Chương 16 Ngày Đầu Đi Làm
...
Kítttt...!
Cú phanh gấp làm chiếc Toyota Vios màu đen dừng lại đột ngột, đồng thời khiến Lý Cảnh Hào mất thăng bằng, dẫn tới thân thể bị va đập.
Anh xuýt xoa, nhìn lên hàng ghế trước.
“Giám đốc, cô có biết lái xe không đấy?”.
Lâm Tuệ Nghi mím môi, quay đầu lại: “Không biết!”.
Phải, cô đang hờn dỗi. À không, là bực mình mới đúng.
Có bà giám đốc nào lại như cô không? Chẳng những đích thân lái xe đi đón trợ lí mà còn phải chở anh ta từ nhà tới tận công ty để làm việc? Nói ra mọi người lại tưởng cô là trợ lí của anh ta ấy chứ.
Lâm Tuệ Nghi thấy mình đang bị “lợi dụng”. Là do cô hiền quá nên anh ta tính ức hiếp?
Cánh cửa trước của ô tô bị người đóng sầm. Lâm Tuệ Nghi cứ thế một mình bước xuống, để mặc Lý Cảnh Hào lại trên xe.
“Lâm Tuệ Nghi cô có cần phải nổi nóng với tôi như thế không?”.
Lý Cảnh Hào lắc đầu cười giễu. Anh nắm giữ tay cầm, tính mở ra thì...
Cứng ngắc!
Chốt an toàn đã được khóa!
Khỏi phải nghĩ, đây đương nhiên là sự trả đũa của Lâm Tuệ Nghi.
“Lâm Tuệ Nghi, ha ha ha... Cô thú vị đấy!”.
...
“Báo cáo giám đốc, Lý Cảnh Hào đã có mặt!”, Lý Cảnh Hào vừa bước vào văn phòng liền đưa tay lên trán làm động tác chào theo kiểu quân đội.
Bộ dáng ấy khiến Lâm Tuệ Nghi đang ngồi sau bàn phải suýt bật cười. Cái anh chàng này không thể nghiêm chỉnh một chút hay sao? Năng lực tới đâu chưa biết nhưng tài pha trò của anh ta, cô công nhận rồi đấy.
Cơn bực hãy còn chưa tan, cô hắng khẽ, chỉ ra phía ngoài. “Đây là văn phòng của tôi, chỗ của anh ở ngoài kia”.
“Tôi biết. Nhưng thưa giám đốc, tôi nghĩ trước tiên giám đốc cần giới thiệu tôi cho mọi người nhận thức đã”.
“Có cần thiết không?”.
“Như thế sẽ tiện cho tôi làm việc hơn”.
“Anh đúng là lắm chuyện”.
Miệng thì bảo vậy, song trên thực tế Lâm Tuệ Nghi cũng đã định sẽ tổ chức một buổi ra mắt cho anh chàng. Trước khi tới đây cô vốn đã sắp xếp cả rồi.
“Được rồi, anh đi theo tôi”.
“Yes, Madam!”.
...
“Tôi xin chính thức giới thiệu với mọi người, đây là Lý Cảnh Hào. Kể từ giờ anh ta sẽ đảm nhận vị trí trợ lí kinh doanh của công ty chúng ta”, tại phòng họp lớn của công ty Quang Anh, khi mà các nhân viên chủ chốt đã có mặt đông đủ, Lâm Tuệ Nghi đẩy Lý Cảnh Hào lên giới thiệu.
Trước đó, một bộ phận nhân viên sớm đã nghe phong thanh về việc này nên cũng không thấy bất ngờ lắm. Ngạc nhiên có chăng là cánh phụ nữ. Bọn họ bị choáng ngợp trước vẻ điển trai, phong thái lịch thiệp của anh chàng. Chả vậy mà lúc này, một vài cô lại che miệng cười duyên, có người thậm chí còn đỏ mặt cúi đầu, vụng trộm liếc xem.
