Chương 26: Giải quyết xong xuôi
Cao Hồng Thái, Dương Bưu, cả hai đều đã im thin thít.
Trong khi đó, ở phía bên này, hai bố con Phan Đình Hải
cũng thầm nuốt nước bọt. Phong thái hành xử của Lý
Cảnh Hào, cái sự độc ác phảng phất quanh người anh ta,
hầu như ai cũng đều cảm nhận được.
Phù...
Khói thuốc bay bay, người hút thuốc ngồi vắt chéo
chân, ngả lưng tựa ghế. Từ miệng anh, những câu từ
được chầm chậm thốt ra: “Cao Hồng Thái, kể từ lúc Lâm
Tuệ Nghi tiếp quản công ty Quang Anh, ông đã lợi dụng
sự non nớt, thiếu kinh nghiệm điều hành của cô ấy mà
cấu kết với những người khác để tham ô, trục lợi. Xét ra,
ông chính là kẻ đã chiếm dụng nhiều nhất. Để tôi liệt kê
xem nào...”
Dựa vào trí nhớ cực tốt của mình, Lý Cảnh Hào kể ra
từng sự việc một cách chỉ tiết. Hơn một năm qua, Cao
Hồng Thái đã tham ô bao nhiêu, ở sau lưng Lâm Tuệ Nghi
giở những trò gì, hết thảy đều được anh tường thuật rõ
ràng.
Cao Hồng Thái bị bắt quỳ nghe, càng nghe cõi lòng
càng chìm xuống. Những chuyện xấu xa mà gã đã làm,
cứ tưởng mình che đậy kĩ, giờ phút này lại bị phanh phui
trần trụi, không sót thứ gì.
Nếu trước đó vẫn còn có chút hoài nghỉ về thân phận
của Lý Cảnh Hào thì bây giờ gã đã hoàn toàn tin tưởng.
Lý Cảnh Hào chỉ mới đến công ty mấy ngày, với thời gian
ngắn ngủi như vậy lại có thể dễ dàng tra ra hết thảy,
chính xác đến từng cái tên, từng con số, không phải
nhân vật quyền thế, quan hệ sâu rộng thì tuyệt đối không
làm được.
Người đàn ông bí ẩn, đầy quyền lực này, y sẽ định
đoạt gã thế nào đây?
“Cao Hồng Thái, Dương Bưu, những gì tôi vừa nêu,
không sai chứ?”.
“Cậu Lý, là tôi tham lam ngu muội, đã làm chuyện
không phải với cô Nghỉ! Xin cậu Lý rộng lòng tha thứ!”.
“Cậu Lý, xin cậu hãy tha cho!”
“Tha cho các người?” Lý Cảnh Hào cảm thấy nực
cười. “Người phụ nữ của tôi bị các người hiếp đáp nhiều
như vậy, vài ba câu cầu xin tha thứ là được sao?”.
Anh hỏi người bên cạnh: “Phan Đình Hải, theo ông thì
tôi nên xử lí bọn họ thế nào?”.
Phan Đình Hải hướng mắt nhìn hai kẻ đang quỳ trước
mặt, bày ra bộ dáng vì người mà tức giận: “Phụ nữ của
cậu Lý mà các người cũng dám động vào, đúng là không
biết sống chết!”
Rồi hắn xoay đầu lại, chính thức đáp lời Lý Cảnh Hào:
“Cậu Lý, nếu như cậu muốn, tôi sẽ khiến bọn chúng vĩnh
viễn biến mất khỏi Mạch Thành này”.
Dương Bưu và Cao Hồng Thái vốn đã sợ, nghe câu
nói ấy mặt càng tái hơn.
Khiến bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi Mạch Thành?
Đây chẳng phải là tính thủ tiêu...
Bọn họ tin Phan Đình Hải dám, và chắc chắn sẽ làm
được. Với địa vị của nhà họ Phan thì việc ấy chả khó khăn
gì. Nếu ngại trực tiếp ra tay, Phan Thị chỉ cần bỏ chút tiền
dàn xếp là xong.
Mọi người vẫn thường bảo “thương trường như chiến
trường”, với một kẻ đã sớm ra đời lăn lộn như Phan Đình
Hải, từ hai bàn tay trắng mà gây dựng nên cơ nghiệp như
ngày hôm nay thì làm sao lại thiếu mưu mô, thủ đoạn, đôi
tay thế nào chưa từng dính bẩn. E trên ấy mùi máu tanh
đã dây từ lâu rồi.
“Cậu Lý! Xin cậu tha mạng!”.
“Xin cậu Lý tha mạng! Cao Hồng Thái tôi cam nguyện
làm trâu làm ngựa cho cậu...!”.
Người, ai chả sợ chết. Hạng như Dương Bưu, Cao
Hồng Thái thì lại càng tham sống. Vì níu giữ cái mạng
nhỏ của mình, bọn họ không thể không dập đầu cầu xin.
Ngó thấy Cao Hồng Thái bò tới, muốn ôm chân mình,
Lý Cảnh Hào liền đạp ra một cái, làm gã ngã lăn quay ra
sàn.
“Muốn tôi tha cho các người? Cũng được”.
“C-Cậu Lý, cậu nói thật sao?”, Dương Bưu kích động,
trong lòng chỉ mong là thật.