Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
Một chiếc ô tô sang trọng vừa mới dừng lại trước
cổng nhà hàng Vicky. Từ trên xe, người tài xế trẻ nhanh
chóng bước xuống, đi vòng ra phía sau để mở cửa.
Dưới sự dìu đỡ của anh, Dương Bưu - phó giám đốc
công ty An Phát - chậm rãi đặt từng chân xuống lòng
đường, chỉnh lại áo vest, kế đó đi vào bên trong. Tối nay,
Dương Bưu gã có hẹn Cao Hồng Thái và Trịnh Kim Chỉ
dùng cơm ở nhà hàng Vicky này.
“Anh Bưu! Anh đây rồi!” Cao Hồng Thái vừa nhìn thấy
Dương Bưu liền nở một nụ cười thật tươi chào đón.
Gã sốt sắng dẫn Dương Bưu vào phòng.
“Chào anh Bưu”, Trịnh Kim Chi cũng đã đứng dậy, cô
hướng Dương Bưu gật đầu, nhiệt tình hỏi han.
Đáp lại, Dương Bưu cũng cười vui vẻ: “Chỗ anh em,
đừng có khách sáo. Nào, ngồi xuống đi”
Khi tất cả đều đã an vị, lúc này Cao Hồng Thái mới gọi
nhân viên nhà hàng lên, bắt đầu kêu món.
Bên bàn, với đầy đủ các món ngon trên rừng dưới
biển, ba người vừa ăn uống vừa bàn công việc. Nội dung
cũng không nhiều, chủ yếu xoay quanh một dự án khu
vui chơi giải trí. Công ty của Dương Bưu đang tìm đối tác
muốn giao cho công ty Quang Anh đảm trách.
Tất nhiên Dương Bưu chả tốt đẹp gì khi quyết định
như vậy, đều là vì lợi ích cho bản thân gã thôi. Gã cũng
giống như Cao Hồng Thái và Trịnh Kim Chi, đều tham ô
công quỹ, chiếm dụng tài sản công ty. Ba người sớm đã
quen biết, trước đây cũng từng hợp tác qua rồi. Lần này,
bọn họ muốn làm thêm một mẻ nữa.
Sau khi trình bày qua suy nghĩ của mình, Dương Bưu
hỏi: “Ý anh là như vậy, tụi em thấy sao?”
Cao Hồng Thái vỗ đùi, đáp ngay: “Dĩ nhiên là bọn em
tán thành. Anh Bưu cứ yên trí, với tình cảnh khó khăn của
Quang Anh hiện giờ, con Nghỉ nó chắc chắn sẽ đồng ý
hợp tác thôi”.
“Cũng chưa chắc được. Sau vụ lần trước, anh sợ Nghỉ
sẽ cảnh giác”.
“Anh đừng lo”. Cao Hồng Thái xua tay, “Con Nghỉ thế
nào, em biết tỏng. Vụ lần trước nó không nghỉ ngờ gì tụi
mình đâu, chỉ nghĩ đó là sự cố ngoài ý muốn thôi. Lúc này
nó đang rất cần một dự án để vực dậy Quang Anh, chỉ
cần bên công ty anh đánh tiếng qua, em chắc chắn sẽ
thuyết phục được nó ngay trong ngày”.
“Nếu được như thế thì còn gì bằng”.
Dương Bưu cầm chai rót rượu, cùng Cao Hồng Thái
và Trịnh Kim Chi nâng li.
Công chuyện bàn xong, Trịnh Kim Chỉ ngồi uống thêm
một lát thì xin phép đứng dậy ra về trước. Dương Bưu và
Cao Hồng Thái cũng không cổ giữ, cứ thế để cô tự bắt xe
về nhà.
Còn lại hai người đàn ông, Dương Bưu tỏ vẻ trầm
ngâm, đột nhiên hỏi nhỏ: “Thái, Nghỉ giờ thế nào em?
Vẫn một mình một bóng như vậy hả?”.
Cao Hồng Thái cười tủm tỉm. Gã biết thể nào Dương
Bưu cũng sẽ đề cập. Từ dự án lần trước thì gã đã nhìn ra
rồi. Dương Bưu “có ý” với Lâm Tuệ Nghi.
Phải thôi, gái một con trông mòn con mắt. Lâm Tuệ
Nghỉ xinh đẹp như thế, vóc dáng ngon lành như thế, lại là
kiểu phụ nữ hiền ngoan, thằng đàn ông nào mà chả
muốn. Đối với những kẻ lõi đời giống như Dương Bưu thì
Lâm Tuệ Nghi lại càng trở nên hấp dẫn. Ở tuổi U50, trong
cái xã hội kim tiền này, một người phụ nữ tốt như Lâm
Tuệ Nghỉ đâu phải dễ kiếm.
Mà nói chỉ Dương Bưu, ngay đến Cao Hồng Thái gã
đây còn khao khát nữa là. Gã đã thèm muốn Lâm Tuệ
Nghỉ từ lâu rồi, chỉ tiếc đối phương quá đứng đắn, chẳng
cho gã một chút cơ hội nào để tiếp cận.
Gã nghĩ một chút rồi nói: “Sao? Anh phải lòng con
Nghỉ rồi hả?”.
Dương Bưu cười: “Gái một con trông mòn con mắt,
Nghi mê người như thế, thằng đàn ông nào lại chả muốn
hả em”.
“Thế anh muốn một đêm hay là muốn cả đời?” Cao
Hồng Thái lại hỏi.