nghỉ nhảy lên một cái. Cô lấp
liếm: “À, ừ... tại mẹ vừa ở dưới bếp lên”.
“Ủa, mẹ làm gì dưới bếp? Mẹ hâm đồ ăn hả?”.
"À, phải. Mẹ vừa đi hâm nóng đồ ăn”, Lâm Tuệ Nghỉ
đáp mà trong lòng xấu hổ không thôi.
Càng khiến cô ngượng ngùng hơn nữa là câu nói kế
tiếp được thốt ra từ miệng con gái.
"Mẹ ơi, sàn nhà dính nước nè. Còn có dấu chân nữa..."
Tới lúc này, Lâm Tuệ Nghỉ muốn giấu cũng khó lòng
giấu thêm được. Cô có thể qua mặt Lý Minh, nhưng làm
sao gạt được Hồng - kẻ vừa mới bước vô nhà?
“Dấu chân nào đâu? Minh Minh chỉ cô Hồng xem với”.
“Ở đây nè, cô Hồng tới xem đi”, vừa nói Lý Minh vừa
đưa tay chỉ xuống nền nhà.
Hồng đi tới, đưa mắt ngó xem thì thấy quả có dấu
chân ướt thật.
Là của cô Nghi? Hồng lập tức lắc đầu phủ định. Dấu
chân in bên dưới lớn hơn của cô Nghỉ nhiều.
Hồng ngẩấng lên nhìn Lâm Tuệ Nghi.
“Hừm”, Lâm Tuệ Nghỉ khẽ hắng giọng, giữ bình tĩnh
nói ra, “À, lúc nãy trợ lí lái xe đưa cô về, người anh ta bị
dính bẩn cho nên.. .".
“Cho nên tôi đã xin giám đốc cho phép được tắm gội ở
đây”, Lý Cảnh Hào thay Lâm Tuệ Nghỉ nói tiếp những lời
còn dang dở.
Theo hướng thanh âm, Hồng và Lý Minh cùng quay
đầu nhìn lại. Từ chỗ lối đi dẫn đến phòng tắm, cả hai thấy
một người đàn ông bước ra. Anh ta khoác trên người
chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh, phía dưới mặc chiếc
quần dài màu xám hơi rộng, nước da trắng trẻo, vóc người
cao ráo, phải nói điển trai cực kì.
“Ơ... chú xinh đẹp này!” Lý Minh chỉ tay vào Lý Cảnh
Hào, khuôn mặt bầu bĩnh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô bé nhớ được. Lần trước, khi mẹ đưa cho cô bé xem
bộ hồ sơ kia, cô bé đã nhìn thấy tấm ảnh thẻ dán trên mặt
giấy của Lý Cảnh Hào.
Thoạt đầu Hồng còn ngờ ngợ, giờ nghe Lý Minh nói
vậy thì đã gần như chắc chắn. Người đàn ông điển trai,
phong độ vừa bước từ phòng tắm ra đây, khẳng định
chính là Lý Cảnh Hào nọ - cái người tài năng mà cô Nghi
đã nói sẽ tuyển dụng làm trợ lí riêng của mình đó.
Nếu Lý Minh và Hồng cảm thấy bất ngờ thì với Lý Cảnh
Hào, tâm trạng của anh cũng chẳng khác gì. Hết thảy là vì
câu nói hồn nhiên kia: “Ơ... chú xinh đẹp này!”.
Xinh đẹp? Dành cho một người đàn ông?
Ai đã gieo vào đầu cô bé khái niệm ấy vậy?
Anh đưa mắt kiếm tìm thân ảnh Lâm Tuệ Nghi.
Ý gì? Lâm Tuệ Nghi cảm thấy mình thật oan uổng. Còn