Cho dù rốt cuộc cô là bảo mẫu hay là gia sư, dù sao cũng chính là được ông chủ coi trọng. Mặc dù có một đứa con, nhưng mà đẹp trai không chịu nổi nha, với cái giá trị nhan sắc này cùng với khí chất lão đại kia, làm mẹ kế cũng không lỗ.
Trình Ân Ân nghe không hiểu đối thoại của hai người, mờ mịt: “Đoán cái gì? Hiểu cái gì?”
Cô gái cười, trong lòng tự nhủ hóa ra là một bé thỏ trắng đơn thuần trì độn, thì ra lão đại thích cái này. Khó trách cô không thể gặp được kiểu gặp gỡ này, phụ nữ mà thông minh quá cũng không tốt! Ai.
Tròng lòng đã rõ, nói ra cũng không có ý nghĩa nữa, cô gái đổi chủ đề: “Cô đang đi học ở đây sao? Lớp mấy?”
Trình Ân Ân lắc đầu: “Lớp mười hai.”
Đôi mắt của cô gái không tiếng động trừng lớn hơn một chút, tròng mắt đảo một vòng, lúc nhìn qua Giang Dự Thành đảo thêm một lần nữa, trở nên càng ý vị sâu xa. Một người cha đơn thân ly hôn với học sinh cấp ba? Nhìn không ra cái ông chú này nhân mô cẩu dạng (*) nha, cũng rất biết chơi.
(*)人模狗样 – Nhân mô cẩu dạng; thường được dùng với ý châm biếm. Dùng để chỉ một người thoạt nhìn nghiêm túc đường hoàng, và dùng hình ảnh đó để che đậy ý đồ xấu xa. (Theo Baidu)
“Kích thích nha.” Cô cảm khái nói.
Trình Ân Ân nghĩ, rất chân thành nói: “Không phải rất kích thích, mà chủ yếu là mệt mỏi. Mỗi ngày phải làm bài tập đến gần một giờ.”
“Làm cái gì tới gần một giờ?” Trong đầu cô gái đại khái đang nghĩ gì đó, nghe lầm rồi.
Trình Ân Ân nhìn cô: “Luyện đề.”
“Ha ha ha ha.” Cô gái cười bưng Coca Cola của mình lên uống một ngụm.
Bạn trai cô cũng cười, nói một câu: “Đừng có lái xe lung tung, còn có một người bạn nhỏ ở đây nữa.”
Vẻ mặt của Trình Ân Ân không hiểu, cũng không hiểu bọn họ đang nói gì. Giương mắt nhìn Giang Dự Thành, thấy khóe miệng của anh cũng cong lên, không biết lúc nào đã nhấn đầu Giang Tiểu Sán lên đùi, che tay lên lỗ tai cậu bé.
Cậu bạn nhỏ vùng vẫy giãy dụa một trận, anh vẫn gắt gao ấn xuống, vừa bình tĩnh uống trà, thẳng cho đến khi ông chủ bưng đồ nướng đến, mới buông tay.
Hai phần đồng thời lên một lượt, ai ăn phần nấy, chủ đề không phù hợp với thiếu nhi cũng dừng lại ở đó.
Mấy món nướng BBQ này với mì gói cùng chung một nguyên lý, ngửi mùi ngon hơn so với khi ăn. Ở bên ngoài nghe mùi thôi nước miếng cũng đã chảy thành sông nhưng khi đồ thật nằm trên bàn, mấy xâu thịt nóng hổi, khi ăn Trình Ân Ân cảm thấy có chút mặn.
Bình giữ ấm nước nóng, ăn cay uống nước nóng, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Cô nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh uống Coca lạnh cực kỳ thèm thuồng, Giang Dự Thành nghiêng người nói gì đó với Giang Tiểu Sán. Tiểu gia hỏa lập tức cực kỳ vui vẻ nhảy dựng lên nhanh chân chạy, rất nhanh cầm hai chai Coca cùng một chai bia đến.
Bia lạnh, Coca lại là nhiệt độ thường.
Giang Dự Thành mở một chai Coca đặt trong tay Trình Ân Ân, sau đó đổ một ly nước từ bình giữ ấm ra ly, để qua một bên để nguội. Chuyện này anh làm rất thuận tay lại cực kỳ bình thường nhưng khi rơi vào mắt người ngoài, lại là cưng chiều cùng với chiếu cố không tầm thường.
Trình Ân Ân nói: “Cảm ơn chú Giang.”
Cô gái bên cạnh nhìn bọn họ, nghe vậy liền lại gần hỏi: “Cô gọi chú ấy là chú?”
“Đúng rồi.” Trình Ân Ân trả lời.
Cô gái nhìn bạn trai mình, “Từ hôm nay trở đi em gọi anh là chú nha. Em cũng muốn được một ông chú cưng chiều em như vậy.”
