• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36




Lâu rồi không luyện tập, hậu quả của một bài kiểm tra bất ngờ chính là sáng sớm khi ngủ dậy chân đau muốn chết.

Trình Ân Ân chính là con ngoan trò giỏi, ngủ sớm dậy sớm không hề lười biếng. Hôm nay không kể đến chuyện dậy trễ hơn bình thường, còn bọc lấy chăn mền muốn ngủ nướng. Cuối tuần là để cho người ta lười biếng.

Nhưng khi nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách, cô lại lập tức rời giường. Chú Giang nhiều tiền như vậy mà còn làm việc cần cù, sao cô có thể lười biếng được?

Người kiếm được nhiều tiền không thể lười biếng!

Giang Tiểu Sán đã ngồi trước bàn ăn húp cháo. Trước mặt Giang Dự Thành có nửa ly cà phê, trên tay cầm tờ báo đang xem, anh mặc một cái áo cao cổ len cashmere màu đen, tóc cũng không được chải chuốt kỹ càng mà tung xõa tự nhiên. So với bình thường, dáng vẻ này nhìn giống như ở nhà hơn.

Có lẽ là do chân bị đau, tư thế đi tới của Trình Ân Ân có chút kỳ quái, ánh mắt Giang Dự Thành nâng lên từ tờ báo, lườm cô một chút, Giang Tiểu Sán cũng nhìn cô chằm chằm.

“Tiểu Ân Ân, chân chị bị sao vậy?”

Quá trình ngồi xuống là đau khổ nhất, Trình Ân Ân bị bàn ăn chậm rãi ngồi xuống: “Hôm qua chạy bộ, chân bị đau.”

Giang Tiểu Sán không chút suy nghĩ nói: “Để ba em xoa xoa cho chị.”

Xoa… xoa xoa?

Cái muỗng cô vừa cầm lên “Keng”---- một tiếng rơi vào chén. Trong nháy mắt, tay chân luống cuống, thất thố, nhanh chóng lấy cái muỗng lên nói: “Không, không cần!”

Thính tay đều đỏ cả lên.

Giang Tiểu Sán vô tình tạo ra sai lầm, nháy nháy con mắt: “Xin lỗi chị, lời nói của con nít không cần phải để ý.” Sau đó vô tội múc một muỗng cháo bỏ vào miệng.

Người đàn ông ‘có tuổi’ không hổ là kiến thức rộng rãi, Giang Dự Thành mặt không đổi sắc xem báo, mí mắt không hề nhúc nhích: “Ăn sáng đi.”

“….A.” Trình Ân Ân cúi đầu húp cháo, đầu giống như đà điểu mà vùi vào trong chén.

Buổi sáng thứ bảy cũng coi là vui vẻ. Ăn sáng xong, ba người ngồi trong phòng khách. Hôm nay Giang Dự Thành được nghỉ ngơi không đi đến công ty, xem hết tờ báo kia, lại cầm tạp chí Kinh tế Tài chính lên đọc.

Giang Tiểu Sán đi chân trần ngồi xếp bằng, chơi đồ chơi điều khiển từ xa của cậu bé. Trên bàn trà Trình Ân Ân phát hiện một quyển sách không có bìa, cầm lên: “Đây là sách gì vậy?”

Hai người đàn ông dừng lại, Giang Tiểu Sán liếc mắt, nói: “Đây là sách của ba em…. Tiểu thuyết tình cảm.”

Trình Ân Ân không nói gì, nhưng biểu cảm cùng với ánh mắt biểu đạt sự ngạc nhiên của mình. Chú Giang cũng xem tiểu thuyết tình cảm?

Lập tức tỏ ra hiếu kỳ với quyển tiểu thuyết này, đang muốn lật ra đọc xem là tác phẩm kinh điển nào. Giang Dự Thành đưa tay lấy đi quyển sách từ trong tay cô, để lên cái kệ trưng đồ trang trí bên cạnh anh. Sau đó như không có gì mà tiếp tục xem tạp chí.

Anh không nói gì, Giang Tiểu Sán tốt bụng giúp anh giải thích: “Ân Ân, chị không xem được, không thích hợp cho thiếu nhi.”

“….”

Ánh mắt lành lạnh của Giang Dự Thành liếc qua, Giang Tiểu Sán hắc hắc cười mười phần tùy tiện.

Hai giây sau, vẻ mặt của Trình Ân Ân lộ ra biểu cảm “Mình hiểu được nguyên nhân chú Giang đi xem loại sách này”, gật gật đầu. Nhưng mà….Cô nhìn Giang Tiểu Sán bên cạnh đang cười nghiêng ngả. Cậu bạn nhỏ năm thứ ba Tiểu học có phải là đã biết quá nhiều rồi không?

Lông mày Giang Dự Thành nhăn lại, đóng lại quyển tạp chí, không nặng không nhẹ đặt xuống, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Sán: “Làm bài tập xong chưa?”

Chậc chậc chậc, người đàn ông ‘có tuổi’ thẹn quá hóa giận. Giang Tiểu Sán thu hồi nụ cười chế giễu, nghiêm túc nói: “Hôm qua làm một nửa, Ân Ân nói một nửa còn lại chiều làm tiếp.”

Tiểu gia hỏa tinh ranh, lấy mẹ cậu ra làm lá chắn, ba cậu sẽ không kiếm cớ đuổi cậu đi làm bài tập.

Giang Tiểu Sán vui vẻ nhất khi thấy ba mình chịu thua, phát huy đầy đủ tinh túy được một tấc muốn tiến thêm một thước, nhảy lên nóc nhà lật ngói. Cậu điều khiển cái điều khiển từ xa trong tay, khí cầu hình cá mập đang xoay tròn theo chiều kim đồng hồ trên không phòng khách, lúc này lắc lắc vẫy đuôi bay tới hướng này, bay thẳng đến chỗ Giang Dự Thành.

Đây chính là khí cầu điều khiển từ xa có thể bay lơ lửng mà Trình Ân Ân mua cho cậu. Mặc dù trong mắt Giang Tiểu gia thì đây là món đồ mà chỉ có trẻ con ba tuổi mới yêu thích, nhưng cậu vẫn chơi quên cả trời đất như cũ. Nhưng hình như cậu đã quên chuyện, ‘cha già’ của cậu tan tầm về khuya vẫn lê thân thể mệt mỏi ngồi dưới ánh đèn lắp đặt hoàn chỉnh cho cậu.

Giang Dự Thành bình tĩnh đưa tay, đẩy một cái bên trên khinh khí cầu. Con cá mập ngốc nghếch thay đổi phương hướng, bay về phía Trình Ân Ân, cái đuôi vẫy vẫy với tiết tấu vui sướng.

Trình Ân Ân chuẩn bị sẵn sàng, đã chuẩn bị từ sớm, khi cá mập bay đến trước mặt đẩy nhẹ nó một cái, khí cầu bay về phía Giang Tiểu Sán. Giang Tiểu Sán khoa trương kêu to, nhảy dựng lên tiếp tục điều khiển cái điều khiển từ xa, chỉ huy cá mập công kích Giang Dự Thành.

Như thế vừa đi vừa về ba lần, mặt Giang Dự Thành không đổi mà phun ra hai chữ: “Ấu trĩ.”

Buổi chiều Giang Dự Thành nhận một cuộc điện thoại đi ra ngoài. Cho đến bây giờ những người như anh cho đều như thế, là ngày nghỉ nhưng có thể nghỉ ngơi nửa ngày cũng được tính là không tồi. Nếu là trước kia, Trình Ân Ân sẽ cảm thấy anh thật sự rất vất vả, giống như ngày nào cũng phải làm việc. Hoặc là tăng ca xã giao đến khuya, hoặc về nhà từ sớm, lại làm việc trong thư phòng đến đêm khuya, điện thoại không lúc nào ngơi nghỉ, thực sự là không có thời khắc nào thật sự buông lỏng.

Hiện tại cô lại nghĩ thêm một chuyện nữa, chuyện mẹ của Tiểu Sán rời đi có phải có liên quan đến chuyện anh bận rộn công việc hay không?

Nhưng giống như những gì Diệp Hân nói, gia đình cùng với công việc, là một mâu thuẫn khó có thể giải quyết.

Ban đêm khi Giang Dự Thành về nhà, Trình Ân Ân đang cùng đọc truyện tiếng Anh với Giang Tiểu Sán, bị anh (*) gọi ra ngoài. Trong phòng khách, Giang Dự Thành cởi áo khoác, tiện tay thả lên tay vịn, chỉ chỉ năm sáu cái túi mua sắm: “Đi thử xem có hợp không.”

