Trình Ân Ân không hề hay biết lúc cô vừa chạy ra, Giang Tiểu Sán đã chạy đến bên cửa sổ nhìn lén, vừa gặm bánh bao vừa tường thuật trực tiếp những gì diễn ra cho những người còn lại trong phòng ăn cùng với phòng khách.
Khi cô quay về tất cả những người ở đó đều cười tủm tỉm, trong nội tâm cô vừa thẹn thùng lại vừa ngọt ngào, căn bản không hề chú ý.
Cơm nước xong xuôi, Giang Tiểu Sán lôi kéo Trình Ân Ân kéo đến nhà họ Thẩm ở sát bên, nhìn một tổ chó còn vừa mới ra đời.
Hai người vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, Tống Nhân Hoa cười thu lại tầm mắt, “Lần này Ân Ân bị bệnh, cũng coi như trong họa có phúc. Mấy ngày nay con nhìn hai người nhà lão Tứ, so với trước kia còn dính nhau hơn, tốt không biết bao nhiêu. Tình cảm của hai đứa nó nhiều năm như vậy, nếu thực sự xa nhau không phải là rút gân nhổ xương hay sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Minh Lan đeo kính mắt, tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ.
Bà đã đến tuổi này rồi, cũng không mong mỏi gì ngoài chuyện hạnh phúc của con cháu. Giang Dự Thành là con út, lại là con mọn trong lúc tuổi già, lần lượt mất đi hai đứa con trai, bà đã dồn hết tâm huyết trên người Giang Dự Thành, nhiều hơn so với những đứa con khác.
Chính mắt thấy anh lấy vợ sinh con, chính mắt thấy như keo như sơn, lại chính mắt thấy cãi nhau đến mức ly hôn. Hơn nữa mâu thuẫn giữa hai vợ chồng cũng không phải là chuyện bình thường. Cho dù tình cảm của hai người có phai nhạt, ai cũng có người mới còn tốt hơn chuyện rõ ràng là yêu đến mức xâm nhập cốt tủy, nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau đến mức rút gân lột da.
Bà cắm một cành hồng Champagne đã cắt tỉa xong vào bình hoa: “Chỉ sợ khi Ân Ân bình phục, hai người bọn họ còn náo loạn.”
Tống Nhân Hoa hít một hơi, nhấp một ngụm trà, ngược lại nói: “Nhưng con nhìn được trong lòng Ân Ân có lão Tứ, cũng không phải là không có đường sống.”
Bài tập của kỳ nghỉ đông thật là nhiều, từ khi mới bắt đầu Trình Ân Ân đã sắp xếp ổn thoả, ngoại trừ hai ngày bị Giang Trì làm chậm trễ kia, mỗi ngày cô đều hoàn thành đúng theo kế hoạch, chưa hề dây dưa kéo dài.
Mấy ngày trước, Đào Giai Văn hẹn cô gặp nhau làm bài tập. Hôm đó đúng lúc lão gia tử không thoải mái có gọi bác sĩ đến, Trình Ân Ân liền từ chối, mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của cô ấy.
[Ân Ân, tớ thật là chán chường, có muốn đi ra ngoài chơi không?]
Nhưng mà hôm nay bọn họ về lại chung cư, chạng vạng tối hôm nay chú Giang sẽ về đây đón bọn họ, Trình Ân Ân nói qua với cô một chút.
Đào Giai Văn trả lời lại rất nhanh: [Như vậy thật là tốt, ngày mai tớ sẽ đi tìm cậu đi chơi]
Sau đó là một sticker vẻ mặt hưng phấn.
Trình Ân Ân dừng lại.
Cho tới bây giờ cô chưa từng mời bạn học về nhà làm khách, vì tình huống trong nhà bọn họ… Cô chưa từng nói, nhưng thật ra ở phương diện này rất tự ti. Hơn nữa Phương Mạn Dung không phải là một người mẹ như nhà người ta, sẽ nhiệt tình chào đón, ngược lại, mười cuối tuần thì có đến bảy tám cái cuối tuần ở nhà chơi bài.
Cô thích cảm giác được dẫn bạn học về nhà, nhưng bây giờ dù gì cũng không phải là nhà mình, không tiện.
Trong lúc cô còn đang do dự, Đào Giai Văn còn nói: [Có phải là không tiện không?]
Trong kỳ nghỉ đã từ chối cô ấy ba lần, trong lòng Trình Ân Ân cũng không quan tâm quá nhiều.
Giữa “Chú Giang không vui” và “Đào Giai Văn không vui”, nếu cân nhắc hai bên, dĩ nhiên là người trước càng không thể đắc tội rồi. Chú Giang đối với cô rất tốt, hơn nữa anh cũng không phải là người hẹp hòi.
Cô gửi tin nhắn cho Giang Dự Thành hỏi: [Chú Giang, ngày mai em có thể mời bạn học đến nhà chơi không?]
Nghĩ có thể anh đang bận, nên không trực tiếp gọi điện thoại đến, không ngờ chưa đến nửa phút, anh đã trả lời: [Nếu em thích.]
Trình Ân Ân rất vui vẻ: [Cảm ơn chú Giang!]
Giang Dự Thành: [Không cho phép lại nói cảm ơn.]
Trình Ân Ân: [A!]
Giang Dự Thành: [Có thể hôn anh.]
“….”
Đầu ngón tay của Trình Ân Ân chọc chọc vào màn hình, nói thầm trong lòng, tại sao chú ấy lại biến thành dạng này rồi, nói ba câu không rời được chuyện hôn hít.
Ngẩng đầu nhìn thấy mặt mình từ trong gương, mới phát hiện khóe miệng của mình không biết từ lúc nào đã khẽ nhếch lên. Lập tức có chút e lệ, vội vàng thu lại.
Khi Giang Dự Thành tan tầm trở về, Trình Ân Ân đã sắp xếp xong xuôi đồ đạc của mình cùng với Giang Tiểu Sán, cũng đã làm xong bài tập trong ngày, đã chuẩn bị xong từ sớm.
Lần này trở về, đã có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Trước kia cô cũng xem nơi này là nhà, nhưng chỉ dám lén lút, không dám tiết lộ chút mảy may nào. Nhưng bây giờ, phần lưu luyến này không còn sợ hãi, cũng không xấu hổ, chỉ còn lại vui vẻ.
Lúc cô về phòng luôn vui mừng khấp khởi, vui vẻ viết rõ trên mặt. Giang Tiểu Sán buồn bực, lặng lẽ hỏi Giang Dự Thành: “Vì sao tâm tình của mẹ con lại tốt như vậy?”
Cả ngày hôm nay hai người bọn họ đều ở cùng một chỗ, chưa từng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Niềm vui của cô đúng là rất rõ ràng, Giang Dự Thành cũng không biết, gỡ cà vạt xuống nhìn vào gian phòng của cô.
“Đại khái là, ngày mai muốn mời bạn học đến chơi.”
“Mẹ con thích người bạn học này nha.” Giang Tiểu Sán lâm vào trầm tư.
Đào Giai Văn nói sẽ đến sớm một chút, nhưng Trình Ân Ân không ngờ, mới hơn tám giờ cô ấy đã đến.
Cô đi xuống lầu đón người. Đào Giai Văn đeo cặp sách, mặc áo khoác đồng phục của trường học, áo sơ mi dệt kim ở bên trong, bên dưới là một cái váy xếp ly. Vừa giống học sinh nhưng lại không mất đi tính thẩm mỹ.
“Sao cậu lại đến sớm vậy, ăn sáng chưa?”
Đào Giai Văn đem theo bài tập đến, kéo cánh tay của cô: “Đừng nói nữa. Ngày nào cũng bị mẹ tớ nói đến. Không đợi được nữa, phải chạy ra ngoài hít thở không khí.”
Trình Ân Ân dẫn cô đi vào đại sảnh để đi đến thang máy, thẳng đến căn hộ, Đào Giai Văn kinh ngạc: “Thang máy chuyên dụng?”
Căn hộ có thang máy chuyên dụng không phải là căn hộ bình thường. Huống đây là căn hộ nằm trên cùng của một tòa nhà cao tầng, có thang máy chuyên dụng, quả thực là nở mày nở mặt.
Cô đi theo Trình Ân Ân đến, nhìn bốn phía một vòng, nhìn xong lại than thở.
Biệt thự kiểu nào cũng đã gặp qua, nhưng kiểu penthouse có diện tích rộng 500 mét vuông, không thể so với biệt thự cái nào kém hơn cái nào ---- Giá phòng khu vực này …. Trong đầu cô ước tính sơ sơ, giản lược, mẹ nó, tám chữ số.
Ngoại trừ nở mày nở mặt, vẫn là có nhiều tiền.
Thật ra trong lòng cũng có thể đoán được, vị Giang tổng kia chính là người có tiền có thế. Mỗi ngày Trình Ân Ân được đưa đón đi học đều bằng xe Bentley, căn phòng này với khả năng của anh ta mà nói cũng chẳng có gì đáng kể cả.
“Đúng rồi, chú của cậu có nhà không?” Đào Giai Văn nhỏ giọng hỏi.
“Chú Giang đi làm rồi.” Trình Ân Ân nói.
Công việc tồn động của công ty có chút nhiều. Nhân viên có thể chậm rãi ung dung là làm quen lại với công việc từ bên trong tiết tấu của ngày nghỉ, còn anh làm ông chủ thì phải nhanh chóng đi vào trạng thái làm việc.
Dáng vẻ của Đào Giai Văn như thở dài một hơi: “Wow, may mắn. Tớ còn sợ gặp phải chú ấy. Chú ấy nhìn rất nghiêm túc.”
“Chú Giang chỉ là không thích cười, thật ra tính tình rất tốt.” Trình Ân Ân đặt đôi dép lê đã chuẩn bị xong xuống chân cô ấy, “Phòng bếp còn thức ăn, để tớ hâm lại một chút cho cậu.”
“Không cần,” Đào Giai Văn cúi đầu đổi giày, “Tớ ăn rồi.”
Thay giày xong, nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện trước mặt có nhiều hơn một cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ.
---- Giang Tiểu gia nghiêng đầu nhìn cô, muốn nhìn xem cô là thần thánh phương nào, có thể khiến mẹ của cậu vui vẻ hiếm có như vậy.
Đào Giai Văn sững sờ, cười, cô có lúm đồng tiền, cười lên rất đáng yêu. Tay chống lên đầu gối, xoay người nhìn Giang Tiểu Sán: “Xin chào, chị là bạn học của Ân Ân.”
“Chào chị gái xinh đẹp.” Giang Tiểu gia rất cho mặt mũi nói, “Hoan nghênh chị đến nhà chơi.”
“A, em thật là đáng yêu.” Đào Giai Văn trực tiếp thân thiết nắm chặt bờ vai cậu bé, “Vậy em dẫn chị đi tham qua một chút được không?”
Giang Tiểu Sán còn nhỏ tuổi, nhưng lại khá nguyên tắc, không thích người khác đụng chạm, xoay người linh hoạt thoát khỏi bàn tay của cô: “Tới đây.”
Bởi vì liên quan đến Trình Ân Ân, Giang Tiểu Sán chiêu đãi Đào Giai Văn rất nhiệt tình. Bản thân cô tính cách cũng sáng sủa, thích nói thích cười, chơi với một cậu bạn nhỏ dễ như trở lòng bàn tay.
Giang Tiểu Sán bị cô dỗ dành đến thật vui vẻ. Có rất nhiều trò chơi Trình Ân Ân nghe qua nhưng chưa từng chơi, cô cùng hai người chơi đến hô mưa gọi gió, cả ngày trong nhà tiếng cười không hề gián đoạn.
Khi Giang Dự Thành về nhà, ba người đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà phòng khách vây lại thành vòng tròn, chơi trò “Bạn có tôi không có”, ở giữa còn bày ra một đống sữa AD canxi.
Ở tuổi của Giang Tiểu Sán chính là giành được ưu thế trong trò chơi này, tuổi đời không nhiều, “Chỉ mình em chưa qua sinh nhật chín/ mười/ mười một/ mười hai… tuổi”, thậm chí đã thắng liền chín lượt.
Chơi rất nhập tâm, Giang Dự Thành đi đến, vậy mà không có ai phát hiện.
Ván này lại đến phiên của Giang Tiểu Sán, cậu bé hắng giọng một cái nói: “Em chưa hề nói dối.” Sau đó cong miệng, dùng đôi mắt đơn thuần chân chất mà nhìn hai người.
“Chị cũng không có.” Đào Giai Văn cười giơ lên gạch đỏ.
“….”
Trình Ân Ân lập tức đỏ mặt, lặng lẽ di chuyển bảng màu đỏ trên tay xuống.
Giang Tiểu Sán đã đạt được mục đích, cười một trận cười lớn: “Ha ha ha ha!”
Vốn là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, không ngờ cuộc sống của chị gái xinh đẹp này lại đơn thuần đến vậy, cô ấy có thể trốn qua một một kiếp, hừ.
Cậu bé nhìn Trình Ân Ân, “Tiểu Ân Ân, chị lại thua, mau uống đi.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn cầm lấy một bình sữa AD canxi.
Đào Giai Văn nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước, lập tức đứng lên, cười rất ngoan chào hỏi: “Xin chào ngài.”
Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán đồng loạt quay đầu.
Giang Tiểu Sán đang cao hứng, gọi lớn: “Ba, mau đến chơi.”
Cậu bé xoa xoa hai bàn tay, cảm thấy mình có khả năng có thể đánh bại cha mình khi chơi trò này, hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng.
Giang Dự Thành cởi áo khoác ra, để lên ghế salon, thật sự bước đến.
Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán tự giác chuyển mông, nhường một chỗ cho anh, Giang Dự Thành kéo ống quần, ngồi xuống.
“Chơi trò gì vậy?” Anh liếc mắt nhìn một đống bình không trước mặt Trình Ân Ân.
Ba người, cô là nhiều nhất, Giang Tiểu Sán là ít nhất.
“Bạn có tôi không có.” Giang Tiểu Sán cướp lời, sau đó giải thích cho anh quy tắc trò chơi, “Chính là con sẽ nói những chuyện con chưa làm qua, nếu trong mọi người ai là đã làm qua sẽ thua.”
“Chi bằng đổi một chút.” Giang Dự Thành nói.
Kinh nghiệm cuộc sống quá ít, Giang Tiểu Sán non nớt hỏi: “Đổi cái gì?”
Giang Dự Thành mở ra nít trên ống tay áo, chậm rãi vén tay áo lên, cánh tay để trên đầu gối, tùy ý ngồi xuống.
“Tôi có bạn không có.”
Giang Tiểu Sán nhạy bén phát giác có gì đó không đúng, nhưng cậu chưa kịp ngăn cản, Đào Giai Văn đã mở miệng: “Cũng được.”
Ngữ điệu của Giang Dự Thành không chút phập phồng nói: “Tôi đã từng nói dối.”
Với cái sắc mặt đàng hoàng chững chạc, giống như căn bản không hề cảm thấy trước mặt con trai nói ra những chủ đề không phù hợp với con nít có chút vấn đề gì. Hơn nữa cũng không cảm thấy, cái từ này nói ra từ trong miệng anh có cỡ nào là không hài hòa.
“….”
“….”
Giang Tiểu Sán dùng tay che mắt, Đào Giai Văn sờ lên mũi, cười đến mức có chút xấu hổ.
Trình Ân Ân không lên tiếng, yên lặng một bên tự mình sôi sục.
“Uống đi.” Một lần nữa Giang Dự Thành không chút phập phồng nói.
Kể từ khi anh tham gia, Trình Ân Ân vẫn nằm trong trạng thái thắng cuộc, Giang Tiểu Sán đã thắng chín lượt sau đó lại thua liên tục chín lượt, tức giận la lớn: “Giang Dự Thành, ba chính là ma quỷ!!!”
Trình Ân Ân an ủi người bạn nhỏ đang phát điên: “Em chính là con trai của ma quỷ.”
Đào Giai Văn che nửa gương mặt phía đối diện cười trộm.
Chơi vài ván Trình Ân Ân lấy lại danh dự, Giang Dự Thành đứng dậy: “Đi ăn cơm.”
Thời gian không còn sớm, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Đào Giai Văn cũng thuận lý thành chương mà ở lại ăn chực.
Ước chừng là do có mặt Giang Dự Thành nên có chút câu nệ. Kể từ khi anh trở về, Đào Giai Văn ít nói đi rất nhiều. Trên bàn cơm chỉ lẳng lặng ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên cười một cái hưởng ứng.
Cơm nước xong xuôi, Giang Tiểu Sán bắt đầu lẩm bẩm, nháo nói bụng không thoải mái, để Trình Ân Ân dẫn cậu bé về phòng.
Một tay của cậu bé ôm bụng, một tay kéo Trình Ân Ân, ai ui ai ui kêu thảm thiết. Về phòng đóng cửa lại, lập tức thẳng người lên, phì phò thở nhìn Trình Ân Ân nói: “Ba em quá xấu, hôm nay chị đừng tìm ba em nữa.”
Trình Ân Ân phản ứng lại, mới hiểu được ý tứ của những lời này, lập tức vừa buồn cười, vừa thẹn thùng quẫn bách. Sờ lên đầu cậu bé nói: “Bụng của em không đau nữa rồi? Giả vờ?”
“Em mặc kệ, chị không thể đối tốt với ba em!” Giang Tiểu Sán tức giận không ít, dừng một chút, lại cường điệu, “Nhưng chỉ có một ngày hôm nay.”
Bên ngoài phòng khách, Đào Giai Văn đợi một lúc, thấy Trình Ân Ân vẫn chưa ra, đeo cặp trên lưng nhìn Giang Dự Thành nói: “Vậy, chú Giang, tôi đi trước.”
Giang Dự Thành bắt chéo hai chân ngồi trên salon, nghe vậy mí mắt nhấc lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu đến ánh mắt anh, nhưng không hề có chút độ ấm nào.
Đào Giai Văn sửng sốt, trong nháy mắt có một loại bối rối vì bị nhìn xuyên thấu.
Chỉ một chút, Giang Dự Thành thu lại tầm mắt, lời nói nhạt đến mức không nghe ra được hỉ nộ: “Chú không phải để cô gọi.”
Đào Giai Văn hoảng hốt vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi… Tôi, tôi nghe Trình Ân Ân gọi nhiều, thuận miệng liền…”
Giang Dự Thành không đáp lại, chỉ nói: “Lái xe sẽ đưa cô về.”
“Cảm ơn.” Đào Giai Văn nhỏ giọng nói, thấy anh không có phản ứng lại với ý tứ của mình, lúng túng đi về phía thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com