Bạn trai gặm thịt dê nướng hai mắt sáng long lanh: “Anh cũng muốn.”
“…..”
Đôi tình nhân trẻ này nói chuyện chẳng có chút cố kỵ, ngược lại Trình Ân Ân bị nói đến mức ngượng ngùng, len lén nhìn Giang Dự Thành đang ngối đối diện một chút.
Chú Giang đối xử với cô thật là tốt.
Chữ ‘cưng chiều’ này, khiến cho lòng cô không kiềm chế được mà ngọt lịm, lại cảm thấy không nên xấu hổ, vì chữ ‘cưng chiều’ vốn là không thuộc về cô.
Con ngươi như mực của Giang Dự Thành đang theo dõi cô, ánh mắt chạm nhau, Trình Ân Ân vô thức muốn tránh, thấy anh bỗng nhiên cong môi cười, nụ cười khó gặp.
Trình Ân Ân bị nụ cười này xẹt điện đến mức chút nữa là bị sặc, cúi đầu hút mạnh một hơi Coca, ánh mắt chột dạ không biết nhìn đi đâu.
Đồ nướng BBQ phối hợp với Coca, chính là hưởng thụ to lớn trong cuộc đời. Trình Ân Ân ăn rất vui vẻ, nhưng mà đồ nướng còn chưa ăn xong, Coca đã uống hết trước. Dạ dày của cô cũng không đủ chỗ chứa chai thứ hai, nhưng sau khi ăn xong hai cái chân gà, khát.
Đối diện Giang Dự Thành đang rót bia vào trong ly. Những bong bóng nho nhỏ bên trong chất lỏng vàng óng đang bốc lên, bọt bia ở trên cao vỡ ra phát ra tiếng thấm vào ruột gan.
Trình Ân Ân không tự giác mà nhìn chằm chằm vào.
Giang Dự Thành chậm rãi đổ đầy ly, để chai bia xuống. Sau đó bưng ly bia đang tỏa ra hơi lạnh trong quán nướng BBQ oi bức, chậm rãi đưa đến bên miệng Trình Ân Ân.
Cô sửng sốt một giây đồng hồ mới phản ứng lại, ngẩng đầu, nhảy nhảy mắt. Bên trong bối cảnh tiếng nói ồn ào, giọng nói trầm thấp của Giang Dự Thành rõ ràng lọt vào tai, mang theo vài tia mê hoặc: “Nếm thử?”
Trình Ân Ân do dự, cô còn chưa trưởng thành, uống rượu không tốt.
Giang Dự Thành lại nói: “Nhìn tôi hồi lâu như vậy, không phải là muốn uống hay sao?”
Bị nhìn thấy rồi.
Trình Ân Ân vì che giấu sự chột dạ, quyết đoán cúi đầu nhấp một ngụm. Sau khi nuốt xuống dễ uống hơn trong tưởng tượng, còn nghĩ đến chuyện uống một ly nữa.
Giang Dự Thành cũng thu tay lại rồi, cầm lấy cái ly nước sôi để nguội qua, đưa tới: “Uống đi, không nóng nữa.”
Lúc Trình Ân Ân bưng nước lên uống, nghe cô gái ngồi cạnh lại dỗi bạn trai: “Anh xem người ta một chút, rồi nhìn lại anh đi! Không được, ngày mai em phải tìm một chú để yêu đương thôi. Bây giờ mấy ông chú sao lại đáng yêu thế.”
Bạn trai vội vàng: “Còn anh thì sao?”
“Anh cũng đi tìm một ông chú đi.”
“……”
Đáng yêu? Trình Ân Ân bưng ly lên chậm rãi nhìn về phía Giang Dự Thành. Con mắt nào của cô ấy nhìn ra đáng yêu?
Đêm khuya ăn đồ nướng hậu quả là nóng quá không ngủ được. Lúc nằm trên giường lăn lộn qua lại đại não cực kỳ sinh động. Sau khi Trình Ân Ân suy nghĩ lung tung xong lại có chút ủ rũ, hôm nay hình như cô lại thích chú Giang thêm một chút, làm sao bây giờ.
Phát hiện này làm cho ngày hôm sau khi cô tỉnh lại mặt ủ mày chau.
‘Dì cả’ cũng đã tới, không biết có phải là do hôm qua ăn đồ nướng hay không, mà tới sớm mấy ngày, có chút đau nhức.
Trên mặt cô nhìn không chút huyết sắc, Giang Dự Thành bước ra từ trong phòng, thấy cô liền nhíu mày lại. Tuy nhiên Trình Ân Ân lại ngượng ngùng, nhăn nhăn nhó nhó không chịu nói.
Giang Dự Thành mơ hồ đoán được, gọi dì giúp việc nấu một nồi trà gừng đường đỏ. Trình Ân Ân vừa thẹn thùng lại có chút cảm động, uống một chén lớn nóng hôi hổi.
Thật ra là từ khi tới ở đây, mỗi lần dì cả đến, dì giúp việc lại vừa vặn nấu những đồ bồi bổ khí huyết, có lúc là cháo nếp than táo đỏ, có chút là canh sơn tra long nhãn. Hôm nay vừa vặn dì giúp việc có mặt, cô nói lời cảm ơn, dì giúp việc cười một cái: “Khí huyết của cô không đủ, không có việc gì có thể ăn táo đỏ.”
Trước khi ra khỏi nhà, Trình Ân Ân đem theo một nắm lớn táo đỏ bỏ vào trong cặp sách. Khi tới trường, phát hiện ngoại trừ táo đỏ, bên trong cặp sách còn có một hộp thuốc đau bụng kinh.
Cô cũng không biết là ai nhét vào, nhưng Tiểu Sán Sán không hiểu những cái này, dì giúp việc cũng không tự tiện động vào đồ đạc của cô, vậy cũng chỉ có một khả năng….
Trong lòng nóng lên, vừa có chút chua xót, nói không rõ cảm giác gì.
Lại đến thời gian thi tháng, lần này vừa vặn gặp phải dì cả, đau nhức sinh lý, khiến cho trạng thái của Trình Ân Ân có chút chênh lệch. Buổi sáng sau khi thi xong Ngữ văn, cô không còn sức lực. Cô nói với hai người Diệp Hân cùng với Đào Giai Văn đang đợi cô đi ăn trưa: “Hai người đi ăn cơm đi, tớ không đói. Tớ muốn ngủ.”
Diệp Hân nhân tiện nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngược lại Đào Giai Văn lại bước đến và khuyên: “Không đói bụng cũng phải ăn cơm. Buổi chiều còn phải thi Toán mà. Đi thôi, tớ đỡ cậu đi, ít nhiều gì thì cũng ăn một chút.”
Diệp Hân kéo người đi: “Cô ấy không thoải mái, để cô ấy nghỉ ngơi đi.”
Trình Ân Ân nằm sấp ngủ, mặc dù mặc quần áo rất dày nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn cảm thấy lạnh. Phòng học ít người, cô khoanh tay co quắp nằm chỗ đó, không biết qua bao lâu, bên tai nghe được âm thanh rót nước, rất gần. Cô mở to mắt, bên trên Phàn Kỳ cầm lấy một cái muỗng cán dài, đang khuấy một ly nước nóng, có mùi thuốc bay ra.
Trình Ân Ân còn nghĩ không biết có phải cậu ta bị cảm hay không, mơ mơ màng màng, một lúc sau, nghe thấy Phàn Kỳ bảo cô: “Uống cái này đi.”
Cô ngẩn người, mới tỉnh táo lại từ trong mớ hỗn độn, ngồi xuống. Phàn Kỳ đưa cái ly đến trước mặt cô, sau đó như không có việc gì mà chơi điện thoại. Cô nhìn cái ly thuốc kia, dừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua, nhìn thấy một hộp thuốc trên bàn của cậu ta ----- xxx viên thuốc đau bụng kinh.
“…..”
Ánh mắt của Trình Ân Ân không nhịn được mà liếc nhìn Phàn Kỳ.
Ánh mắt của cậu đang nhìn chằm chằm điện thoại, lỗ tai lại mơ hồ có màu đỏ khả nghi, lúc bị Trình Ân Ân nhìn vài giây đồng hồ, ráng chống đỡ ngữ khí trấn định: “Đừng nhìn nữa, lần đầu tiên tôi mua cái loại đồ vật này.”
“Cảm ơn cậu.” Trình Ân Ân thực sự thành ý nói. Nhưng mà….
“Tôi uống thuốc rồi.”
Phàn Kỳ im lặng mười giây đồng hồ, để điện thoại xuống, đưa mắt qua, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó đoán.
Trình Ân Ân bị cậu ta nhìn đến mức căng thẳng, nghĩ cậu ta tức giận: “Xin, xin lỗi.”
Thật sự khó chịu khi để cho người khác thất vọng, nhưng mà loại thuốc này không thể uống nhiều. Nếu đó là đồ ăn cho dù cô ăn hai phần cũng không sao.
Phàn Kỳ thở dài, rất buồn bực. Cái này không phải là được viết bên trong kịch bản hay sao? Cậu tự mình uống thuốc là có ý gì? Vậy nam chính tôi đây không cần mặt mũi hay sao?
Cậu bưng thuốc lên định đi đổ bỏ, quay người đi lại đụng trúng ‘đàn em’ của cậu.
“Sao lại uống thuốc? Anh bệnh à?”
Không đợi Phàn Kỳ nói chuyện, có kẻ mắt sắc phát hiện hộp thuốc trên bàn cậu, a một tiếng: “Thuốc viên đau bụng kinh. Ai da, Kỳ ca anh cũng uống loại thuốc này sao? Để giữ thai?”
“Đau bụng kinh cùng với giữ thai có liên quan gì với nhau chứ, đồ ngốc,” Một người khác nói, “Là Kỳ ca tới kì kinh nguyệt.”
Phàn Kỳ: “…. Cút!”
Rất nhanh sau đó, Diệp Hân thở hổn hển chạy về phòng học, trong tay mang theo một gói đồ ăn. “Ân Ân, tớ mua cho cậu hộp cháo, ăn chút gì đó nóng đi.”
Buổi trưa trong căn tin trường không có bán cháo, cái này chỉ có thể ra ngoài trường mua.
Mở hộp thức ăn ra, nhiệt độ khiến hun làm cho hốc mắt Trình Ân Ân nóng lên, cô cảm ơn Diệp Hân, Diệp Hân cười cười: “Đối với tớ mà còn khách khí làm gì.”
Phần cháo kia vẫn còn nhiều, nhưng Trình Ân Ân đã ăn no rồi. Dạ dày ấm áp, đúng là dễ chịu không ít. Nhưng mà lúc nằm sấp ngủ, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, vẫn cảm thấy lạnh.
Vừa mới đổi tư thế, bỗng nhiên có một đồ vật nào đó rơi lên đầu, bao bọc cả người cô lại.
Là một cái áo khoác đồng phục. Cô lấy cái áo từ trên đầu xuống, quay đầu.
Phàn Kỳ đang cầm điện thoại, cùng với mấy nam sinh phía sau chơi game.
Mấy người chơi rất nhập tâm, phảng phất những chuyện khác không liên quan đến bọn họ. Thỉnh thoảng có người hạ giọng nói: “F*ck, f*ck! Có người tới, tớ đi trốn trước, mau tới cứu tớ!”
Trình Ân Ân có chút buồn bực, đang muốn thu tầm mắt lại, Phàn Kỳ vẫn đang một mực cúi đầu bỗng nhiên giương mắt, nhìn cô cong môi cười.
“….”
Trình Ân Ân nhỏ giọng nói câu, “Cảm ơn.”
Hôm nay cô ấy đã nói rất nhiều lần, thể hiện chuyện cô nhận được rất nhiều sự quan tâm. Rất ấm lòng.
Cô không từ chối, khoác cái áo khoác đó lên nằm xuống ngủ tiếp.
Sau khi nghỉ trưa kết thúc, Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân đi toilet. Trên hành lang không ít người, ríu ra ríu rít thảo luận kỳ thi Toán sắp tới.
Đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, ngay sau đó là một tràng thảng thốt cùng với ồn ào nhiệt liệt.
“F*ck, xe của ai mà trâu bò vậy, cứ như vậy mà trực tiếp lái vào đây?”
“Có thể không trâu bò được hay sao, Bentley nha, ông đây là lần đầu tiên nhìn thấy!”
……
Trình Ân Ân người thờ ơ với náo nhiệt bởi vì hai chữ “Bentley” mà tinh thần căng lên. Trong đời cô số lần gặp qua Bentley có thể đếm trên đầu ngón tay. Nói đúng ra là Giang Dự Thành cũng có một chiếc, cho nên không tránh khỏi mà sinh ra liên tưởng.
Cô nhón chân lên, thật vất vả mới ghé vào được lan can tìm được khe hở từ bức tường người, liếc mắt nhìn xuống lầu.
Tốc độ của chiếc Bentley này ở trong sân trường có thể nói là ngang ngược, mạnh mẽ phanh lại trước tòa nhà. Ngay sau đó, chỗ ngồi phía sau cửa xe mở ra, một cái chân dài đưa ra, Giang Dự Thành xuống xe, ánh mắt vừa nhấc đã chuẩn xác nhìn đến phương hướng của Trình Ân Ân. Sau đó, vẫy vẫy tay.
Nét mặt anh không khác gì so với bình thường, nhưng Trình Ân Ân đọc được một chút trang nghiêm trong mắt anh, lập tức chạy xuống.
Không biết có việc gì gấp khiến anh không thể chờ được ba tiếng nữa tan học lại đặc biệt chạy tới chỗ này.
Cô một hơi chạy đến trước mặt Giang Dự Thành: “Chú Giang, có chuyện gì vậy?”
Hai người đứng giữa trung tâm ánh mắt của đám người vây xem, chung quanh âm thanh xì xào bàn tán liên tiếp vang lên, Giang Dự Thành im ắng trầm ổn đứng đó, khí tràng có thể áp chế chỗ này. Chỉ là khi mở miệng giọng nói trầm thấp:
“Đi với tôi đến một chỗ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com