• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17


















Chương 17 Giận Hờn



Cái này... Đây là văn phòng của cô sao?



Trên ghế sofa, dưới sàn nhà giấy tờ ngổn ngang, tàn thuốc bị người vứt bừa bãi, rồi còn cả vỏ lon, hộp nhựa... Trông cứ như một bãi rác vậy!



Do ai tạo ra? Nếu không phải Lý Cảnh Hào?



“A lô? Giám đốc, cô còn nghe đó chứ?”.



Giọng nói khó ưa ấy lại một lần nữa vang lên, tuy nhiên lần này, nó không chỉ đến từ loa điện thoại mà còn vọng từ bên ngoài, vị trí ngay phía trước Lâm Tuệ Nghi.



Lâm Tuệ Nghi theo hướng thanh âm nhìn về gian phòng vệ sinh.



Chưa đầy ba giây sau, tiếng xả nước truyền tới, rồi cánh cửa phòng vệ sinh được người mở ra.



Lý Cảnh Hào – kẻ mà Lâm Tuệ Nghi cô đang muốn tìm – đã xuất hiện ngay trước mặt cô. Vẫn chiếc quần dài màu đen đó, chiếc áo sơ mi trắng đó, nhưng áo vest thì đã được cởi ra, cặp kính cận gọng tròn cũng bị tháo bỏ tự khi nào.



“Ủa? Giám đốc tới hồi nào vậy?”, Lý Cảnh Hào cất điện thoại vào túi, nghi hoặc nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh bộ ghế sofa trong phòng.



Lâm Tuệ Nghi trông anh có vẻ phờ phạc, ngay mái tóc cũng trở nên mất trật tự thì khẽ nhíu chân mày. Cô vừa nghĩ đến một khả năng.



“Anh... anh tới công ty lúc nào?”.



“Hồi sáng”, Lý Cảnh Hào che miệng ngáp, “Sáng hôm qua”.



Quả nhiên!



Lâm Tuệ Nghi cô đã đoán đúng. Hôm qua anh chàng không về nhà. Nói vậy cả đêm qua anh ta đều ở trong phòng xem xét tài liệu?



Cúi nhìn mớ giấy tờ nằm ngổn ngang bên dưới, cô lại hỏi: “Anh đã làm việc suốt đêm?”.



“Ừ”, Lý Cảnh Hào gật đầu xác nhận, “Giám đốc thấy đấy, tài liệu rất nhiều, tôi cần tranh thủ thời gian để giải quyết hết chúng”.



Lời ra khỏi miệng là anh đã lại ngáp dài. “Giám đốc, cô cứ tự nhiên nhé. Tôi ra ngoài mua cốc cà phê uống cho tỉnh người cái đã”.



Cửa văn phòng khép lại, bên trong hiện chỉ còn mỗi Lâm Tuệ Nghi cùng mớ hỗn độn do Lý Cảnh Hào đã tạo ra. Đáng lí cô đã định trách cứ, ban nãy trong lòng khá bực tức, nhưng giờ, sau khi nắm rõ đầu đuôi, biết Lý Cảnh Hào đã thức suốt đêm để làm việc thì ác cảm gần như tan biến hoàn toàn.



“Kể cả như vậy thì cái mớ này của anh cũng quá bề bộn rồi!”.



...



Cạch!



Tay nắm được xoay, cánh cửa phòng một lần nữa lại mở.



Lý Cảnh Hào cầm theo một chiếc túi nylon đi vào. Tiến thêm vài bước thì chân anh đột nhiên khựng lại.



Diện mạo căn phòng đã thay đổi!



Những tàn thuốc bị anh vứt bừa bãi, những vỏ lon, hộp nhựa anh để ngổn ngang, tất cả đều đã được người thu dọn.



Sạch sẽ, rất tốt. Thế nhưng là... chỗ giấy tờ kia, chúng không nên bị xếp gọn trên bàn như vậy! Cái đống “ngổn ngang” ấy vốn đều được anh phân loại ra hết cả rồi!



Anh xoay đầu nhìn về phía bàn giám đốc.



Cái nhìn hậm hực và bất lực kia làm Lâm Tuệ Nghi thấy khó hiểu. Anh ta lại làm sao nữa rồi?



“Sao anh lại nhìn tôi như thế? Bộ trên mặt tôi có dính thứ gì à?”.



“Giám đốc”, sau một hồi im lặng, rốt cuộc Lý Cảnh Hào cũng lên tiếng, “Cô cố tình trả đũa tôi đúng không?”.



“Tôi trả đũa anh?”, Lâm Tuệ Nghi chẳng hiểu gì hết, “Ý anh là sao?”.



Lý Cảnh Hào chỉ vào mấy chồng giấy tờ đã được xếp ngay ngắn trên bàn: “Tài liệu lẽ nào không phải do cô thu dọn?”.



“Đúng là lúc nãy tôi đã dọn dẹp cái đống hỗn độn đó”.



Thực lòng Lâm Tuệ Nghi vẫn chưa hiểu. Cô thấy Lý Cảnh Hào để mọi thứ bừa bãi như vậy, có lòng tốt giúp anh thu dọn gọn gàng, anh không cảm ơn cô thì thôi, cớ gì lại còn tỏ thái độ? Bộ tính kiếm chuyện với cô hay gì?



Ngó thấy Lâm Tuệ Nghi chẳng những vẫn chưa chịu hiểu ra mà còn có dấu hiệu nổi nóng với mình thì Lý Cảnh Hào càng thêm bực bội.



“Giám đốc, cái đống ‘hỗn độn’ mà cô nói đó, chúng vốn dĩ đã được tôi đánh dấu và phân loại. Đáng ra bây giờ tôi chỉ cần sắp xếp chúng lại là xong, thế nhưng cô... Cô đem chúng để lẫn vào nhau như vầy, tôi biết đường nào mà thu xếp nữa chứ?”.



Nói xong, anh ngồi bịch luôn xuống ghế sofa.



Trong khi đó, phía sau bàn giám đốc...



Gương mặt Lâm Tuệ Nghi biến đổi liên hồi, cho thấy tâm tình của cô đang rất phức tạp.



Tất nhiên rồi. Từ một người ơn bỗng chốc cô lại biến thành kẻ mắc oán, chuyện tốt làm ra giờ lại hóa thành việc xấu, mọi thứ cứ xoay như chong chóng. Càng khiến cho cô khó chịu hơn nữa là thái độ của anh chàng đang ngồi trên ghế sofa kia – mặt mày hậm hực, ánh nhìn trách cứ.



Tại sao anh ta lại đổ hết lỗi lên đầu cô như vậy? Trong khi cô vốn nào có cố tình phá hoại chút chi?



Tự thấy bản thân mình oan ức, Lâm Tuệ Nghi cắn môi đáp trả: “Anh trách tôi cái gì chứ? Tôi làm sao biết chúng đã được anh đánh dấu, phân loại? Anh để chúng bừa bộn như thế, cho dù là ai thì cũng nghĩ anh tùy tiện vứt ra đó thôi”.



“Giám đốc, ít nhất cô cũng phải tự đặt câu hỏi trong đầu mình chứ?”.



“Tôi...”.



“Nhìn là biết cô chưa từng làm qua mấy việc này”.



“Anh...”.



“Thôi được rồi, tôi không muốn tranh cãi với cô nữa. Tôi còn phải xử lí cái ‘đống hỗn độn’ này”.



Lý Cảnh Hào cố ý nhấn mạnh ba chữ “đống hỗn độn” – cụm từ Lâm Tuệ Nghi đã dùng để gọi chỗ tài liệu được đặt tứ tung trong phòng trước đó.



Lâm Tuệ Nghi uất lắm, nhưng không nói được gì, bởi sự thật đúng là cô đã phá hoại công việc của anh chàng. Anh ta thức trắng cả đêm để xem xét, đánh dấu và phân loại chúng, giờ lại bị cô đem gom lẫn lộn thành từng chồng như vậy, có tức giận cũng phải.



Lâm Tuệ Nghi cô cảm thông. Còn Lý Cảnh Hào anh, sao anh chẳng biết nghĩ cho cô một chút? Cô vốn có lòng tốt giúp anh ta dọn dẹp kia mà...



Lý Cảnh Hào nào thèm để ý đến nữa. Anh đem các đống tài liệu xếp chồng lên nhau, kế đó ôm chúng đi ra khỏi văn phòng. Kẻ ngốc cũng hiểu là anh ta không muốn tiếp tục làm việc ở nơi này nữa.



Sợ cô lại phá hỏng công sức của anh ta chăng? Lâm Tuệ Nghi bất giác nghĩ thầm.



...



Lâm Tuệ Nghi cầm li nước lọc, uống xong thì phùng mang trợn má thổi phù phù mấy cái.



Hiện tại, toàn bộ tài liệu đều đã được Lý Cảnh Hào dọn ra bên ngoài, đem căn phòng trả về diện mạo cũ, ngăn nắp và thoáng đãng hơn. Nếu là hôm qua, khi lấy lại được phần không gian bị chiếm dụng của mình giống như vầy, chắc chắn Lâm Tuệ Nghi cô sẽ thấy dễ chịu lắm. Nhưng bây giờ... quả tình cô vui không nổi. Sự rộng rãi này chỉ càng làm cô ngột ngạt hơn thôi.



Lý Cảnh Hào! Tất cả đều là bởi tại anh ta!



Ngay đến li cà phê mua cho cô, anh ta cũng cầm đi luôn nữa. Anh ta có thói quen uống cùng lúc hai li chắc?



...



Ngày hôm đó Lý Cảnh Hào tự “cách li” hẳn ở bên ngoài, từ sáng cho tới tận chiều đều không buồn gõ cửa phòng giám đốc lấy một lần. Chính bởi vậy, Lâm Tuệ Nghi có muốn giảng hòa với anh ta cũng chẳng được.



Cô là phụ nữ, lại còn là sếp, chả nhẽ lại hạ mình đi xin lỗi trước hay sao?



Lâm Tuệ Nghi cô đã nhượng bộ mấy lần rồi, lần này cô nhất quyết sẽ không ủy khuất bản thân mình thêm nữa.



Mang tâm lí ấy, cô ngồi lì luôn trong phòng, ngay đến lúc ăn trưa cũng chỉ nhấc máy gọi điện bảo thư kí mua cơm hộp mang vào chứ chả hề đi ra.



Ra làm gì để phải chạm mặt cái con người tự cao tự đại, ích kỉ nhỏ nhen kia?



...



Lại một đêm nhiều nghĩ ngợi của Lâm Tuệ Nghi. Hôm nay bà Hạnh vẫn chưa lên thành phố, bữa sáng của cô và Lý Minh đều do Hồng một tay chuẩn bị. Sau khi hôn tạm biệt con gái, cô ăn qua loa vài miếng rồi cũng mau chóng leo lên xe, như thường lệ tự mình lái đến công ty làm việc.



Thời điểm đi ngang khu vực dành cho trợ lí, Lâm Tuệ Nghi có dừng chân ngó qua một chút.



Chiếc ghế đang trống, Lý Cảnh Hào đi đâu rồi không rõ.



Chắc anh ta lại giống như hôm qua, đang ở trong nhà vệ sinh. Cô nghĩ vậy.



Đắn đo một chút, cô đưa chân tiến thêm vài bước để nhìn kĩ hơn.



Một cảnh tượng quen thuộc dần lộ rõ. Trên bàn, dưới sàn nhà, giấy tờ được bày biện tứ tung; những tàn thuốc lá, vỏ lon, hộp nhựa cũng bị vứt bừa bãi.



Đêm qua Lý Cảnh Hào lại thức trắng?



Hai đêm rồi đấy. Bộ anh ta thực tính cứ làm việc liên tục như vậy cho tới khi xử lí xong hết đống tài liệu kia? Cuồng việc chắc?



Lâm Tuệ Nghi cho rằng nó không thỏa đáng. Cô cũng đâu có thúc ép gì anh ta.



“Cái con người này, thật đúng là không thể hiểu nổi”.



...



Thêm một ngày nữa đã trôi qua, và một đêm nữa Lý Cảnh Hào lại thức trắng.



Lâm Tuệ Nghi vốn dặn lòng đừng nên để ý, nhưng rốt cuộc vẫn đành phải xuống nước đi khuyên ngăn. Biết sao được, từ qua đến giờ lương tâm cô cứ cắn rứt mãi thôi.



Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã qua năm giờ chiều, Lâm Tuệ Nghi mới tắt máy tính, thu xếp hết tài liệu trên bàn rồi cầm lên túi xách.



Dừng chân ở khu vực dành cho trợ lí giám đốc, cô xoay gót, cứ thế đi thẳng đến trước bàn làm việc của Lý Cảnh Hào.



Giờ phút này anh chàng vẫn còn đang cúi mặt xem xét sổ sách trên tay.



“Anh Lý, chúng ta cần nói chuyện”.



Tới lúc này thì Lý Cảnh Hào mới chịu ngẩng đầu nhìn lên. Dù vậy, anh ta vẫn bảo trì im lặng.



Lâm Tuệ Nghi đành phải nói tiếp: “Chuyện đó... tôi xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý làm hỏng công sức cùa anh”.



Ngữ điệu rất chân thành, biểu cảm cũng hoàn toàn phối hợp. Lý Cảnh Hào chẳng thể tìm ra được một chút nào giả tạo trên gương mặt cô. Anh buông tài liệu trên tay xuống, tháo luôn cặp kính cận, kế đó... bật cười. Giọng cười khá là đắc ý.



“Giám đốc, tôi thắng rồi”.



Nét mặt Lâm Tuệ Nghi thay đổi tức thì. Đôi mắt trong veo của cô theo thói quen nhẹ nhàng chớp động. Bao nhiêu lời đã chuẩn bị nói ra, giờ toàn bộ đều trôi ngược vào trong cổ họng.



Lý Cảnh Hào, anh ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK