• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76




Thời điểm này, ngay cả đề cập đến anh trai mình Trình Ân Ân còn không muốn, chứ đừng nói đến chuyện nói ra. Nhưng dáng vẻ của Giang Dự Thành thực sự là không bình thường, ánh mắt, thần sắc đều phảng phất như đang giấu giếm cái gì đó.

Cô chỉ khách sáo hỏi một câu: “Đã trễ như vậy rồi, anh có việc gì không?”

“Là đã khuya.” Giang Dự Thành nhìn cô, ánh mắt ảnh đạm không biết nên dừng ở chỗ nào.

Cuối cùng cũng xác định dự cảm của mình là thật, tình trạng của anh không đúng lắm. Tiếp tục im lặng một hồi lâu, để bàn tay đang che ngực xuống.

“Anh sao vậy?”

“Không sao.” Khuỷu tay của Giang Dự Thành chống ở tay vịn, nhéo nhéo ấn đường.

Trình Ân Ân đang muốn nói tiếp, anh bỗng nhiên đứng dậy đi về phía cô, đi thẳng đến trước mặt, làm cho lưng cô dựa vào mặt bàn hơi ngửa ra sau, mới dừng lại. Lòng bàn tay anh phủ lên cổ Trình Ân Ân, ngón tay chậm rãi mơn trớn trên động mạch đang đập.

“Ân Ân, em không ngoan.” Ánh mắt của Giang Dự Thành u ám, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cô, bên trong giọng nói có chút ủ dột đè nén.

Trình Ân Ân quay đầu, nhưng không thể nào tránh được bàn tay của anh.

“Anh luôn cho rằng em trong suốt trước mặt anh, bây giờ xem ra không phải vậy. Mấy năm nay, ánh mắt em nhìn anh không giống như lúc trước. Anh cứ nghĩ là em trưởng thành, bây giờ mới biết là vì trong mắt em còn lẫn những thứ khác.”

Trong không khí phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, cũng không hiểu được những gì anh nói, Trình Ân Ân nhíu mày: “Anh say rồi sao?”

“Anh thích ánh mắt em nhìn anh trước kia,” Giang Dự Thành nói, “Trong mắt chỉ có anh.”

“Lúc tôi nhìn anh, trong mắt đương nhiên là có anh rồi.” Trình Ân Ân muốn lấy tay anh ra nhưng không được, mạnh miệng, “Mắt tôi đâu có bị lác.”

Giang Dự Thành không để ý đến cơn giận nho nhỏ của cô, ngược lại thu lại giọng điệu cao thâm khó đoán, buồn bã nói: “Những cái em nhìn được đều là những gì người ta muốn em thấy. Trong đôi mắt em có chứa sự rắp tâm của người khác.”

Hai tay của Trình Ân Ân nắm lấy cổ tay anh, cô không thích cái tư thế như bị bóp cổ này.

“Rốt cuộc anh đang nói tới cái quái gì vậy?”

“Ngốc nghếch.” Tay phải của Giang Dự Thành rút khỏi cổ cô, lập tức chuyển qua nắm lấy cổ tay cô, “Bị người ta dắt mũi rồi.”

Trình Ân Ân rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, có chút chậm chạp: “Tôi ngốc, nếu như không ngốc thì sao có thể thích anh được chứ (*).”

Cô muốn tránh khỏi Giang Dự Thành, bị anh một lần nữa níu lại cánh tay kéo về phía trước: “Em muốn leo lên làm gì anh (*)?”

(*) Ở đây nữ chính dùng từ 上 (thượng) có nghĩa là nhìn trúng, nhưng nam chính lại cắt chữ lấy nghĩa xuyên tạc, ý chỉ đến chuyện cấm trẻ con (Thank Jen baobei <3).

Trình Ân Ân muốn hất tay ra nhưng thất bại, Giang Dự Thành nắm chặt cánh tay của cô, giằng co không xong.

“Chuyện do chính tay anh làm mà anh không biết hay sao?” Trình Ân Ân bỗng nhiên cao giọng nói, nhớ đến chuyện Giang Tiểu Sán vẫn đang còn ngủ ở trong phòng, lại lập tức dừng lại, “Anh hại chết anh trai tôi, lại kết hôn với tôi không phải chỉ vì cổ phần anh ấy để lại hay sao?!”

