Chương 28 Trương Thị Mỹ Tiên
“Hình như là có”.
Câu trả lời khiến Lâm Tuệ Nghỉ phải thay đổi sắc mặt.
Cô khẩn trương: “Tôi... tôi đã làm gì?”.
Lý Cảnh Hào khẽ đảo tròng mắt, đáp: “Ừm, cũng
không có gì. Lúc thuốc phát huy công dụng, giám đốc đã
kéo tôi lên giường, hôn tôi, kế đó còn muốn cởi quần
áo...”
Những lời trần thuật rất chỉ tiết, tới độ làm người nghe
là Lâm Tuệ Nghỉ đỏ bừng hết cả gương mặt.
Cô xấu hổi! Rất rất xấu hổi
Ôm lấy Lý Cảnh Hào, hôn hít anh, còn tự cởi y phục,
chuyện này... Lâm Tuệ Nghi cô ước gì trong phòng có cái
lỗ để cho mình chui xuống.
Mặc dù sau đó Lý Cảnh Hào đã ngăn cô lại, còn giúp
cô mặc áo, nhưng cảm giác hổ thẹn vẫn khó lòng xua đi.
Phải. Đúng là bước cuối cùng vẫn chưa xảy ra, nhưng
còn những phần trước đó - ôm ấp, sờ soạng, hôn hít - thì
đều đã phát sinh cả rồi! Đáng nói hơn, chính Lâm Tuệ
Nghi cô mới là người chủ động!
Theo như lời kể của Lý Cảnh Hào thì anh ta đã phải
khó khăn lắm mới ngăn giữ được cô, nghe sao mà... Trời
ơi, lẽ nào Lâm Tuệ Nghi cô thật đã điên cuồng như thế?
Giống như một con cọp nhảy bổ vào xâu xé anh ta?
Mới nghĩ thoáng qua thôi mà Lâm Tuệ Nghi đã rùng
mình rồi.
Ngay chính cô còn khiếp sợ hình ảnh ấy của mình thì
“hạn nhân” là Lý Cảnh Hào, anh ta lại cảm nhận ra sao,
đánh giá cô thế nào?
Không có khổ sở, chỉ thấy xấu hổ, Lâm Tuệ Nghi cúi
gằm mặt, chả dám nhìn ai.
“Giám đốc, hết thảy đều là do tác dụng của thuốc, cô
đừng nghĩ ngợi nhiều”, trên ghế sofa, giọng Lý Cảnh Hào
lại lần nữa truyền tới, “Giám đốc yên tâm, những gì đã xảy
ra trong lúc cô mất kiểm soát, tôi tuyệt đối sẽ không tiết
lộ cho kẻ thứ ba nào biết. Kể cả việc cô đã làm ướt giường
đi nữa”.
Làm ướt giường?
Lâm Tuệ Nghỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt quả hạnh nhìn
về phía bộ sofa.
Lý Cảnh Hào anh nói vậy là sao?
Nhận ra vẻ nghi hoặc của cô, Lý Cảnh Hào giải thích:
“À, trong lúc cô mê man, không thể kiểm soát được hành
vi của mình, cô đã... ừm, tè dầm”.
Thân thể Lâm Tuệ Nghỉ tức khắc cứng đờ, khuôn mặt
cô đỏ bừng lên trong thoáng chốc.
Nếu như lúc nãy, cái chuyện chủ động lôi kéo Lý Cảnh
Hào lên giường, ôm ấp sờ soạng, hôn hít anh làm cho cô
vô cùng xấu hổ thì bây giờ, sự xấu hổ ấy đã vượt qua giới
hạn. Nó thành nỗi nhục luôn rồi!
Tè dầm? Một phụ nữ ba mươi như cô?
Trời ơi! Thật muốn đập đầu vào tường mà chết đi cho
xongl
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tuệ Nghỉ đã có suy nghĩ
như vậy. Dĩ nhiên đó chỉ là ý nghĩ nhất thời, bởi do quá
kích động, chứ thực tế cô nào mong chết; trái lại, cô đang
muốn giết người. Người mà cô muốn giết, chẳng ai khác
ngoài Lý Cảnh Hào.
Anh ta đã chứng kiến hết thảy mọi việc làm đáng xấu
hổ của cô.
Tại sao cứ phải vạch trần nó ra? Tại sao anh ta không
giữ kín?
Ôm ấp, sờ soạng, hôn... mấy cái đó thì cũng được đi.
Nhưng còn tè dầm... có nhất thiết phải nói rõ ra luôn như
vậy? Anh ta có thể giả vờ, xem như nó chưa từng xảy ra
mà. Đó là cách một quý ông nên cư xử. Cô tin Lý Cảnh
Hào đủ sự thông minh, tâm tư đủ tỉnh tế để suy xét, nhìn
nhận vấn đề. Anh ta vốn dĩ rất thông minh.
Thế thì cớ gì?
Chắc chắn là anh ta cố ý! Như mọi khi - trêu cô, chọc
cho cô phải thẹn, phải tức...
Thế đấy, anh chàng vẫn chẳng thay đổi gì cả. Hai tiếng
“dễ thương” đã đánh giá ban nãy, Lâm Tuệ Nghỉ cô xin