Giang Tiểu Sán hạ quyết tâm cho ba mình một cái sắc mặt, lôi kéo tay Trình Ân Ân, quyết định đến trước ngày mai thề sống chết không buông ra!
Thế là lúc Trình Ân Ân bước ra từ gian phòng, cậu bé giống như một con trùng theo đuôi, cứ cách mỗi mười giây sẽ cho Giang Dự Thành một ánh mắt xem thường.
“Giai Văn đi rồi sao?” Trình Ân Ân không nhìn thấy người, mở miệng hỏi.
Giang Dự Thành như không có chuyện gì mà ừ một tiếng.
Khách rời đi vốn nên đi tiễn, không có chuyện tiễn về, nguyên chủ nhà Trình Ân Ân cảm thấy bản thân thất trách, dùng tay trái lấy điện thoại di động ra, để lên bàn, dùng một tay chọt chọt đánh chữ.
[Vừa nãy tớ không để ý cậu đã đi mất rồi, đi đường cẩn thận.]
[Không sao cả, chú Giang có bảo tài xế đưa tớ về.]
Đào Giai Văn ngồi vào ghế sau xe Bentley ngày thường khó gặp. Trong xe có một loại mùi hương thơm mát dễ chịu, không tẩm đầy mùi nước hoa gắt mũi giống như những chiếc xe khác.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô cất điện thoại, nhìn thoáng qua tài xế đang ngồi ở ghế lái.
Sau đó nghiêng người về phía trước hỏi: “Bác tài, có phải anh là người mỗi ngày đều đưa Ân Ân đi học không? Giống như tôi đã gặp qua anh.”
“Đúng vậy.”
“Có phải là Ân Ân và Giang tổng biết nhau từ trước không? Vì sao cô ấy lại đến đó làm gia sư?”
“Tôi không biết, tôi chỉ là tài xế.” Tiểu Vương cười cực kỳ chất phát.
Những người ở bên cạnh Giang Dự Thành đều là những người tin được. Tiểu Vương nhìn qua giống như trẻ tuổi không có lòng dạ, nhưng cái gì nên nói cái gì không nên nói, hết thảy đều rất rõ.
Đào Giai Văn à một tiếng, ngồi lại chỗ cũ.
Càng ngày cô càng cảm thấy Trình Ân Ân rất …. thần bí.
Ở trường học, bên trong quá trình diễn xuất có đủ loại dị thường tạm thời không cần nói đến, nhưng sau khi rời khỏi trường học, còn một mực dùng thân phận của “Trình Ân Ân” mà sinh hoạt. Trước kia xem như đây chính là phương thức diễn xuất của cô ấy, để cho mình có thể triệt để nhập tâm vào vai diễn, còn cảm thấy cô ấy rất kính nghiệp nữa.
Nhưng hôm nay, Giang Tiểu Sán mở miệng một tiếng xưng hô “Tiểu Ân Ân”, khiến cho Đào Giai Văn cảm thấy thật kỳ quái.
Phần gia sư này vốn chính là một phần thêm vào không thể nào hiểu nỗi cũng không hề liên quan đến kịch bản. Nhưng vì cái gì bất luận là Giang tổng, hay Giang Tiểu Sán những người nằm ngoài kịch bản vẫn đang “diễn kịch” chung với Trình Ân Ân? Những người khác căn bản không thấy được, vậy thì “diễn kịch” cho ai xem?
Cô nghĩ trăm ngàn lần vẫn không hiểu nổi.
Duy nhất chỉ có thể nghĩ đến một khả năng chính là: Có lẽ, Trình Ân Ân là tên thật, liền gọi là “Trình Ân Ân”. Và sinh hoạt cùng với Giang tổng và Giang Tiểu Sán cũng không phải là diễn kịch mà là chân thật.
Đào Giai Văn biết Giang tổng có bao nhiêu lợi hại, bởi vì Đới Dao cố ý đánh Trình Ân Ân một bạt tai, chuyện trong cùng một ngày bị đuổi ra khỏi trường đã không còn là bí mật. Tầm ảnh hưởng của anh to lớn mạnh mẽ như vậy lại rất nhanh chóng, rất có thể chính là ông chủ đứng sau màn ảnh. Nói không chừng kịch bản này chính là Tổng giám đốc bá đạo vung tiền như rác vì hồng nhan, vì Trình Ân Ân mà đo ni đóng giày.
Tác phẩm lớn này quả thực khiến cho người ta ghen tị, nhưng điểm làm cho Đào Giai Văn hoang mang nhất chính là, đã không quay chụp cũng không truyền ra, thì không thể nào nâng đỡ Trình Ân Ân, như vậy mục đích là gì?
Vì quán triệt kế hoạch dùng gậy đánh uyên ương, Giang Tiểu Sán quyết định đêm nay sẽ ngủ cùng một chỗ với Trình Ân Ân! Nhưng còn có một vấn đề, lúc đi tắm, không thể mang Trình Ân Ân vào… Mặc dù là mẹ ruột, nhưng cậu bé là một nam tử hán, vẫn phải có riêng tư của chính mình.
Thế là, cậu bé dẫn Trình Ân Ân vào phòng, khóa trái cửa, chống nạnh căn dặn: “Không cho phép lén lút chạy ra. Nếu như chị không nghe lời, em sẽ tức giận.”
Trình Ân ân cười gật đầu: “Chị sẽ không chạy.”
“Em tin tưởng chị.” Lúc này Giang Tiểu Sán mới yên lòng đi vào phòng tắm.
Bài thi của Trình Ân Ân đều bị Giang Tiểu Sán cầm đến chỗ này, để tránh cô bị xao nhãng bởi chuyện học hành. Nhưng mà cô ngồi xuống, vừa nhìn một bài thi, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Cô quay đầu, Giang Tiểu Sán khóa trái cửa đã xong, cứ như vậy dễ dàng bị Giang Dự Thành mở ra.
Anh đứng ngoài cửa, hững hờ rút chìa khóa ra, nói: “Ra đây.”
Trình Ân Ân cắn cắn đầu bút, “Em đã đồng ý với Tiểu Sán, không thể đi ra ngoài.”
Lông mày của Giang Dự Thành cũng không nhúc nhích một chút: “Đi ra.”
“…” Giống như rất có đạo lý.
Nhưng Trình Ân Ân đáp ứng, không muốn nuốt lời, lắc đầu: “Em…”
Không chờ cô nói xong, Giang Dự Thành cất bước đi đến, trực tiếp ôm cô từ trên ghế lên.
Lúc Trình Ân Ân bị anh nâng mông ôm ra khỏi cửa, trong tay vẫn còn cầm cây bút mực còn chưa kịp buông xuống, mày mặt ngơ ngác.
Cái này, cái tư thế này chính là tư thế ôm các bạn nhỏ nha, cô….
Giang Dự Thành đi về ghế sô pha, ôm cô ngồi xuống. Trình Ân Ân dạng chân trên đùi anh, lập tức muốn bò đi xuống, bị anh ôm trở về.
“Đừng nhúc nhích.”
Mặt Trình Ân Ân đỏ bừng, toàn thân cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám. Dưới mông phảng phất không phải là bắp đùi anh, mà là một cái bàn ủi.
Giang Dự Thành cúi đầu xuống hôn cô, Trình Ân Ân cực kỳ khẩn trương dẫn đến hàm răng vẫn một mực đóng chặt. Giang Dự Thành hôn mấy lần, bàn tay nắm vuốt cằm của cô thoáng dùng sức, bức bách cô mở ra hàm răng, tiếp lấy đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, cần quét càn quấy.
Mấy ngày nay vẫn luôn là Trình Ân Ân làm nhiệm vụ đi hôn má anh, dạng hôn sâu này thực sự có chút không tiếp nhận nổi.
Cô sợ anh lại gặm cắn cô giống như đêm hôm đó, nhưng dưới sự giam cầm bá đạo của anh không có chút sức lực chống cự nào. Chưa đầy một lát, đã bị hôn đến mức khó có thể hô hấp, toàn bộ eo đều tê dại, hai cánh tay nắm chặt vạt áo anh, thở gấp trong ngực anh.
Cô vô thức hừ một tiếng, rơi vào trong tai của Giang Dự Thành không khác gì chất xúc tác. Rất nhanh hơi thở của anh cũng nặng nề, bàn tay giữ bên hông cô càng thu lại chặt hơn.
Đợi đến khi Giang Dự Thành rốt cuộc cũng buông cô ra, tần suất lồng ngực hai người phập phồng không khác gì nhau. Mỗi lần Trình Ân Ân bị buông ra, âm thanh thở dốc rõ ràng hơn, tinh tế hơn, theo đó là một tiếng ngâm khẽ không thể không chế.
Một lần nữa, Giang Dự Thành cúi đầu xuống, Trình Ân Ân nhanh chóng quay mặt đi, né tránh nụ hôn của anh, tựa khuôn mặt bị nung đỏ chót lên bả vai anh. Giang Dự Thành nghiêng đầu hôn lên tai cô, hô hấp cùng với nhiệt độ đều phun lên cổ cô.
Thật là ngứa, Trình Ân Ân rụt cổ lại né tránh, trong ngực anh uốn éo mấy lần.
Giang Dự Thành bỗng nhiên đè eo cô lại, không cho cô cử động.
Ánh mắt không biết làm sao liếc về bên dưới, Trình Ân Ân ngừng lại, cúi đầu nhìn nơi đó trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Chỗ này của chú lại phồng lên.”
Cô nâng đôi mắt, nhìn vào đôi mắt đen như mực của Giang Dự Thành.
“Muốn biết vì cái gì không?” Giọng nói của anh rất thấp, kèm theo đó cái khàn khàn khiến cho lỗ tai người khác run lên.
Trình Ân Ân không hiểu, nhưng cũng biết nửa người dưới đại biểu cho cái “bí ẩn” cùng “nguy hiểm”, huống chi ngữ điệu này của anh cũng tràn ngập dẫn dụ. Nhanh chóng lắc đầu.
Giang Dự Thành phảng phất như không nhìn thấy, lại chậm rãi hôn khóe môi cô, “Anh dạy cho em?”
“Không cần!” Trình Ân Ân vừa kiên định vừa hốt hoảng nói.
Giang Dự Thành vẫn mắt điếc tai ngơ, nắm chặt tay cô, chậm rãi kéo xuống.
Đúng lúc này, trong túi Tinh ---- một tiếng.
Trình Ân Ân hô lên một tiếng rút tay lại, nói: “Điện thoại di động của em vang lên.”
Sau đó lấy điện thoại ra, hết sức nghiêm túc đọc tin nhắn.
Phàn Kỳ gửi đến: [Hẹn hò ngày mai vẫn giữ nguyên chứ?]
Trình Ân Ân không nghĩ ra, hẹn hò cái gì vậy, cậu ấy có hẹn qua cô sao?
[?]
Câu trả lời của Phàn Kỳ khiến cho cô không hiểu:
[Fine]
[Mỉm cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép.jpg]
“…” Có ý gì vậy? Trình Ân Ân nhíu mày mờ mịt.
Cô suy nghĩ quá nghiêm túc, Giang Dự Thành rũ mắt xuống, nhìn thấy rõ ràng cuộc đối thoại trên màn hình.
“Ngày mai anh dẫn em đi ăn cơm.” Anh nói.
Trình Ân Ân còn chưa hiểu rốt cuộc là Phàn Kỳ có ý gì, do dự, không biết là cậu ta có chuyện gì không nói rõ được, không biết có phải là có chuyện gì cần tìm cô không.
Giang Dự Thành sâu kín hỏi: “Hay em muốn đi hẹn hò với cậu ta?”
Đương nhiên là không thể hẹn hò với người khác, hiện tại cô đã kết giao với chú Giang nha. Hai chữ này nghĩ đến thôi cũng thấy ngọt ngào, Trình Ân Ân lắc đầu nói: “Không hẹn.”
“Tiểu Ân Ân?”
Đằng sau, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng la của Giang Tiểu Sán, Trình Ân Ân giật nảy mình, quay đầu theo phản xạ. Mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của Giang Tiểu Sán còn ướt sũng, cậu bé chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy tư thế kia của hai người, nhanh chóng phẫn nộ mà xoay người, giậm chân một cái.
Nặng nề: “Hừ!”
“….”
Giang Tiểu gia tức giận, sáng ngày hôm sau cũng không chịu để ý đến Trình Ân Ân. Lúc ăn sáng còn bưng bát cơm của mình chạy đến cuối bàn ăn, một mình ngồi ăn.
Trình Ân Ân lấy lòng đi theo, cậu bé lại uốn éo, bưng bát cơm đi đến vị trí khác.
Lúc Giang Dự Thành soi gương đeo cà vạt, còn có thể nghe thấy được giọng nói thì thầm mềm mỏng mà Trình Ân Ân dùng để dỗ dành người bạn nhỏ ở phòng khách.