“Anh hại chết cậu ấy…” Giang Dự Thành a một tiếng, “Em chắc chắn như vậy, muốn anh chịu trách nhiệm cho hơn một trăm mạng người trên chiếc máy bay kia? Nếu anh thật sự muốn nuốt mất đống cổ phần kia, em ở bên cạnh anh mười năm, anh có bao nhiêu cơ hội có thể giết chết em?”

Anh bóp lấy cánh tay Trình Ân Ân, trong đêm tối ánh mắt lạnh xuống có chút khiếp người, “Trình Ân Ân 17 tuổi tin tưởng anh, vì sao em lại không tin? Mười năm này, anh chỉ mang lại cho em hoài nghi thôi sao?”

“Vì anh gạt tôi!” Nước mắt của Trình Ân Ân bộp một tiếng lăn xuống, con mắt đỏ hồng, giọng nói vì kìm nén nên lộ ra thêm nhiều ấm ức, “Tại bệnh viện, anh trai của tôi rõ ràng là chưa chết, anh lại nói với tôi là anh ấy đã chôn thân nơi biển cả… Vốn dĩ em có cơ hội gặp mặt anh ấy một lần cuối, anh lại giấu giếm tôi, không cho tôi gặp anh ấy… Trên thế giới này, người tôi tin tưởng nhất là anh, vậy mà anh lại lừa gạt tôi.”

Cuối cùng cô vẫn thoát ra từ trong tay Giang Dự Thành, lui về sau mấy bước, đôi mắt mang theo hận ý nhìn anh chằm chằm. “Nếu như anh không thật sự thẹn với lương tâm, vì sao anh lại lừa gạt tôi?”

Bàn tay trống rỗng, cái lạnh của ban đêm vô hình chui vào da thịt, giống như kim châm bén nhọn lại dày đặc.

Im lặng một hồi lâu, Giang Dự Thành trả lời, “Là ý của anh trai em. Cậu ấy không muốn để em thấy được dáng vẻ bị thương của cậu ta.”

“Tôi không tin.” Trình Ân Ân lắc đầu như chém đinh chặt sắt. Cô lấy mu bàn tay chùi chùi nước mắt, “Anh ấy sẽ không có chuyện không gặp tôi, vì sao anh ấy không muốn cho em gặp anh ấy lần cuối được, không thể nào…” Nói xong câu cuối cùng đã nghẹn ngào.

Trong số những người được cứu lên vẫn còn dấu hiệu của sự sống, tình trạng của Trình Lễ Dương là nặng nhất. Lúc ấy chỉ còn chút hơi tàn, không ai biết được tột cùng vì sao anh có thể sống sót. Vụ nổ mạnh khiến cho nửa thân người anh cháy đen, một chân bị gãy vặn vẹo, xương đâm xuyên ra ngoài khỏi lớp da thịt, còn có mấy vết thương nặng do xác máy bay đâm vào, nghiêm trọng nhất là một mảng bên ngực phải, làm một bên phổi bị thương.

Tình trạng thảm hại như vậy khiến cho Giang Dự Thành chấn động thật sâu, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Lễ Dương liền hiểu được vì sao trong điện thoại lại cố tình căn dặn “Đừng dẫn Ân Ân theo”.

Lúc đó, Trình Lễ Dương gần như đã hết hơi hết sức, đang nằm trên một cái giường đơn với tấm drap màu trắng đã nhuộm đầy máu, hơi thở mong manh nở nụ cười, nói: “Tôi sợ sau này con bé nhớ đến tôi đều dưới dáng vẻ đẫm máu này, con bé sẽ gặp ác mộng. Nha đầu kia, nhát gan sẽ bị hù dọa.”

“Cậu ấy sợ sau này em nhớ tới cậu ấy sẽ bị ác mộng.” Giọng nói của Giang Dự Thành trầm thấp.

Câu nói này làm cho Trình Ân Ân bỗng chốc khóc toáng lên, ngồi xổm xuống mặt đất, toàn bộ thân thể đều run rẩy.

Cô đã xem qua giấy chứng tử cùng với báo cáo thương tật của Trình Lễ Dương. Những từ ngữ ngày càng tàn nhẫn trong đống báo cáo kia khắc thật sâu vào trong đầu óc của cô làm cho mỗi đêm khi cô nghĩ đến liền không khống chế được mà khóc lớn.

Anh trai của cô tốt như vậy, vì sao lại phải trải qua chuyện vừa thống khổ vừa tàn nhẫn như thế?

“Cho dù là gặp phải ác mộng, tôi cũng muốn gặp anh ấy!” Trình Ân Ân khóc đến khàn giọng, siết chặt nắm đấm, “Tôi làm sao có thể sợ anh ấy được, anh ấy là anh trai tôi mà…”

Giang Dự Thành im lặng.

Thật lâu sau, anh bước lên trước, đưa tay muốn ôm cô, Trình Ân Ân lui về sau một bước, né tránh.

“Anh trai tôi đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vì tôi đã phải chấp nhận nhiều thứ như vậy, anh ấy chỉ có tôi. Trên thế giới này chỉ có mình tôi quan tâm anh ấy, tôi lại để cho anh ấy lẻ loi trơ trọi mà ra đi. Trước khi anh ấy ra đi, nhất định là nhớ đến tôi thế nhưng tôi lại cách xa anh ấy nhiều như vậy… Tôi không chào tạm biệt anh ấy, ngay cả một lần cuối tôi cũng không thấy được…”

“Chuyện gì anh cũng có thể gạt tôi được, nhưng chuyện này, cả đời tôi sẽ không bỏ qua được.”

Áp lực cùng với im lặng lan tràn trong phòng khách tối lờ mờ, im lặng đến bất thường, tất cả âm thanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc không kiềm chế được của Trình Ân Ân.

Đồng hồ dường như cũng bước đi chậm hơn để tránh làm phiền.

Rất lâu sau đó, “Cạch” một tiếng, Giang Dự Thành đặt một cái chìa khóa lên mặt bàn màu trắng.

Không khí đang đứng im lại một lần nữa chuyển động.

Giang Dự Thành nhấc một túi sách đặt lên trên bàn trà, gác qua đầu bàn trà, “Sách giáo khoa của em đều ở chỗ này. Anh đã thay em ghi danh thi Đại học, những giấy từ như hồ sơ đăng ký em không cần lo lắng, tất cả đã được chuẩn bị xong.”

Đôi mắt của Trình Ân Ân sưng lên vì khóc, mặt chôn trong cánh tay, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.

“Anh đã mời một vị giáo sư dạy toán đã về hưu về phụ đạo một-một với em, thứ hai bắt đầu.”

Trình Ân Ân vẫn ngồi xổm nơi đó không hề nhúc nhích.

Giang Dự Thành nhìn cô một hồi, nói: “Đứng dậy đi.”

Trình Ân Ân không để ý đến anh.

“Ở trên máy bay cậu ấy có viết cho anh một bức thư.” Giang Dự Thành nói.

Câu nói này phảng phất như một cái công tắc, Trình Ân Ân lập tức nâng lên khuôn mặt đang khóc đến mờ mịt, ngẩng đầu lên đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía anh.

“Muốn đọc không?” Nếu như giờ phút này bầu không khí không quá áp lực, thần thái của Giang Dự Thành quá mức bình tĩnh thì rất giống như một ông chú kỳ quái cầm bánh kẹo ra dụ dỗ một đứa bé.

Mới vừa rồi Trình Ân Ân đối với anh còn vừa hận vừa tức, mắc câu cũng rất là nhanh nhẹn, còn có chút chưa hiểu rõ tình huống, vì sao đột nhiên lại xuất hiện một bức thư, trước hết vẫn ngây ngốc gật đầu.

“Đứng dậy.” Giang Dự Thành nói thêm một lần nữa.

Trình Ân Ân lập tức đứng lên, chủ động đi về phía, còn giả vờ khóc thút thít nhẹ giọng hỏi: “Thư gì vậy?”

Giang Dự Thành đưa tay lau nước mắt cô, cô cũng không né tránh. Giang Dự Thành lau sạch nước mắt trên khuôn mặt cùng khóe mắt cô, sau đó mới thu tay lại.

“Đi ngủ đi, chờ đến sáng mai khi em đã bình tĩnh lại, sẽ cho em xem.”

“Tôi muốn xem bây giờ.” Trình Ân Ân hít mũi một cái, cố gắng thôi thút thít.

Giang Dự Thành rũ mắt nhìn cô: “Không nghe lời?”

Trình Ân Ân mím môi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn nhịn xuống mà trả lời: “Nghe lời.”

Giang Dự Thành ừ một tiếng: “Đi ngủ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK