Hàng lang có chút tối tăm, Trình Ân Ân bước đến bên ngoài cửa nhà, gõ cửa một cái.
“Ai vậy?” Bên trong Phương Mạn Dung gào lên một tiếng.
Trình Ân Ân cất cao giọng: “Mẹ, là con.”
“Con không mang theo chìa khóa!”
Giọng nói của Phương Mạn Dung xen lẫn với tiếng chát chát của mạt chược, “Đợi một chút, đang đợi tự sờ (*).”
(*)自摸 – Tự sờ; thuật ngữ dùng trong mạt chược, dùng để chỉ khi hồ bài người thắng sẽ sờ trở về không cho người khác đánh ra. (Theo Baidu)
Trình Ân Ân đứng trước cửa nhà, chờ đánh xong ván này, trong lúc tiếng tẩy mạt chược ầm ầm vang lên, cuối cùng cũng có người tới mở cửa.
Xông vào mũi chính là mùi thuốc lá nồng nặc, trong tay Phương Mạn Dung đang cầm một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén cách một làn khói mờ ảo liếc nhìn Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân đang đánh giá bà. Sau đó xấu hổ phát hiện, bản thân mình ngay cả bộ dạng của bạn học không thể nào nhớ rõ, ngay cả mẹ ruột cũng thấy xa lạ.
“Ai về vậy?” Có người hỏi một tiếng.
Phương Mạn Dung xoay người đi vào bên trong, châm chọc một câu: “Còn có thể là ai chứ, công chúa pha lê xuất viện rồi.”
Trình Ân Ân hoàn toàn không nhận ra ai trong ba người bạn chơi bài chung, bạn bè chơi bài của Phương Mạn Dung rất nhiều, mấy cư xá gần đây đều có. Cô nhìn về phía bên kia gọi một tiếng xin chào các chú dì.
Chỉ có hai người hút thuốc, mùi khói thuốc lá cho dù không nhiều như so với sòng bài nhưng rất không giống những căn nhà bình thường. Trình Thiệu Quân không hút thuốc lá, mỗi lần về nhà đều vì lý do này mà nổi trận lôi đình.
Hết thảy mọi thứ trong nhà đề giống như đúc như trong trí nhớ:
Trên bàn cơm là khăn trải bàn có mấy cái ô vuông như những khối mỡ đông; Một cái ghế dựa có chân quá ngắn, dưới chân còn dính bọt biển. Màn cửa màu xanh lá xám xịt do nhiều năm không được giặt giũ; trên bệ cửa sổ còn có chậu xương rồng hình khối cầu (*) chết héo cùng với một chậu nha đam nửa sống nửa chết.
(*) Từ gốc -仙人球 có nghĩa là Tiên nhân cầu hoặc quả lê gai.
Ba phòng ngủ nằm sát cạnh nhau, phòng ngủ chính nằm sát cửa, phòng của Trình Ân Ân ở bên trong cùng. Căn phòng thứ hai đóng kín cửa, đột nhiên Trình Ân Ân có suy nghĩ không biết gian phòng kia để làm gì, nhưng cũng không chú ý, đi thẳng đến căn phòng của mình.
Trên cửa dán một chữ “Phúc -福” được cắt dán bằng giấy, đẩy cửa ra, bày biện đơn giản, đập vào mặt cảm giác quen thuộc.
Một cái giường nhỏ 1m2 đặt sát tường, bên trên cái tủ nhỏ đầu giường có một cái đèn bàn. Dưới cửa sổ là một tủ sách rất nhỏ, trên tường phía bên phải là hai tấm ván nhỏ trưng đồ vật trang trí, hai hàng sách cũ, tủ quần áo nằm ở góc tường đối diện.
Trình Ân Ân mở tủ quần áo ra thu dọn quần áo. Từ sau khi đầu bị thương, cho dù là người hay vật, cô đều phải làm quen từ đầu cho nên đối với chuyện nhìn quần áo lạ lẫm cũng không cảm thấy kỳ quái.
Dù sao cũng là kiểu dáng cô quen thuộc, áo len, áo lông, quần jean, hương thơm quen thuộc của nước giặt quần áo cô yêu thích, rất thanh đạm, không dính dấp.
Trước thời gian ván bài tan cuộc, bởi vì Trình Thiệu Quân đi công tác về. Nhưng phòng khách cũng không yên tĩnh, người bên kia vừa ra cửa, bên này đã binh binh bang bang rùm beng cả lên.
“Ngày nào cũng chỉ đánh bài đánh bài, có ngày chết trên bàn bài!” Giọng nói tràn đầy hỏa khí là của Trình Thiệu Quân, “Cô xem đi, cái nhà này đã bị cô biến thành bộ dáng quỷ quái gì rồi, chướng khí mù mịt, tôi cũng không muốn trở về!”
“Vậy thì ông cút ra ngoài đi, đừng trở về nữa.” Phương Mạn Dung cũng không cam chịu yếu thế, “Ông nhìn xem một tháng dường như ông chỉ về nhà được mấy lần? Cứ coi như tôi biến cái nhà này thành cái hố rác ông quản được sao?”
“…”
Trong bối cảnh âm thanh cãi nhau như vậy, Trình Ân Ân vẫn bình tĩnh cất quần áo vào túi hành lý.
Cũng không biết Phương Mạn Dung làm cách nào bớt chút thời gian cãi nhau để đi nấu cơm, lúc Trình Ân Ân bị gọi ra ăn cơm, hai người đã tạm thời đình chiến.
Khả năng nấu nướng của Phương Mạn Dung cũng không tệ, nhưng do vội vàng chơi mạt chược không có thời gian đi chợ, chỉ có một đĩa trứng tráng hành cùng với một đĩa khoai tây chua ngọt.
Trong toàn bộ quá trình Trình Thiệu Quân vẫn xem như không hề thấy được Trình Ân Ân. Hiện tại Trình Ân Ân cũng không cần đòi tiền ông ta, chỉ gọi một tiếng ba, không nói thêm lời nào khác.
Cơm nước xong xuôi, cô chủ động muốn đi rửa chén, bị Phương Mạn Dung mắng cho một câu: “Đi ra, yếu ớt như vậy. Đừng có mà mới rửa một cái chén lại ngất xỉu. Tao đây không trả nổi tiền viện phí cho mày đâu.” Cô đành phải trở về phòng.
Trình Thiệu Quân mở cửa sổ, nhưng mùi thuốc lá phảng phất như đã thẩm thấu sâu vào bên trong vách tường, không có cách nào tản đi hết được. Trình Ân Ân bị hun đến mức ngủ không được, cảm thấy đúng là mình yếu ớt hơn nhiều so với trước kia.
Hôm sau chưa đến năm giờ đã tỉnh, rời giường, vo gạo nấu xong một nồi cháo, tắt lửa. Sau đó cầm lấy hành lý, đến trước cửa phòng ngủ chính nói một tiếng: “Ba mẹ, con đi về trường.”
Không ai lên tiếng.
Trình Ân Ân đi ra ngoài, dưới lầu cách đó hai trăm mét là trạm xe buýt, chuyến xe buýt sớm nhất là vào sáu giờ rưỡi, cô ngồi chờ ở đó.
Hai ‘vợ chồng’ nhiều năm trong nhà chưa hề có hai chữ ‘hòa thuận’. Phòng ngủ chính, ‘Phương Mạn Dung’ cùng với ‘Trình Thiệu Quân’ đứng dậy từ chỗ của riêng mình, một từ trên giường, một lại từ dưới đất, cách cánh cửa sổ quan sát bên ngoài.
“Thầy Trần, ngày hôm qua đã đắc tội nhiều, xin lỗi thầy.”
“Sao lại nói vậy, đều là công việc.”
“Xe tới chưa?”
“Mới hơn 5 giờ, còn hơn một tiếng nữa.”
“Đứa nhỏ này, sao lại ngốc như vậy, sáng sớm tới chỗ đó chờ cái gì?”
…..
Trình Ân Ân tới trường học cũng rất sớm, trong phòng học đọc sách tiếng Anh một lúc, mới có người khác đến.
Lão Tần cũng đến sớm, gọi cô đến: “Đại hội thể dục thể thao lần này em đừng tham gia nữa, để Cao Bằng tìm người thay thế.”
Trình Ân Ân vội lắc đầu: “Em muốn tham gia.”
Tất cả mọi người ai cũng tham gia một hạng mục, nếu như cô không tham gia cái gì, đến lúc đó chỉ ngồi trên khán đài nghỉ ngơi, thực sự là không có cảm giác vinh dự của tập thể.
“Thân thể của em vừa hồi phục, không cần phải cậy mạnh.”