Cái anh chàng này đúng là rất được phụ nữ yêu mến. Lâm Tuệ Nghi thầm nhận định. Tất nhiên, số phụ nữ này không bao gồm Lâm Tuệ Nghi cô. Với riêng cô, anh ta khá đáng ghét.
Nhận ra ánh mắt của “kẻ đáng ghét” vừa mới ngó sang phía mình, cô lập tức xoay đầu qua hướng khác.
Thấy vậy, Lý Cảnh Hào cũng thôi nhìn nữa. Anh quét khắp một lượt các nhân viên đang có mặt trong phòng, rồi mỉm cười với họ: “Xin chào mọi người, tôi là Lý Cảnh Hào. Từ giờ tôi sẽ chính thức trở thành một thành viên của Quang Anh. Tôi hi vọng chúng ta sẽ làm việc vui vẻ với nhau...”.
Anh nói rất ngắn gọn, ở phần thông tin cá nhân gần như lướt qua hoàn toàn. Điều đó khiến Lâm Tuệ Nghi cảm thấy khó hiểu. Mới nãy cô còn tưởng Lý Cảnh Hào anh sẽ thao thao bất tuyệt về khoản này cơ. Trình độ chuyên môn lẫn kinh nghiệm của anh chàng đều thuộc dạng “đỉnh”, vượt trội hơn hẳn so với bất kì ai khác đang ngồi đây, rõ ràng rất đáng để hãnh diện. Trong khi con người anh ta, theo như cô thấy thì nào có biết khiêm tốn là chi.
Tại sao anh ta lại không nhắc gì hết nhỉ?
Giữa lúc Lâm Tuệ Nghi còn chưa hết băn khoăn thì bên tai đã vang lên những tiếng vỗ tay chào đón. Màn giới thiệu của Lý Cảnh Hào đã vừa mới kết thúc. Cô đưa mắt nhìn anh chàng. Vừa khéo, từ hướng ngược lại, một đôi mắt biết cười cũng vừa mới liếc qua phía cô.
Lâm Tuệ Nghi vội vã dời đi.
...
Buổi giới thiệu kết thúc, các nhân viên ai về chỗ nấy, tiếp tục làm việc như bình thường. Tại phòng họp hiện chỉ còn lại Lâm Tuệ Nghi và Lý Cảnh Hào, người trước thì ngồi im lặng như thể đang suy tư điều gì, còn người sau... anh chàng vừa rút điếu thuốc, mở hộp diêm.
“Anh làm gì đấy?”, Lâm Tuệ Nghi đột nhiên lên tiếng.
Lý Cảnh Hào ngước lên nhìn cô, đáp gọn: “Hút thuốc”.
Lâm Tuệ Nghi liền chỉ tay về một góc tường: “Anh không nhìn thấy gì sao?”.
“Cấm hút thuốc”, Lý Cảnh Hào đọc lên dòng chữ, kế đấy hỏi, “Rồi sao?”.
Gương mặt Lâm Tuệ Nghi tối sầm lại: “Anh thấy biển cấm hút thuốc mà anh còn hút?”.
Lý Cảnh Hào đã châm xong điếu thuốc. Anh kéo một hơi, rồi nhả phù một cái, căn bản chẳng coi lời nói của Lâm Tuệ Nghi ra gì.
“Giám đốc, cô quên những điều đã hứa với tôi rồi à. Theo tôi nhớ thì tôi được phép hút thuốc bất cứ khi nào tôi muốn”.
“Nhưng... chỗ này cấm hút thuốc”.
“Đó là chuyện của cô”.
Thế đấy, là chuyện của cô, không phải việc của anh ta. Lâm Tuệ Nghi chỉ đành để mặc. Cô nói mỏi họng thì anh ta cũng chả thèm nghe đâu.
“Anh đi theo tôi”.
“Đi đâu”.
“Đương nhiên là làm việc. Chẳng phải tôi và anh đã bàn qua rồi sao?”.
“À”, Lý Cảnh Hào vỗ trán, như thể vừa sực nhớ ra, “Phải rồi, tôi cần xem xét lại sổ sách của công ty”.
“Nhớ rồi thì mau theo tôi”.
Với tư cách bà chủ công ty, việc Lâm Tuệ Nghi muốn xem lại sổ sách chả có gì khó khăn cả. Chí ít là với các số liệu công khai minh bạch. Cô mang theo Lý Cảnh Hào đi qua các phòng ban, từ những nơi ấy thu lấy tài liệu cần thiết rồi ném hết cho anh, bắt anh ôm về bàn làm việc của mình.
Khiến cô ngoài ý muốn là lần này Lý Cảnh Hào đã hết sức phối hợp. Anh chàng thậm chí còn bảo cô hãy lấy hết các bảng thống kê số liệu từ một năm trước thay vì sáu tháng gần đây như cô dự định.
Cô nhìn đống tài liệu mà anh đang ôm giữ, hỏi: “Anh thật tính tự mình xem hết chỗ này?”.
“Đúng vậy”, Lý Cảnh Hào đáp, giọng điệu như đó là việc hiển nhiên.
“Anh nghĩ mình cần bao nhiêu thời gian để xem và xử lí hết chúng?”.
Thông tin rất nhiều đấy.
“Để tôi xem”.
Lý Cảnh Hào nhẩm tính, báo ra một con số: “Cho tôi ba ngày”.
“Ba ngày?”, Lâm Tuệ Nghi cảm thấy khó tin, “Anh Lý, tôi nghĩ anh đang đùa”.
Lý Cảnh Hào chỉ nhoẻn miệng cười chứ không giải thích gì thêm. Anh ôm đống tài liệu, nhấc chân bước tiếp.
...
“Anh Lý”.
“Sao?”.
“Đây là văn phòng của tôi”, một lần nữa, Lâm Tuệ Nghi phải khẳng định lại điều này. Cô thật sự không muốn chỗ làm việc của mình bị người ta ngang nhiên chiếm dụng.
Lý Cảnh Hào chép miệng. Anh cầm một xấp tài liệu giơ lên: “Giám đốc, chẳng lẽ cô muốn tôi ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài kia mà xem hết đống này? Không thể để tôi thoải mái trên sofa một lát sao?”.
“Nhưng đây là không gian làm việc của tôi”.
“Tôi biết. Tôi sẽ chỉ tập trung xem sổ sách của mình, tuyệt đối không làm phiền tới cô. Ok?”.
Da mặt của Lý Cảnh Hào rất dày, con người rất lì lợm, Lâm Tuệ Nghi nói xuôi nói ngược thế nào thì anh ta cũng chẳng chịu dời đi. Bất đắc dĩ, cô chỉ đành để anh chàng chiếm dụng bộ ghế sofa trong văn phòng của mình.
Một lát?
Con nít mới tin!
Lý Cảnh Hào, anh ta đã ngồi đó từ sáng cho tới trưa, rồi từ trưa cho tới tận chiều. Cả ngày hôm nay, cũng bởi tại anh mà Lâm Tuệ Nghi chẳng thể nào chuyên tâm làm việc được.
Riêng anh chàng thì ngược lại, hết sức tự nhiên, cứ như thể đó là bàn ghế nhà anh ta vậy. Ngồi thẳng, ngồi nghiêng, thỉnh thoảng anh chàng lại còn ngả hẳn lưng ra nằm...
“Anh còn tính ngồi đây bao lâu nữa?”.
Đang xem tài liệu, Lý Cảnh Hào nghe Lâm Tuệ Nghi hỏi vậy thì ngước lên nhìn cô.
“Đã hơn năm giờ chiều rồi, anh không định về sao?”, Lâm Tuệ Nghi nói tiếp. Thật lòng thì từ nãy giờ cô vẫn đang đợi anh để cùng về. Tốt xấu gì anh cũng đã là trợ lí riêng của cô rồi.
“Giám đốc không cần để ý tới tôi, cứ về trước đi”, nói rồi Lý Cảnh Hào phẩy tay ra hiệu cho cô rời đi.
Vốn có ý cho anh đi nhờ xe, vậy mà lại bị “đuổi xua” như vậy, Lâm Tuệ Nghi cảm thấy lòng tốt của mình đã đặt sai chỗ mất rồi.
Tốt thôi, vậy lát nữa Lý Cảnh Hào anh hãy tự bắt xe mà về đi!
Lâm Tuệ Nghi hậm hực. Cô đeo túi xách lên vai, nhấc chân bước ra khỏi phòng.
...
Đêm ấy Lâm Tuệ Nghi ăn cơm chả thấy ngon, mà ngủ thì cũng chả được yên, trong lòng cứ thấy khó chịu lạ lùng. Tới sáng, vừa dùng bữa xong cô liền lấy điện thoại bấm số của Lý Cảnh Hào. Cô cần phải xác định anh ta đang ở đâu, sẽ đi tới công ty bằng phương tiện gì. Cô không muốn tình cảnh hôm qua tái diễn, khi mình đã gần đến công ty rồi lại phải quay đầu lái xe tới đón anh ta.
“Giám đốc, gì vậy?”, gần như lập tức, từ đầu dây bên kia, giọng Lý Cảnh Hào đáp lại.
“Giờ anh đang ở đâu?”.
“Tôi đang ở công ty”.
Câu trả lời làm Lâm Tuệ Nghi chưng hửng. Anh ta đang ở công ty? Cô không nghe lầm đấy chứ? Hiện tại còn chưa đến giờ làm việc kia mà.
“Anh bảo sao? Anh đang ở công ty?”, cô hỏi để xác nhận lại.
“Ừ. Bây giờ tôi đang làm việc, thế nhé”.
Lâm Tuệ Nghi buông điện thoại mà lòng chưa hết băn khoăn.
“Để xem thế nào”.
Mang theo vướng mắc, cô trèo lên ô tô, cho xe nổ máy, chạy một mạch đến công ty của mình.
...
“Giám đốc, hôm nay chị tới sớm vậy?”, dọc dãy hành lang, Trương Thị Cẩm Tú vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì liền đụng phải Lâm Tuệ Nghi, bèn nở nụ cười tươi chào hỏi.
Người ta là sếp lớn, Cẩm Tú cô chỉ là nhân viên quèn, chạm mặt ở đâu thì phải lễ phép hỏi han ở đó đấy.
Lâm Tuệ Nghi gật đầu đáp lại. Kế đó cô hỏi: “Cẩm Tú, nãy giờ em có thấy trợ lí của chị không?”.
Trợ lí? À, là Lý Cảnh Hào – anh chàng điển trai kia. Cẩm Tú nhanh chóng nhớ ra. “Dạ em không thấy. Em cũng chỉ vừa mới đến công ty”.
“Chị biết rồi”.
Lâm Tuệ Nghi hướng văn phòng mình bước tiếp. Trên đường, cô gặp thêm hai nhân viên khác, cũng thử hỏi bọn họ xem có nhìn thấy Lý Cảnh Hào không thì cả hai đều lắc đầu bảo rằng không thấy. Thế là cơn bực tức của Lâm Tuệ Nghi càng tăng lên một bậc.
Lý Cảnh Hào, vậy mà anh dám nói là anh đang ở công ty rồi?
Lâm Tuệ Nghi mở túi xách lấy điện thoại di động của mình ra, bấm gọi.
“Giám đốc, lại gì nữa vậy?”.
“Lý Cảnh Hào, rốt cuộc anh đang ở đâu?”.
“Chẳng phải lúc nãy tôi đã bảo rồi sao. Tôi đang ở công ty”.
“Công ty? Anh còn dám... nói”.
Đôi chân đang bước vội của Lâm Tuệ Nghi bỗng đột nhiên khựng lại ngay trước văn phòng giám đốc. Cô mở to đôi mắt đẹp nhìn tràng cảnh trước mắt, vẻ mặt khó tin.