Chương 14 Điều Kiện
Căn phòng hơi nhỏ, nội thất cũng khá đơn sơ, nói chung là chẳng có bao nhiêu món đồ giá trị, nhưng được cái cách bài trí tinh tế, trang nhã, tạo cảm giác thoải mái cho người sử dụng.
Lâm Tuệ Nghi đảo mắt ngó quanh một vòng, dạ thầm khen. Anh chàng cũng có óc thẩm mĩ lắm.
Cạch!
Tiếng li nước đặt lên mặt bàn đã thu hút sự chú ý của Lâm Tuệ Nghi. Cô xoay người lại thì bắt gặp đôi mắt biết cười của Lý Cảnh Hào.
“Bà giám đốc, mời uống nước”.
“Anh Lý, xin cứ gọi tên của tôi là được”.
“Biết rồi, bà giám đốc”.
Lâm Tuệ Nghi bất lực. Anh chàng nào có thèm nghe cô nói đâu chứ. Cô đành để mặc anh ta tùy ý xưng hô, nhấc chân tiến đến chỗ chiếc bàn, đặt mông ngồi xuống ghế.
Lý Cảnh Hào rất tự nhiên cho tay vào túi áo lấy ra gói thuốc, đưa một điếu lên miệng rồi châm lửa.
Lâm Tuệ Nghi để ý thấy loại thuốc mà anh ta hút có nhãn hiệu khá lạ, một loại cô chưa từng thấy qua trước đây. Cái cách anh ta châm lửa cũng ít gặp nữa. Thay vì zippo hay hộp quẹt thì anh chàng lại sử dụng hộp diêm. Rất cổ điển.
“Khục khục...”.
Mùi diêm cộng với mùi thuốc lá làm cho Lâm Tuệ Nghi phải nhăn mày. Cô lấy tay che miệng, ho khẽ mấy tiếng.
“Bà giám đốc có vẻ không ưa thuốc lá nhỉ?”.
“Tôi thật sự không thích nó”.
Lý Cảnh Hào liền chỉ ra phía sau lưng: “Bà giám đốc có thể mở cửa sổ cho thoáng”.
Lâm Tuệ Nghi chớp chớp hàng mi. Vừa rồi nghe anh hỏi, cô còn tưởng sau câu trả lời của mình thì anh chàng sẽ dụi tắt điếu thuốc, hoặc không thì cũng sẽ đứng lên mở cửa cho thoáng khí. Ấy thế mà...
Bảo cô tự đi mở cửa? Thái độ của anh ta... Trong đầu anh ta không có khái niệm phải ga lăng với phụ nữ sao?
Chả thể trông mong gì được, cô đành đứng dậy đi vòng ra phía sau lưng Lý Cảnh Hào, tự mình mở toang cửa sổ. Thà như thế còn đỡ hơn là phải ngồi hít khói thuốc được nhả ra từ miệng và mũi anh ta.
“Giờ, bà giám đốc có thể trả lời tôi rồi chứ? Tại sao bà lại chạy tới đây kiếm tôi vậy?”.
Lâm Tuệ Nghi cũng chẳng vòng vo, trực tiếp nói ra mục đích chuyến đi của mình.
Lý Cảnh Hào im lặng ngồi nghe. Đợi cô trình bày xong thì anh mới lại lên tiếng: “Nói vậy là bà đã xem qua hồ sơ của tôi, và mong muốn tôi về làm trợ lí riêng cho bà?”.
“Đúng vậy”, Lâm Tuệ Nghi gật đầu.
Lý Cảnh Hào lại hỏi: “Những chuyện xấu của tôi, bà cũng nghe qua rồi chứ?”.
“Nếu anh đang nói về cái tính khí thất thường, những hành vi vô kỉ luật, đã từng nổi nóng đánh người kia của anh thì câu trả lời của tôi là: Rồi”.
“Bà biết rõ thế mà vẫn muốn tuyển dụng tôi sao?”.
“Tôi biết anh là một người rất có năng lực”.
“Có thể bỏ qua những khuyết điểm của tôi, lại còn đích thân chạy tới đây mời tôi về làm việc...”, Lý Cảnh Hào chồm người tới, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuệ Nghi, “Để tôi đoán nhé. Công ty Quang Anh của bà hẳn đang rất khó khăn, đúng chứ?”.
Nét mặt Lâm Tuệ Nghi trầm đi thấy rõ.
“Anh đoán không sai, hiện giờ công ty tôi đang ở trong hoàn cảnh khó khăn. Tôi cần một người có năng lực xuất chúng giúp tôi lèo lái công ty vượt qua giai đoạn khủng hoảng này”.
Lý Cảnh Hào mỉm cười: “Giờ thì mọi nghi vấn đều đã sáng tỏ”.
“Vậy...”.
“Tôi từ chối”.
“Sao anh không nghe qua đãi ngộ rồi hẳn đưa ra quyết định?”.
“Tôi không nghĩ một công ty đang trong cảnh khó khăn như Quang Anh của bà có thể cho tôi quá nhiều ưu đãi đâu. Thêm nữa, có một điều bà nên biết: Tôi không thích làm trợ lí cho một phụ nữ, đặc biệt đấy lại còn là người phụ nữ kém cỏi”.
“Anh...”, Lâm Tuệ Nghi cảm thấy bị tổn thương. “Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Phụ nữ thì sao chứ? Chẳng lẽ phụ nữ thì không thể quản lí, không thể điều hành? Anh... anh thật phiến diện!”.
Đầu bên kia, trên gương mặt Lý Cảnh Hào, một nụ cười vừa mới nở rộ. Trông anh chừng đang thích thú.
“Anh cười gì chứ?”.
Chế nhạo Lâm Tuệ Nghi cô ư?
“Bà giám đốc tức giận, nhìn dễ thương lắm”.
Lâm Tuệ Nghi thật chẳng biết phải nói gì nữa. Lý Cảnh Hào, cái anh chàng này... Bộ anh ta nghĩ đây là một trò đùa chắc?
“Anh Lý, tôi đến đây với thành ý và hết sức nghiêm túc. Tôi mong anh hãy cư xử tử tế. Anh không thấy là bộ dạng của anh bây giờ rất giống một đứa trẻ hay sao?”.
Trẻ con?
Ý cười trên môi Lý Cảnh Hào dần tắt lịm. Anh ngồi thẳng lưng lại, và nhìn. Một cái nhìn đăm đăm. Nó khiến Lâm Tuệ Nghi có cảm giác như mọi bí mật trên người mình đều đã bị anh ta xem thấu hết.
“Anh Lý...”, bị nhột, cô buộc phải lên tiếng.
“Lí do?”.
Lý Cảnh Hào nói rõ: “Nói cho tôi biết tại sao tôi phải làm việc cho cô?”.
Lối xưng hô đã thay đổi. Lý Cảnh Hào đã thôi gọi “bà”, thay vào đó đổi sang gọi “cô”. Điều ấy cho thấy anh đã thực sự nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.
“Tôi...”.
Phút trước Lâm Tuệ Nghi vẫn còn hùng hồn, thế mà giờ miệng lại ấp úng chẳng biết đối đáp ra sao. Sự chuyển biến trong thái độ của Lý Cảnh Hào cùng câu hỏi mà anh vừa đưa ra, chúng làm cô lúng túng.
Lý Cảnh Hào vẫn ngồi im trên ghế. Có vẻ anh thật sự đang mong đợi một điều gì đó từ người phụ nữ trước mặt mình.
Từng giây trôi qua, Lâm Tuệ Nghi cũng dần trấn định trở lại. Cô hít sâu một hơi, môi thơm nhẹ nhàng hé mở: “Tôi không thể thất bại thêm được. Quang Anh là tâm huyết của chồng tôi, tương lai con gái tôi phụ thuộc vào nó. Bằng mọi giá tôi cũng phải vực nó dậy”.
Cô ngẩng lên, thần thái so với ban nãy đã hoàn toàn sai biệt. Một sự kiên cường chẳng khó xem ra.
“Anh Lý, tôi biết với tình trạng công ty tôi hiện tại, chắc chắn không thể là bến đỗ lí tướng cho anh được. Nhưng nếu anh chịu về làm việc cho tôi, tôi sẽ trả công anh xứng đáng”.
“Anh Lý, chỉ cần anh có thể giúp tôi đưa Quang Anh vượt qua giai đoạn khó khăn này, tôi liền chia ba mươi phần trăm lợi nhuận trong tổng số tiền tôi kiếm được cho anh”.
Lần này thì Lý Cảnh Hào thực sự bị bất ngờ. Anh không nghĩ Lâm Tuệ Nghi sẽ đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn tới như vậy. Ba mươi phần trăm lợi nhuận là một con số lớn. Bình thường, trợ lí chỉ làm công ăn lương thôi, nào có ai được giám đốc chia cho lợi nhuận nếu bản thân anh ta không giữ ghế cổ đông. Mà Quang Anh thì đâu phải một công ty cổ phần.
Song nghĩ lại, với hoàn cảnh của công ty Quang Anh hiện giờ, điều đó cũng trở nên dễ hiểu.
Điều Quang Anh cần nhất thời điểm này là một người có năng lực xuất chúng, đủ sức lèo lái nó vượt qua cơn khủng hoảng. Nếu chẳng làm được, đừng nói lợi nhuận, công ty này có thể sống tiếp hay không cũng là cả một vấn đề rồi.
“Phân chia lợi nhuận, lại còn là ba mươi phần trăm?”, Lý Cảnh Hào ra chiều tán thưởng, “Cô Lâm đúng là rất quyết đoán”.
“Có điều...”, anh nói tiếp, “Cô Lâm, nếu công ty Quang Anh của cô không thể sinh lời trong giai đoạn kế tiếp, thậm chí không thể trụ nổi, lúc đó ba mươi phần trăm lợi nhuận mà cô nói cũng chả có ý nghĩa gì cả, rốt cuộc vẫn chỉ là con số trên lí thuyết mà thôi”.
Lần này thì Lâm Tuệ Nghi đã có sự chuẩn bị. Cô đáp trả: “Anh nói không sai, nếu Quang Anh tiếp tục thua lỗ thì ba mươi phần trăm kia hoàn toàn vô dụng. Và điều đó cũng chứng minh rằng: Lý Cảnh Hào anh vốn chẳng phải người có năng lực. Ba mươi phần trăm ấy, anh không xứng”.
Lý Cảnh Hào đem điếu thuốc dụi tắt, đến cặp kính cận cũng được anh tháo ra. Lâm Tuệ Nghi lại vừa làm anh bất ngờ nữa rồi.
“Lâm Tuệ Nghi?”, anh hỏi, như thể đây là lần đầu mình nghe đến tên cô.
“Phải, Lâm Tuệ Nghi – tên họ của tôi. Anh nên ghi nhớ nó”.
“Sẽ”.
Lý Cảnh Hào đem cặp kính đeo lên lại.
“Lâm Tuệ Nghi, cô nghe. Tôi có thể bỏ qua một vài nguyên tắc không nhất thiết để về làm trợ lí cho cô, tuy nhiên, tôi muốn thêm điều kiện”.
“Vậy anh nói qua tôi nghe xem”, Lâm Tuệ Nghi tỏ ra thận trọng.
Lý Cảnh Hào nói tiếp: “Thứ nhất, tôi muốn thay đổi tỉ lệ phân chia lợi nhuận. Trong tổng số tiền cô kiếm được cho mình, tôi sẽ lấy năm mươi phần trăm”.
“Năm mươi phần trăm?”, Lâm Tuệ Nghi lập tức phản ứng. Cô không dám tin anh ta lại đưa ra con số này.
Ba mươi phần trăm đã là đãi ngộ đặc biệt lắm rồi, ấy thế mà anh ta vẫn còn muốn thêm nữa. Công ty của cô, vốn cũng của cô, anh ta chỉ về làm việc cho cô thôi đấy!
Có ai đi thuê mướn nhân viên, chẳng những trả lương, còn đem lợi nhuận của mình phân chia như cô không?
“Lý Cảnh Hào, miệng của anh đúng là lớn thật, mở ra liền muốn lấy một nửa số tiền tôi kiếm được? Trong khi anh chẳng bỏ ra một đồng vốn nào?”.
Lý Cảnh Hào rất bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy”.
“Anh...”.
“Cô Lâm, đây là một trường hợp đặc biệt. Công ty Quang Anh của cô đang trong thời kì khủng hoảng, có nguy cơ sụp đổ, thế nên giá trị đã chẳng còn bao nhiêu. Nếu như bây giờ tôi giúp nó vượt qua khó khăn, làm cho nó sinh ra lợi nhuận, công lao không phải rất to lớn? Khi ấy, Quang Anh khác nào được tái sinh bởi tôi?”.
“Năm mươi phần trăm trong tổng số lợi nhuận mà cô kiếm được, tôi nghĩ hoàn toàn thỏa đáng. Nhưng nếu cô Lâm vẫn thấy nó quá cao...”, Lý Cảnh Hào nhún vai, “Chúng ta không cần phải nói chuyện nữa”.
Lâm Tuệ Nghi chau mày nghĩ ngợi.
Cuối cùng, cô đành thỏa hiệp: “Năm mươi phần trăm, tôi chấp nhận. Lý Cảnh Hào anh há miệng to như vậy, mong là năng lực của anh cũng sẽ không thấp”.
Đầu bên kia, đáp lại là một nụ cười tràn ngập tự tin: “Cô Lâm cứ yên trí, việc vực dậy công ty Quang Anh cứ giao cho tôi. Nếu ngay cả Lý Cảnh Hào tôi cũng không thể cứu được công ty cô thì khắp Mạch Thành này sẽ chẳng ai giúp nổi cô đâu”.