“Thân thể của em không sao, bác sĩ kiểm tra xong đã nói như vậy.” Trình Ân Ân cầu khẩn, “Thầy Tần, em thật sự muốn tham gia.”
Lão Tần hơi khó xử, “Để thầy suy nghĩ lại một chút, em về lớp trước đi.”
Cái ông gọi là “Suy nghĩ một chút”, chính là gọi điện thoại đến văn phòng của Giang Dự Thành.
Để cho người trực tiếp phụ trách Đoạn Vi nhận được tin tức, đi vào gặp Giang Dự Thành xin chỉ thị. Lúc đó, anh chuẩn bị đi họp, lông mày cũng không hề nhúc nhích, cài cái nút đầu tiên: “Theo ý cô ấy đi.”
Đoạn Vi “Vâng” một tiếng, đang muốn ra ngoài, nghe thấy anh nói thêm một câu: “Cô đến Thất Trung nhìn xem, đừng để cô ấy bị thương nữa.”
Nói xong, cất bước ra khỏi văn phòng, bước nhanh như gió.
Đoạn Vi đứng hình tại chỗ mấy giây, quay về chỗ làm việc thu xếp đồ đạc. Cô thư ký nhỏ bình thường có mối quan hệ tốt lại gần: “Chị Vi, rốt cuộc là gần đây Giang tổng phái cho đi làm cái hạng mục gì mà thần bí đến vậy? Hiện tại còn phải đi thực tế?”
“Cơ mật, đừng có thăm dò.”
“Không phải thăm dò, chị không biết là gần đây ai đó rất đắc ý,” Cô thư ký nhỏ bĩu môi, bênh vực kẻ yếu, “Từ khi chị bắt đầu bận rộn hạng mục này, nhiều công việc đã bị cô ta giành mất. Người ta xem như Giang tổng coi trọng cô ta, bây giờ nói chuyện cũng tỏ ra đắc ý, vênh váo.”
Đoạn Vi cười mà không nói, vỗ nhè nhẹ hai lần lên đầu vai cô nàng, cầm mấy thứ đơn giản rời đi.
Phàn Kỳ cũng đã có mặt ở lớp, ba lô treo ở vai phải, bước đến nhìn thấy Trình Ân Ân, ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Thân thể tốt rồi?”
Trình Ân Ân không nhìn cậu, đối với phần quan tâm này chỉ đáp lại một tiếng “Ừ”.
Phàn Kỳ nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, giọng nói ép xuống thấp hơn: “Còn giận tôi à?”
Trình Ân Ân liền không nói lời nào.
Nửa ngày sau vẫn bình an vô sự. Phàn Kỳ không chủ động bắt chuyện nữa, chỉ có thi thoảng trong tiết học liếc nhìn cô một cái, Trình Ân Ân bình tĩnh làm như không thấy.
Sau tiết thứ hai buổi chiều, Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân đi vào nhà vệ sinh. Khi trở về, đưa tay vào ngăn bàn tìm đồ thì thấy có vật cản. Cúi đầu nhìn, tất cả bên trong đều là đồ ăn vặt: Thạch trái cây, khoai tây chiên, bánh quy, sữa bò, đủ loại kiểu dáng nhét vào ngăn bàn.
Trình Ân Ân cực kỳ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, nam sinh đằng sau đang nói chuyện phiếm, hai người trước mặt đang đọc sách, vị trí bên cạnh trống không.
Trùng hợp là lúc này Phàn Kỳ bước vào cửa, hai tay đút túi, Trình Ân Ân nhìn thấy tư thế biếng nhác của cậu ta, suy đoán có phải là cậu ta làm hay không.
Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng vào tầm mắt của cô, cô liền dời con mắt đi chỗ khác.
Lúc cậu ngồi xuống vừa vặn chuông vào lớp reo lên, lão Tần đi vào: “Tiết này là tiết họp lớp. Trong nháy mắt đã khai giảng được hai tháng rồi, thầy thấy mọi người sinh hoạt với nhau rất tốt, chắc hẳn đã quen thuộc lẫn nhau rồi. Chủ đề hôm nay của chúng ta sẽ là: Đoàn kết là sức mạnh, cũng phù hợp với tinh thần của Đại hội thể dục thể thao cuối tuần này…”
Phàn Kỳ giơ tay lên, lúc lão Tần nhìn qua nói, “Em có chuyện muốn nói.”
Sau đó đứng dậy, bước ra ngoài từ chỗ ngồi, nghênh ngang đi lên bục giảng.
Bảng đen sáng bóng sạch sẽ, vết tích mà thầy Lý để lại ở tiết trước đã biến mất sạch sẽ. Cả lớp đều đang nhìn Phàn giáo bá người chủ động bước lên bục giảng, chờ xem rốt cuộc cậu ta muốn phát biểu cái gì.
Cậu đứng trước bàn giáo viên, ánh mắt nhìn về phía bên trái, chuẩn xác rơi vào vị trí hàng thứ ba.
Trình Ân Ân đang cúi đầu không biết đang viết cái gì đó.
“Tớ muốn xin lỗi bạn học Trình Ân Ân.” Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phàn Kỳ mở miệng.
Cả lớp đều: ????
Tay Trình Ân Ân cũng ngừng lại, giương mắt lên.
Phàn Kỳ một mực nhìn cô, lúc này khóe miệng khẽ nhếch lên, cười với cô một cái.
“Xin lỗi, sau này tôi sẽ không khi dễ cậu nữa.”
Sau khi yên tĩnh trong chớp mắt, cả lớp liền xôn xao. Tiếng cười, trêu chọc, cùng với tiếng nữ sinh xì xào bàn tán.
Thật nhiều ánh mắt dồn lên người mình, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, Trình Ân Ân đành phải nói: “Không sao.”
Trên bục giảng Phàn Kỳ giống như vẫn không hài lòng, đừng ở đó mắt sáng rực hỏi: “Vậy cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Trình Ân Ân mím môi, giống như bị nướng lên lửa.
Nam sinh đằng sau bắt đầu ồn ào:
“Trình Ân Ân, tha thứ cho cậu ta đi.”
“Kỳ ca của bọn ta muối mặt đi xin lỗi cậu rồi kìa.”
Sau đó không biết ai khởi xướng, trăm miệng một lời: “Tha thứ đi! Tha thứ đi!”
“…”
Trong lúc nhất thời bầu không khí nóng lên như đang tỏ tình trước mặt mọi người.
Ngay trong lúc Trình Ân Ân chịu không nổi cảm giác bị mọi người chăm chú nhìn, lúc muốn mở miệng, cửa sổ bên cạnh vang lên hai tiếng nhẹ nhàng “Cốc cốc.” Cô quay đầu.
Ráng chiều điểm xuyết phía chân trời, tia sáng nhuộm thành màu quýt, vẽ thêm cho hình dáng bả vai của người đàn ông viền một màu vàng. Giang Dự Thành đứng ngoài cửa sổ, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt ngược sáng đen thâm sâu như biển.
Trình Ân Ân trừng mắt, đôi mắt biểu lộ sự run sợ ngẩn người, nhìn thấy anh giơ tay trái lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, vẫy vẫy giống như gọi chó con.
Nhưng cô vô thức đứng lên, đến khi ra khỏi chỗ mới phản ứng lại.
Lớp học mới vừa rồi còn ồn ào xôn xao giờ này đã hoàn toàn yên tĩnh, lực chú ý của mọi người đều bị người đàn ông phong thái xuất chúng bên ngoài hấp dẫn.
Giang Dự Thành chưa từng trực tiếp ra mặt, ngoại trừ lão Tần cùng với những người phụ trách bên trong thì không ai biết được thân phận của người khách quý này. Giờ phút này trong phòng học từng đôi mắt hoặc tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu, tự nhiên không thể nào biết được.
Cho dù cử chỉ của anh khiêm tốn, nhưng phong độ cùng với ánh sáng tỏa ra từ thân người không thể nào che dấu được. Tuổi tác cùng với trải nghiệm càng làm tăng lên độ hấp dẫn của một người đàn ông. Loại hấp dẫn này trong ánh mắt non nớt của những người trẻ tuổi, vừa vặn chính là lực hấp dẫn lớn nhất.
Màn trình diễn đang đến cao trào thì bị cắt ngang, Phàn Kỳ cũng nhìn chằm chằm người kia.
Thân ảnh của Trình Ân Ân bị vách tường ngăn trở không nhìn thấy được, Giang Dự Thành mới vừa nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén, hướng nội chầm chậm hướng về phía bục giảng.
Thiếu niên sáng sủa đường hoàng, nhìn anh không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com