“Đừng có tức giận mà, lần sau chị nhất định là nói được là làm được.”
“Chị luôn bị ba em dụ dỗ,” Giang Tiểu gia hầm hừ nói, “Em quá thất vọng với chị!”
Mặc áo khoác, cài nút xong, Giang Dự Thành đi từ trong phòng ngủ ra. Anh đi đến phòng khách, nhìn từ trên cao xuống ném một tấm thẻ trên bàn trà.
“Không cho phép náo loạn nữa.”
Đó chính là “kho vàng nhỏ” của Giang Tiểu Sán bị tịch thu nửa năm nay.
Nếu như bình thường cậu đã sớm nhào tới, nhanh tay cất đi, miễn Giang Dự Thành có cơ hội đổi ý. Nhưng mà hôm nay cậu bé rất khinh thường, hình như hừ một tiếng, mới duỗi bàn tay cao quý ra, cầm thẻ lên.
Không hề bỏ vào trong túi của mình mà lại nắm vuốt ve, bày ra phong cách của một Tổng tài bá đạo, đưa về phía Trình Ân Ân, “Mua một ngày của chị!”
Trình Ân Ân: “….”
Giang Dự Thành đi vào thang máy, trước khi cửa kim loại đóng lại, giọng nói không mặn không nhạt của anh truyền đến:
“Hôm nay không được.”
Vì sao hôm nay không được?
Chạng vạng tối lúc Phạm Bưu phụng mệnh đi đón Giang Tiểu Sán, trả lời câu hỏi này của cậu bé: “Hôm nay là lễ tình nhân nha.”
Thì ra là lễ tình nhân.
Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán đồng thời lâm vào trầm tư.
Trách không được chú Giang nói muốn dẫn cô đi ăn cơm, trong lòng của Trình Ân Ân ngọt lịm.
Dáng vẻ của Gaing Tiểu Sán đại nhân có đại lượng, hôm nay là một ngày đặc biệt, để cho hai người bọn họ vui vẻ trải qua đi. Dù sao thì ba mẹ cậu cũng là uyên ương số khổ, có thể trải qua lễ tình nhân cũng không dễ dàng gì.
Thế là cực kỳ vui vẻ theo sát Phạm Bưu đi ra ngoài.
Trình Ân Ân ở nhà chờ Giang Dự Thành, Phạm Bưu nói chú ấy rất nhanh sẽ quay về. Cô ở trên ghế salon chờ một lát, nghĩ đông nghĩ tây, khóe miệng không ngăn được mà cong lên.
Qua một hồi, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vào phòng ngủ đứng ở trước gương toàn thân.
Rất là lỗi thời nha.
Trình Ân Ân nhìn mình trong gương, cúi mặt mày xuống.
Vì sao cô lại lỗi thời như vậy chứ? Với bộ dạng này mà đi cùng với chú Giang có phải là sẽ giống như mấy cô gái nhà quê không? Sẽ có người chê cười cô hay không? Hay cười ánh mắt của chú Giang không tốt?
Cô mở tủ quần áo ra, tìm một lúc, thất vọng.
Tất cả đều là đồ thể thao nhàn nhã, cùng với âu phục và giày da của chú Giang không hề phù hợp.
Cô chọn hai món áo len và quần jean mà mình cảm thấy đẹp mắt nhất, thay vào, nhìn vào gương vẫn là ủ rũ.
Một mạch cô đem tất cả quần áo treo trong tủ quần áo ra, so từng cái lại từng cái trên người, phối hợp.
Vừa nhìn vừa nói thầm: “Như vậy đẹp sao?” Sau đó lại tự mình bác bỏ, “Không đẹp tí nào.”
Lại cầm lấy một cái áo len.
“Vì sao còn có gấu nhỏ nữa? Không được, quá ngây thơ.”
Bây giờ mua quần áo có phải là không kịp rồi không?
Mặt mày cô nhăn nhó, ném áo len lên giường, tính toán, vẫn nên mặc áo hoodie cùng với quần thể thao đi.
Cô cởi xuống áo len ở thân trên, từ trong đống quần áo đào ra một cái áo hoodie màu trắng mặc hôm đó, mặc lên, sau đó xoay người, cởi quần jean.
Lúc ngồi dậy, từ trong gương thình lình nhìn thấy một người khác, bị dọa đến mức run rẩy, kêu lên một tiếng theo bản năng: “A!”
Chẳng biết từ lúc nào Giang Dự Thành đã xuất hiện, thân ảnh đầy ma quái xuất hiện sau lưng cô, ánh mắt sâu thẳm u tối nhìn chằm chằm cô từ trong gương.
Kinh hãi vừa chậm chậm qua đi, Trình Ân Ân nhìn thấy mình trong gương, thiếu chút nữa lại ngay lập tức kinh hãi trở lại.
Cô luống cuống tay chân tùy tiện kéo một bộ quần áo che người mình, sốt ruột nói: “Chú chú chú đi ra ngoài trước!”
Chưa bao giờ trải qua giây phút quẫn bách như vậy, cô mắc cỡ muốn chết. Đôi mắt cũng không dám nhìn Giang Dự Thành, quay lưng lại không ngừng rụt người lại chui vào trong một góc.
Anh trở về lúc nào, vì sao không hề nghe thấy chút tiếng động nào? Xong rồi, dáng vẻ vừa rồi có phải là cũng bị thấy hết rồi không? Thật là ngốc nghếch…. Lúc thay quần áo có phải là cũng bị thấy rồi không?!
Giang Dự Thành đứng tại chỗ bất động, ánh mắt không còn nhìn vào tấm gương nữa mà nhìn thẳng vào, rơi trên người cô.
Ánh mắt của anh không như là một vật hiện hữu, hơn nữa còn có nhiệt độ, Trình Ân Ân cảm thấy làn da của mình cũng nhanh chóng muốn bốc cháy. Nghĩ đến việc mau chóng mặc quần áo lại, nhưng lại không thể mặc vào ngay trước mặt anh.
Anh không lên tiếng, cũng không đi, cô vừa tức giận vừa quẫn bách, gấp đến độ gần như khóc lên: “Chú Giang, đừng có nhìn em!”
“Không kịp nữa rồi.” Cuối cùng Giang Dự Thành mở miệng.
Anh đã đứng yên ngoài cửa thật lâu, cho dù là những gì nên nhìn thấy hay không nên nhìn thấy cũng đã thấy hết. Không biết là nên nói cô quá tập trung hay là nói cô phản ứng quá mức chậm chạp với nguy hiểm.
Nước mắt của Trình Ân Ân thật sự rơi xuống: “Em không biết chú về nhà, em còn tưởng rằng… Chú đừng nhìn em, em còn chưa mặc quần áo tử tế. Chú quay người đi chỗ khác được không?”
Giang Dự Thành trầm mặc nhìn cô.
Ngược lại anh thật sự chưa hề thấy qua mặt này của cô. Trước kia, ở trong chăn của anh còn hết sức trôi chảy mà cởi quần áo, khóc muốn anh ngủ với cô, không ngủ còn tức giận nữa chứ.
Anh bước về phía trước một bước, Trình Ân Ân lập tức trốn ra sau, “Bốp" một tiếng đụng vào cái gương.
“Khóc cái gì?” Cánh tay của Giang Dự Thành đưa tới, kéo cô vào trong ngực, lòng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô, “Sớm muộn gì em cũng là của anh, nhìn thấy thì có sao đâu.”
Câu nói này như vậy lại có tác dụng thần kỳ khiến Trình Ân Ân bình tĩnh một chút, không khóc nữa, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.
Cô thích anh, cũng nguyện ý đem cả thân lẫn tâm của mình giao cho anh.
Nhưng mà….
Cô bỗng nhiên không đầu không đuôi nhỏ giọng nói: “Em còn chưa thành niên mà.”
Giang Dự Thành hiểu rõ ý tứ của cô, nhưng vẫn cố tình không hiểu “Hử?” Một tiếng hỏi, “Sau đó thì sao?”
Trình Ân Ân đỏ mặt, giọng nói nhỏ đến mức dường như không rõ: “Chưa thể ngủ với nhau…”
Giang Dự Thành cười một tiếng.
Trình Ân Ân càng lúng túng hơn, vô cùng xấu hổ, làm sao cô có thể nói ra những lời này chứ, quá là không biết xấu hổ rồi.
Trong lúc còn đang ảo não, nghe được tiếng nói Giang Dự Thành trên đỉnh đầu cô: “Còn 25 ngày nữa.”
“Gì cơ?” Trình Ân Ân mờ mịt.
“25 ngày nữa,” Giang Dự Thành cúi đầu gần sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp kích động màng nhĩ của cô, “Liền có thể ngủ chung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com