(*) Trong raw tác giả dùng từ 她 – cô ấy/ chị ấy, nhưng editor đổi thành anh cho hợp với văn cảnh.

Có mấy cái Trình Ân Ân nhận ra, là nhãn hiệu đồ thể thao rất nổi tiếng, cô ngơ ngác nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì?”

“Mua cho cô quần áo thể thao cùng với giày chạy.” Giang Dự Thành ngồi vào ghế sô pha, gác đôi chân dài.

Hôm nay Trình Ân Ân còn đang suy nghĩ sau này cần phải tập luyện chạy bộ rèn luyện thân thể nhiều hơn, không ngờ chú Giang mua cho cô giày cùng với quần áo thể thao, còn nhiều như vậy…. Cô cảm động, hốc mắt có chút ẩm ướt, hít mũi một cái nói: “Chú Giang, chú thật tốt với tôi.”

Lúc trước cô rất ít khi nói mấy lời “Anh thật tốt” này, ngược lại, có rất nhiều lần cô giận đấm đá anh, nói “Anh thật xấu xa”. Đó là thời điểm mối quan hệ của giữa hai người tốt đẹp nhất.

Cô từ nhỏ không nhận được tình thương vốn có của cha mẹ, bởi vì sự thiếu thốn này mà trước mặt người ngoài cô rất mực cẩn thận, luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện cùng với chuyện tính cách trở thành nhát gan mẫn cảm. Cô được Trình Lễ Dương một tay nuôi nấng, chỉ có trước mặt anh mới tỏ ra là một cô gái có bản tính hoạt bát đáng yêu, tùy hứng ngang ngược, như một đứa con gái được chiều chuộng.

Giang Dự Thành cũng từng trở thành cái người kia để cô có thể bộc lộ ra bản tỉnh không chút phòng bị.

Anh nhìn Trình Ân Ân, đôi mắt đen dưới ánh đèn lộ ra vẻ thâm thúy.

Một hồi lâu, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Trình Ân Ân ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống.

“Tối ngày mai có bữa tiệc, hôm kia đi,” anh nói, “Sau này mỗi ngày tôi sẽ chạy bộ cùng với cô.”

Có người luôn có thể đoán đúng được nội tâm của bạn chính là một chuyện cực kỳ vui vẻ, Trình Ân Ân liên tục gật đầu, đôi mắt sáng lên cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà ngay sau đó cô nhớ tới sự bận rộn của anh, hỏi: “Nhưng mà chú bận rộn như vậy, buổi tối cũng không có thời gian mà.”

Trên mặt Giang Dự Thành hiện ra một chút tươi cười: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian, chạy cùng cô.”

Không biết có phải là ánh đèn quá nhu hòa hay không, khiến cho mặt mày của anh cũng nhuốm đầy dịu dàng tinh tế, hay là lời nói “Chạy cùng cô” kia ẩn giấu mà làm cho trái tim Trình Ân Ân lỗi một nhịp, sau đó tiết tấu liền hỗn loạn.

Cô cũng không rõ chuyện gì đây xảy ra, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không biết bối rối từ đâu mà có, tiện tay cầm lên cái túi mua sắm: “A… Tôi đi thử quần áo.” Nói xong hoảng hốt trở về phòng.

Đóng cửa lại cô mới thở phào một cái, cảm thấy bản thân mình là lạ, nhưng không hiểu được là kỳ quái ở chỗ nào. Khi mở túi ra xem, là một đôi giày thể thao ------ Thử quần áo cái gì chứ, mắc cỡ chết mất thôi.

Cô không có ý ra khỏi phòng, trốn trong phòng mình cho đến 0 giờ, mới lén lút mở cửa. Đèn phòng khách đã tắt, chỉ có đèn áp tường bên trên hành lang lẳng lặng chiếu sáng đường đi. Cô lặng lẽ bước ra ngoài, ôm những túi mua sắm còn đặt trên bàn trà về phòng.

Cơn xấu hổ không biết từ đâu nổi lên, sau khı tỉnh dậy liền quên mất tiêu. Vừa vặn Giang Dự Thành có việc bận, đi ra ngoài từ sớm, ban đêm lại về trễ, ngay cả mặt cô cũng không thấy được.

Sáng sớm thứ hai, lúc Trình Ân Ân đi ra ăn điểm tâm nhìn thấy người. Anh đang muốn đi ra ngoài, vừa sửa sang lại ống tay áo vừa đi về phía thang máy. Dừng bước lại, chậm rãi chỉnh chỉnh lại tay áo cho tốt, buông xuống mới nói: “Buổi chiều tan học tôi đi đón cô.”

Trình Ân Ân há hốc miệng, chưa kịp phát ra tiếng nào, Giang Tiểu Sán đã cướp lời: “Biết rồi daddy.”

Cô quay đầu, Giang Tiểu Sán cắn cái muỗng ngoẹo đầu, cười hì hì.

Thứ hai có nghi thức chào cờ, Trình Ân Ân đứng trong đội ngũ chỉnh tề, nhìn lá cờ Trung Quốc tươi thắm từ từ bay lên, đầu ngửa ra sau. Hiệu trưởng Lưu đang đọc diễn văn, chủ yếu là thúc giục học sinh mười hai.

“Gần đây có bạn học tâm tư nhẹ nhàng, không chú tâm vào học tập, làm cho thầy vô cùng đau đớn! Tất cả mọi người đều phải hiểu rõ vị trí của mình, đừng để cho chuyện tình cảm nhỏ nhặt ngăn trở bước chân. Cuộc sống của các em còn một con đường vừa dài vừa cao cần phải đi. Những thứ làm các em phân tâm chính là một cách khảo nghiệm! Người khác vượt qua được, nhưng em không nhịn được mà không bước qua được như vậy thì em chỉ có thể bị người khác bỏ xa hoặc bị mọi người bỏ lại! Bây giờ, tất cả mọi người nhìn vào Quốc kỳ, tự mình nhìn lại bản thân một phút!”

Trình Ân Ân nhìn Quốc kỳ nghiêm trang trước mặt sâu sắc tự nhìn nhận lại bản thân.

Gần đây cô thật sự nhẹ nhàng, thái độ đối với học tập không đủ nghiêm túc thành kính. Mấy ngày gần đây cô không làm xong bài thi đúng hạn? Tiền tài khiến cho người ta tùy tiện, có một chút tiền đã khiến cho cô thả lỏng rồi, phải cảnh giác! Không thể để bị cám dỗ được!

Về chuyện liên quan đến cuộc sống của chú Giang, những cái chuyện tình yêu tình báo kia cô không hiểu rõ, phải sắp xếp thời gian suy nghĩ hợp lý, không thể làm ảnh hưởng đến việc học tập của bản thân.

Nghĩ xong, giải tán, Trình Ân Ân theo thói quen tìm kiếm thân ảnh của Diệp Hân, nhưng tìm không thấy.

Đào Giai Văn chạy tới kéo cô, tràn đầy phấn khởi nói: “Ân Ân cậu biết không, chuyện lúc nãy thầy Hiệu trưởng Lưu nói chính là chuyện liên quan đến lớp trưởng lớp chúng ta cùng với lớp trưởng lớp 7. Nghe nói tối hôm qua hai người bị phát hiện. Không ngờ hai người này thật sự là làm đến cùng, diễn giả thành thật.”

Hiệu trưởng Lưu cũng thật buồn cười, còn chuyện bé xé ra to nói như vậy một phen, thật sự là giống như thật. Đào Giai Văn cảm thấy càng ngày càng có ý tứ.

Trình Ân Ân đang tìm Diệp Hân, có chút không yên lòng: “Cái gì mà diễn giả thành thật?”

“Không có việc gì, không có việc gì. Cậu đang tìm cái gì vậy?”

“Diệp Hân.” Trình Ân Ân nói. “Lúc nãy tập hợp cô ấy đứng ngay phía sau, vì sao mà chỉ trong chớp mắt lại không thấy tăm hơi.”

“A, vừa nãy tớ thấy cô ấy bị Đới Dao cùng mấy người kia gọi đi.”

“Đới Dao?” Trình Ân Ân hơi nhíu mày, nhớ tới chuyện không thể hiểu được hồi đầu tuần khi Đới Dao yêu cầu Diệp Hân mời cơm.

Hai tiết học sau Diệp Hân hoàn toàn không thấy quay về, chỗ ngồi vẫn trống không. Trình Ân Ân hỏi những người ngồi xung quanh, không ai biết cô ấy đi đâu. Sau giờ học cũng không thấy bóng dáng Đới Dao đâu cả, khi chuông vào học vang lên mới quay về, Trình Ân Ân cũng không tìm được cơ hội hỏi cô ta.

Tiết thứ tư, trước khi tan học, Trình Ân Ân nhìn chằm chằm Đới Dao. Thầy Lý vừa nói tan học, cô lập tức đứng lên, có chút sốt ruột hối thúc Phàn Kỳ vừa tỉnh ngủ: “Để tôi ra ngoài một chút.”

Phàn Kỳ ung dung đứng dậy.

Cứ chậm chạp như vậy trong vài giây đồng hồ, Đới Dao đã đi mất. Lúc Trình Ân Ân đi ra khỏi phòng học, trên hành lang ngay cả một bóng người cũng không có. Đang là thời gian ăn trưa, học sinh của các lớp đều muốn đi ăn trưa, chen chúc một bên.

Cô cô cẳng chạy, người còn chưa kịp đi, đã bị một người nắm cổ áo. Phàn Kỳ túm cô: “Đi đâu?”

“Tìm Đới Dao.” Trình Ân Ân không cần nghĩ ngợi trả lời, túm cái cổ áo một chút, nhưng không gỡ ra được.

“Tìm cô ta làm gì?” Phàn Kỳ chau mày, “Cô ta lại trêu chọc cậu?”

“Không phải,” Trình Ân Ân do dự một chút, nói đúng sự thật, “Diệp Hân hai tiết rồi vẫn chưa trở về lớp.”

“Chờ đó, cậu như vậy làm sao đuổi theo kịp.” Phàn Kỳ nắm cổ áo cô, dựa vào lan can nhìn xuống. Nửa phút sau, Đới Dao cùng với đám chị em đang sóng vai nhau đi xuống lầu, nửa đường thì tách khỏi đám người, đi về phía sau tòa nhà dạy học.

Đằng sau là sân đánh cầu lông.

Trình Ân Ân quay người bỏ chạy, cổ áo thoát ra khỏi tay Phàn Kỳ.

Đúng là Diệp Hân đang ở sân cầu lông. Trình Ân Ân đi vào, vừa lúc nhìn thấy một người nào đó trong đám chị em hung hăng đẩy Diệp Hân, đụng vào tường. Sau đó tay người kia khẽ chống lên tường, giọng điệu phách lối: “Không phải là tao nói mày đứng ở đó sao? Ai cho phép mày ra ngoài?”

Vừa nói, vừa dùng tay vỗ vỗ trên mặt Diệp Hân, sức lực không hề nhẹ.

Trình Ân Ân không chút suy nghĩ chạy tới, đẩy cô ta từ trên người Diệp Hân.

Những chị em khác căn bản đang khoanh tay ở đằng sau xem kịch vui đều bước đến vây quanh: “Trình Ân Ân, chỗ này đâu có liên quan đến mày, mù quáng tham gia náo nhiệt làm gì?”

Diệp Hân thấp giọng nói: “Ân Ân cậu quay về đi thôi.”

Trên mặt cô ấy còn vết tích hơi xanh xanh tím tím hoặc là sưng đỏ, cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng hiển nhiên là bị thương. Chuyện bắt nạt trong trường học thật sự là đã gặp không ít. Cho dù có nội quy nghiêm ngặt như Thất Trung vẫn không tránh được.

Trình Ân Ân phản ứng chậm, nhưng cũng biết người đông thế mạnh, đạo lý trứng không thể chọi đá. Cô nắm chặt tay Diệp Hân, lấy cớ nói: “Thầy Tần biết cậu ấy bỏ học hai tiết, nói tôi đi tìm cậu ấy.”

“Cô đi theo bọn tôi tới chỗ này chứ gì, chỉ bằng cô làm sao có thể tìm ra chỗ này nhanh như vậy?” Cô gái lúc nãy “bích đông (*)” Diệp Hân mở miệng đầu tiên nói: “Biết rõ là mày có Phàn Kỳ bảo bọc. Cút nhanh đi! Chuyện của tao với nó, không tới lượt mày nhúng tay.”

(*) Bích đông - Kabedon: Dùng để chỉ tư thế ép sát đối phương vào tường.

Trình Ân Ân mấp máy môi, thực sự không biết cách nào có thể giao tiếp với con bé tiểu thái muội (*) này, phô trương thanh thế nói: “Trước khi tôi đến đây đã nói trước cho lớp trưởng rồi. Các người đừng có quá đáng, thầy Tần sẽ đến nhanh thôi.”

(*) Tiểu thái muội: dùng để chỉ những cô gái hay cặp những đàn anh trong trường học.

Cô em gái số một xì một tiếng: “Thôi đi…”

Chữ “Đi” còn chưa nói xong, liền thấy một cái bóng hiện lên, tiếp sau “Chát” ----- một tiếng, cái tát rõ ràng vang dội cắt ngang lời kịch cô ta còn chưa nói xong.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không chỉ có mỗi sắc mặt của Diệp Hân, mà sắc mặt của các chị em kia cũng thay đổi, trừng mắt nhìn Đới Dao: “Cô làm gì vậy, không phải còn chưa tới….”

Đột nhiên xuất hiện một bàn tay, nhanh như một tia chớp, Trình Ân Ân bị đánh thành ngây ngốc, trên mặt nóng bỏng, đau đến mức trong mắt ngấn lệ.

Diệp Hân người lúc nãy bị khi dễ im lặng không dám lên tiếng, lúc này lập tức đứng trước mặt Trình Ân Ân. Cô nhìn thoáng qua gương mặt đã nhanh chóng hiện lên màu đỏ, nhíu mày nhìn chằm chằm Đới Dao: “Cô thật quá đáng!”

Tuy nói đều là diễn kịch, nhưng bên trong kịch bản, thật ra cái này này được Phàn Kỳ chặn được. Bây giờ cậu ta còn chưa xuất hiện, lời thoại của người khác còn chưa nói xong, Đới Dao lại đánh úp bất ngờ, rõ ràng là cố ý, mượn cơ hội trả thù cá nhân.

“Để tôi xem cô giải thích như thế nào với Hiệu trưởng Lưu.”

Khí thế của mấy cô chị em vừa rồi cũng biến mất, nhỏ giọng phàn nàn: “Cô sao lại hành động như vậy? Cho dù là chán ghét người ta cũng không cần động thủ như thật chứ, đây không phải làm làm liên lụy đến bọn tôi hay sao?”

Mặt mày Đới Dao khinh thường, dáng vẻ khó chơi, ánh mắt thoáng nhìn đến cửa vào, lẩm bẩm một câu: “Đây không phải là đến rồi sao.”

Nói xong lại lần nữa vung tay lên, có ý vung về phía mặt của Trình Ân Ân.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, thậm chí Diệp Hân còn chưa kịp phản ứng, nhưng bàn tay tạo ra gió bên tai Trình Ân Ân bị chặn lại ----- Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, Trình Ân Ân nắm lấy tay cô, nhíu nhíu mày.

Tay Phàn Kỳ đã giơ ra một nửa, rút về, nhìn cô một cái, sau đó nhăn mày nhìn về phía Đới Dao.

Trình Ân Ân cảm thấy mình giống như lại quay về trạng thái đối mặt với Trì Tiếu ngày hôm đó. Cực kỳ bực bội, cô muốn trả lại cái tát này y nguyên. Cho tới bây giờ cô chưa từng bị người ta đánh, cũng không đánh người khác.

“Cô chán ghét tôi, thì có thể đánh tôi sao? Tôi ghét cô, có phải cũng có thể đánh lại không?” Cô nhìn chằm chằm Đới Dao.

Bỗng nhiên Đới Dao tránh một chút, nhưng không thể tránh thoát, hừ lạnh nói: “Có thể chứ, cô đánh đi.” Rất có vài phần khiêu khích.

“Vậy cô tự mình đánh đi.” Trình Ân Ân buông tay cô ta ra.

Những người khác: ???

Đới Dao sửng sốt một chút: “Cô nói cái gì?”

“Không phải cô nói có thể đánh hay sao?” Trình Ân Ân yên lặng nhìn cô ta, giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Thực sự cô không tát người khác được, càng không muốn đụng vào mặt của Đới Dao.

“Tự cô đánh đi, lực tay của tôi mạnh hơn cô, đối với cô lại không công bằng.”

“….”

Đới Dao tức giận bật cười, một hồi lâu mới nói ra một câu: “Cô có bị bệnh không?”

Kể từ lúc Đới Dao tự mình chủ trương tát một tát kia, tuồng kịch vui này đã đi xa khỏi kịch bản không thể quay lại. Bản gốc là một bông hoa trắng mềm mại, dễ bắt nạt đột nhiên lại biến thành hoa hồng có gai. Bản gốc là nhóm chị em tiểu thái muội ăn hiếp bạn học trở thành nơm nớp lo sợ không hiểu được tình huống. Bản gốc là Phàn Kỳ “anh hùng cứu mỹ nhân” lại từ nhân vật chính chuyển sang nhân vật quần chúng.

Cuối cùng cậu đánh vỡ thế giằng co, nhìn Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân: “Hai cậu về trước đi.”

Trình Ân Ân cảm thấy mình giống như đàn ông sau khi uống Viagra, dũng mãnh xong liền nhụt chí. Nhìn thấy Đới Dao cũng không có ý định thành thật nghe theo lời, cô cũng chẳng có ý ở lại thêm, bị Diệp Hân kéo ra khỏi sân cầu lông.

“Chúng ta đến phòng y tế xử lý một chút.” Diệp Hân có chút lo lắng, “Đã sưng lên rồi.”

Đầu lưỡi của Trình Ân Ân liếm bên trong một chút, thực sự rất đau, ngoan ngoãn đi theo.

“Lần này Đới Dao thật sự là đi quá giới hạn rồi,” Diệp Hân nói, “Chúng ta đi nói chuyện cho Hiệu trưởng Lưu. Nghe nói cô ta có chút quan hệ thân thích với Hiệu trưởng Lưu. Nhưng mà Hiệu trưởng Lưu cũng xem như là người biết đạo lý, chắc sẽ không thiên vị cô ta.”

“Cô ta với Hiệu trưởng Lưu có quan hệ thân thích?” Mặt Trình Ân Ân đau một chút, miệng không há to được, giọng nói nghe buồn bực tức tức.

Lần trước cậu nam sinh có mái tóc ngang trán cũng vậy, vì sao thân thích của Hiệu trưởng Lưu lại thích động tay động chân vậy?

Cái này là mối quan hệ cá nhân, không phải mối quan hệ của các nhân vật trong kịch bản. Diệp Hân nghe những người khác nhiều chuyện, liền bỏ qua không muốn nói đến.

Khi Trình Ân Ân vác theo khuôn mặt một bên sưng đỏ đến, nhân viên y tế học đường bị dọa đến mức uống nước cũng bị sặc, bỗng nhiên ho khan một trận. Anh đẩy ghế của mình qua cho cô ngồi, cầm túi chườm đá bọc lấy khăn mặt rồi đắp lên, vội vội vàng vàng đi tìm thuốc bôi.

Thuận tiện gọi điện thoại báo cáo đại boss phía sau màn. Những chuyện như thế này một giây cũng không dám trì hoãn. Bằng không sau khi anh quay về thế nào cũng gặp nạn.

Trình Ân Ân vẫn còn đang ở trong phòng y tế chưa kịp rời đi, Hiệu trưởng Lưu đã nhận được tin tức hùng hổ chạy đến. Lúc đi vào còn chưa kịp nhìn rõ ràng, mặt mày lo lắng hỏi: “Đến đây, để thầy nhìn xem bị thương chỗ nào? Nghiêm trọng không?”

“Cũng không nặng.” Nhân viên y tế học đường nói. “Nhưng cho dù là có nặng hay không, bị thương trên mặt không phải là chuyện nhỏ.”

Anh kéo Hiệu trưởng Lưu qua, hạ giọng nói, “Em đã báo cho Giang tổng. Không chừng lúc này đang đuổi đến, thầy tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút. Hoặc là thầy nhặt xác cho cháu gái thầy hoặc nhặt xác chính mình.”

Hiệu trưởng Lưu nghe như vậy, trên mặt liền như khóc thuê, nhìn về phía Trình Ân Ân, vỗ đùi kêu lên: “Ai da, bà dì của tôi ơi!”

Giống như muốn quỳ xuống dưới vì cô.

Trình Ân Ân phát ngốc một hồi lâu ở phòng y tế, cũng không hiểu được hôm nay chuyện gì đang xảy ra. Gửi tin nhắn cho Giang Dự Thành, lấy cớ bản thân bị cảm sợ lây bệnh cho Tiểu Sán, xin nghỉ phép hai ngày.

Bị Hiệu trưởng Lưu dọa đến, xém tí nữa ném đi cái điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK