Chú?
Lông mày nhỏ của Giang Dự Thành nhảy lên một cái khó có thể phát hiện.
Bên kia, sắc mặt Phương Mạch Đông cùng với Phạm Bưu cũng tương đối đặc sắc. Hai người liếc nhìn nhau, sau đó mạnh người nào người nấy dời ánh mắt đi. Dù sao đều là người đã đi theo Giang Dự Thành chứng kiến không biết bao nhiêu việc trên đời, tố chất tâm lý cường đại giúp bọn họ ổn định biểu cảm.
Giang Dự Thành nhấc tay, nhẹ nhàng khẽ động, nghiêng người nhường ra một khoảng không gian nửa cánh cửa.
Trình Ân Ân nhìn thấy khoảng trống chừng 40cm, cô gầy ốm, cái độ rộng đó nghiêng người đi qua thật ra cũng không có vấn đề gì. Cô nhìn đến khí tràng lãnh khốc toàn thân của vị boss xã hội đen kia…
Đột nhiên cảm thấy mình có thể xuống lầu đi mười vòng liên tục.
Còn chưa kịp thực hiện, một loạt tiếng chuông đánh vỡ không khí đang ngưng trệ.
Vị boss xã hội đen lấy điện thoại từ trong túi ra --- Toàn thân của điện thoại cũng màu đen. Dù sao thì ngoại trừ sợi dây chuyền lớn bằng vàng kia thì cái người thuần màu đen này mới phù hợp với bộ dáng của một đại ca xã hội đen.
Giang Dự Thành đi khỏi cánh cửa, nhấc chân đi khỏi cánh cửa mấy bước, vừa nghe điện thoại.
“A lô.”
Hai tiếng này trầm thấp, từ tính, làm cho lỗ tai của người khác mềm mại.
Không có thần giữ cửa đáng kính kia, Trình Ân Ân thả lỏng nửa sức lực, nhanh chóng đi vào cửa. Trước khi đóng cửa, nghe được giọng nói kia không hề dao động nói:
“Đánh một trận liền thành thật.”
“Đánh chết tính cho tôi.”
…..
Quả nhiên là xã hội đen!
Trình Ân Ân nhanh chóng đóng cửa lại.
Cửa sổ quan sát ở cửa phòng bên vẫn có thể thấy bóng người bên ngoài, Trình Ân Ân đi vào trong phòng, cũng không hoàn toàn cảm thấy an toàn, ngồi trên giường lặng lẽ nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài cửa.
Mấy phút sau, âm thanh trò chuyện qua điện thoại ngừng lại, tiếng vang nhỏ của giày da giẫm lên sàn nhà chậm rãi tới gần. Chốt cửa bỗng nhiên bị vặn ra, sau đó cửa được mở ra, vị boss xã hội đen kia cầm di động bước đến.
Trình Ân Ân chậm rãi đi tới gần đầu giường, chuông báo động nằm trong tầm với của cô.
Phương Mạch Đông cùng với Phạm Bưu cũng theo vào, một văn một võ hai đại hộ pháp vẫn đứng hai bên như cũ. Giang Dự Thành đi thẳng đến cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, vắt đôi chân dài, gác chân dựa vào ghế giống như đang ngồi trên long ỷ uy phong.
Trình Ân Ân nhìn trước mắt giống như hiện trường của cảnh tiên lễ hậu binh, trong đầu hiện ra hai cái tiêu đề lớn:
“Chấn động! Thiếu nữ xinh đẹp bị giết trong bệnh viện, nguyên nhân cái chết thì…”
“Thật tàn nhẫn! Phát hiện một thi thể nữ vô danh, nội tạng bị móc sạch…”
Vừa nghĩ tới chuyện mình dùng phương thức kinh dị này xuất hiện ở mục tin tức xã hội, Trình Ân Ân kìm lòng không được mà lùi một bước.
Phòng bệnh này có mỗi một mình cô sử dụng, người nằm giường bên cạnh cô đã xuất viện sau khi cô ta tỉnh lại. Xem ra mấy vị đại ca xã hội đen chính là đến để tìm cô, nhưng trên người cô ngoại trừ nội tạng, dường như không có cái gì đáng tiền.
Sự cảnh giác của Trình Ân Ân lên cao độ, đưa tay chỉ chỉ, nói giống như nhắc nhở: “Có camera nha.”
Phạm Bưu giương mắt nhìn theo, có chút cạn lời: “Đó là còi báo động có cháy.”
Trình Ân Ân nghĩ có thể uy hiếp nhưng bị nhìn thấu: “…A.”
Giang Dự Thành tựa như không nghe thấy, chỉ khoát tay, Phương Mạch Đông đứng sau lưng kịp thời đưa lên một xấp văn kiện.
Mở ra là một chồng bản thảo chừng năm mươi trang, dày đặc chữ là chữ, phía trên tờ thứ nhất là tiêu đề của bản thảo hơn ba vạn chữ: .
Giang Dự Thành tiện tay lật lật hai lần, trên mặt không nhìn ra được biểu cảm.
Một lát, mí mắt anh nhẹ giương lên, nhìn về phía Trình Ân Ân.
“17?”
Trình Ân Ân sửng sốt một giây đồng hồ: “Đúng.”
Ánh mắt Giang Cùng Thành lại trở xuống bản thảo trong tay: “Lớp 11, Thất Trung?”
“Vâng.”
“Cha Trình Thiệu Quân, mẹ Phương Mạn Dung…”
Không chờ anh nói xong, Trình Ân Ân nhíu mày lại: “Vì sao chú lại điều tra tôi?”
Mặc dù là chất vấn nhưng giọng nói của cô mềm mềm, hơn nữa cũng nhẹ, không có chút lực sát thương nào.
Giang Dự Thành không hề trả lời, hỏi tiếp xong, hỏi tiếp nửa câu hỏi còn lại: “----Không có anh trai?”
Loại cảm giác bị tra xét hộ khẩu làm cho Trình Ân Ân có chút không hề vui vẻ, nhưng vẫn trả lời: “Không có.”
Lần này đến lượt Giang Cùng Thành nhíu nhíu mày, nhưng cũng là chuyện xảy ra trong giây lát. Đóng lại văn kiện trong tay, giống như đang suy nghĩ gì nhìn cô chằm chằm.
“Ân Ân, em ngủ rồi à? Chị gọi trà sữa nha -----“
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, giọng nói của Tiểu An im bặt. Tay cô giơ lên một ly trà sữa, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người trong phòng. Cuối cùng dừng lại trên người đang ngồi trên ghế cũng không quay đầu lại, bóng lưng có khí tràng cường đại.
“Giang tiên sinh.” Ngữ khí của cô trong nháy mắt cũng điều chỉnh lại nghiêm chỉnh, “Ngài đã tới.”
Con mắt Trình Ân Ân trừng lớn.
Boss xã hội đen là “Giang tiên sinh” chính người gây họa trong truyền thuyết kia sao?
Lập tức Tiểu An có chút chột dạ, cô không cẩn thận hớ miệng, không biết có bị trách tội hay không. Cô chạy từng bước nhỏ vào, đặt trà sữa lên bàn của Trình Ân Ân, nhỏ giọng nói: “Ít đá, em uống nhanh đi, tan ra uống không ngon.”
Sau đó hướng mắt thăm hỏi ba người trong phòng, lại nhanh chóng chạy từng bước nhỏ ra ngoài.
“Chú chính là Giang tiên sinh, người đụng xe sao?” Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, giọng điệu của Trình Ân Ân như bất chợt hiểu rõ một chuyện nói.
Không trách được vì sao có thể hiểu rõ tình huống của cô như vậy.
Một câu làm cho ba người đàn ông cùng nhau dừng lại, nhìn sang.
“Cảm ơn chú đã giúp tôi trả tiền thuốc men.” Ánh mắt Trình Ân Ân chân thành.
Mặc dù gánh vác tiền thuốc men là chuyện người gây ra họa phải làm, nhưng là xã hội đen mà có thể có lương tâm như vậy thật sự làm cho người ta cảm động, sau đó sự kháng cự đối với đại boss xã hội đen cũng ít hơn một chút.
Đối với cái mũ bị chụp lên, Giang Dự Thành cũng không hề phản bác, cũng không có phản ứng.
Không biết từ lúc nào anh lấy ra một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, hững hờ mà thưởng thức, lông mày hơi vặn vẹo, không biết đang suy tư điều gì.
Ngược lại người đứng phía sau đóng cương vị Hữu hộ pháp Phạm Bưu khiếp sợ trước: “Cái gì? Chị nói ai đụng chị? Chị…”
Giọng nói của anh chỉ nói được một nửa liền kịp thời nuốt xuống, nhưng Trình Ân Ân vẫn nghe được, do dự nhìn anh một chút, lại một chút, hỏi lại: “Chú đang gọi tôi?”
Cô có một đôi mắt rất có linh khí, trong mắt như nước, khi nghiêm túc nhìn người khác luôn luôn lộ ra vẻ vô tội. Nhưng giờ phút này trong cặp mắt kia tràn ngập cảm giác thiếu nữ không có chút nào trái ngược.
Đương nhiên nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ý tứ “Chú là một người thiểu năng”.
Giang Dự Thành liếc mắt, là một ánh mắt không vui, con mắt hình viên đạn.
Làn da màu sô cô la của Phạm Bưu nghẹn ra chút sắc thái, bỗng nhiên nhặt lên giọng nói nương theo lời vừa rồi, “----Chị đây thật sự là nghe không nổi nữa.”
Trình Ân Ân: “….”
Bỗng nhiên dường như cảm thấy cái người toàn thân cường tráng cơ bắp kia không hề đáng sợ nữa.
Giống như ngại phiền, Giang Dự Thành giơ tay lên vẫy vẫy: “Hai người ra ngoài trước đi.”
Vừa vặn Phạm Bưu nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên của Trình Ân Ân cũng không có mặt mũi ở lại nữa, quay đầu đi ra ngoài, Phương Mạch Đông đi theo sau, đóng cửa lại.
“Chị Phạm, sau này nói chuyện chú ý chút.”
“Chị cái con mẹ cậu chứ chị!” Phạm Bưu đối với anh không có chút cố kỵ nào, mắng một câu phát tiết những đè nén lúc nãy.
“Cậu nói xem, bệnh trạng này chị Trình là thật hay giả vờ?”
“Không giống như giả vờ.” Sắc mặt Phương Mạch Đông bình tĩnh.
“Tôi cũng thấy không giống. Lúc nãy lúc nhìn thấy chúng ta ở thang máy, mí mắt run lên một cái, cái biểu lộ này không thể nào giả vờ được.” Phạm Bưu nói đến mức có chút khó chịu, “Dáng dấp của chúng ta đáng sợ thế à? Nhìn thấy liền quay đầu bỏ chạy. Hừ!”
Phương Mạch Đông liếc nhìn anh một cái, “Cậu không soi gương sao?”
Phạm Bưu xì một tiếng, “Không thích loại nói chuyện có văn hóa của mấy người. Nói một câu cong cong quẹo quẹo mười tám khúc cua, mẹ nó tôi đây không đủ.”
Phương Mạch Đông cười cười.
Hai người đứng ở hành lang, một lúc lâu, Phạm Bưu quay đầu liếc nhìn, cảm khái một câu, “Đụng đầu một cái trẻ lại mười tuổi, cái này còn hiệu quả hơn so với phẫu thuật thẩm mỹ.”
Giang Dự Thành không phủ nhận chuyện đụng phải cô. Lúc đưa ra một cái điện thoại mới tinh màu trắng cho Trình Ân Ân thậm chí còn thuận đó mà ôm luôn cái tội danh đó.
Điện thoại của Trình Ân Ân đúng là bị thất lạc vì tai nạn xe cộ, chính mình không có tiền mua cái mới, cha mẹ đại khái sẽ mắng cô phá của.
Cô nhìn một chút cái điện thoại xinh đẹp kia, thuận tiện nhìn thấy người đàn ông kia vuốt vuốt cái điện thoại với bàn tay có khớp xương thon dài.
Cô không nhận: “Đây là…?”
“Đền cho cô.” Giang Dự Thành vẫn không có chút biểu tình gì như cũ.
Đây chính là điện thoại táo mới nhất, giá bán năm chữ số, cô không thể nhận.
Trình Ân Ân lắc đầu, làm mình buồn nôn một chút, qua một lúc mới nói: “Điện thoại của tôi là Huawei.”
…..
Giang Dự Thành thu tay lại, đứng dậy, cầm lấy áo khoác đặt lên ghế. Anh sải bước đi ra cửa, như muốn đi khỏi, Trình Ân Ân vội vã lên tiếng gọi anh:
“Đợi đã!”
Bước chân Giang Dự Thành dừng lại, xoay người.
“Cái kia…” Ngón tay Trình Ân Ân chà xát quần áo bệnh nhân, có chút ngượng ngùng nói, “Giang tiên sinh. Có thể làm phiền chú viết giúp tôi một tờ giấy chứng minh được không?”
Giang Dự Thành nhẹ nhàng nhíu mày, ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Bài tập hè tôi làm mất hết rồi, chủ nhiệm lớp tôi rất nghiêm khắc, không có chứng cứ sẽ không tin.”
Thật ra loại tai nạn xe cộ này chính là chuyện ngoài ý muốn, nếu có người lớn ra mặt nói rõ, lão Tần sẽ không làm khó. Nhưng Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung lại là cha mẹ thay nhau đùn đẩy, Trình Ân Ân không hề hy vọng bọn họ có thể giúp mình nói rõ.
Nét mặt của cô cực kỳ nghiêm túc, “Nhờ chú giúp tôi chứng minh một chút.”
Ánh mắt cao thâm khó đoán của Giang Dự Thành nhìn cô hồi lâu, lâu đến nỗi giống như cái hình ảnh đó là một hình ảnh tĩnh, anh mới mở cửa, đi ra chỗ Phương Mạch Đông lấy giấy bút. Dáng người thẳng đứng đang đứng trong ánh nắng lúc chạng vạng, đặt lên văn kiện rũ mắt viết chữ.
Sau khi viết xong, lấy trang giấy xuống, theo quán tính mà nhẹ nhàng lắc lắc một cái.
Trình Ân Ân vội vàng bước tới nhận lấy.
Kiểu chữ của đại ca xã hội đen có chút vết tích của thư pháp, lực cầm bút tuấn dật (*), du vân kinh long (**).
(*)峻逸 – Tuấn dật; thoải mái, dễ dàng (Theo Zhidao).
(**)游云惊龙 – Du vân kinh long; Dùng để mô tả thư pháp tinh tế của một người (Theo Baidu).
Ký tên: Giang… xem không hiểu.
Lúc Trình Ân Ân ngẩng đầu, chính là nhìn thấy Giang Dự Thành đưa điện thoại trắng giao cho Phương Mạch Đông, phân phó một câu: “Đổi một cái Huawei.”
“Cảm ơn chú Giang.”
…..
Lần này không chỉ là “Chú”, mà là “Chú Giang”, thân thiết hơn một chút nha.
Tổ hợp ba người xã hội đen đi vào thang máy xuống lầu, lúc ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Giang Dự Thành vang lên lần nữa.
Phương Mạch Đông mở cửa sau của chiếc Bentley, Giang Dự Thành bước bên lên, vắt chân, cắn điếu thuốc lên môi. Sau đó Phạm Bưu đi lên rất có nhãn lực mà bật lửa, đưa lên trước mặt anh đốt điếu thuốc.
Giang Dự Thành nửa híp mắt hít một hơi thuốc, mới không nhanh không chậm cầm điện thoại lên.
Nhận điện, không đưa lên bên tai mà cầm ra xa xa.
Chỉ nghe trong điện thoại một trận giết heo quỷ khóc sói gào, ngoài ra còn có một giọng nam trẻ con non nớt bất tuân: “Giang Dự Thành, đồ đáng bị chém ngàn đao, con phải đánh chết con trai ba!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com