Rõ ràng là dưới mặt đất là trời trong gió nhẹ, trên tầng mây lại có chút âm trầm, máy bay bay xuyên qua những đám mây. Trong cabin yên tĩnh chỉ nghe được giọng nói nhẹ nhàng đang hướng dẫn, nhắc nhở hành khách sắp bay đến tầng bình lưu.
Từ sau khi làm thủ tục, Trình Ân Ân nhắm nghiền hai mắt, trong đầu lại không hề có chút yên ổn nào. Một mực không ngủ được, rất nhiều hình ảnh trước và sau khi mất trí nhớ xuất hiện giao thoa.
Giống như mở ra một cái chốt, quá nhiều ký ức lập tức xông ra từ trong cái hộp kín, thu hút những tin tức chấn động, đại não vẫn còn kẹt lại trong sự thay đổi lưu chuyển cường độ cao, huyệt Thái dương nhảy lên thình thịch, đau đớn từng cơn.
Cô không có bất kỳ hành lý nào, máy bay hạ cánh trực tiếp đón xe đi ra bờ biển.
Lái xe là một ông chú người bản địa, để râu ria. Lúc khởi động xe, nhìn qua cô một cái từ kính chiếu hậu đặt bên cạnh, nói: “Hôm nay không phải là một ngày thích hợp để ra biển. Dự báo thời tiết nói có mưa to, cô nhìn mấy đám mây bên ngoài xem, trời lập tức trở gió đó.”
“Không sao cả.” Giọng nói của Trình Ân Ân có chút suy yếu.
Ông chú lại liếc nhìn cô một cái: “Cô gái, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện để khám không? Ra biển còn nhiều cơ hội khác, đừng có nhất thời hồ đồ, chờ một lát nữa gặp mưa lại bị cảm.”
Từ khi bắt đầu khôi phục trí nhớ, sắc mặt Trình Ân Ân không tốt tí nào, đôi môi không chút huyết sắc. Trên máy bay cũng không ăn gì, một miếng nước cũng không uống. Lúc này nhìn dáng vẻ của mình từ trong gương cảm thấy rất khó coi.
“Đi ra biển.” Cô khăng khăng.
Nói xong sợ ông chú kia lại nói dông dài, trực tiếp nhắm mắt lại.
Đến bờ biển, thuê một chiếc ca nô cỡ nhỏ ra biển. Sắc trời ngày càng tối, tầng mây cũng đang thấp xuống dần chuẩn bị cho một cơn mưa to kéo đến.
Người lái ca nô là một anh chàng trẻ tuổi, cũng chính vì tuổi trẻ nên mới có gan tiếp nhận yêu cầu của Trình Ân Ân. Lái ra cách bờ khoảng chừng năm sáu cây số mới dừng lại.
“Vị trí mà chị nhắc đến chắc là nơi này. Chuyện hơn mười năm trước, tôi cũng không tận mắt chứng kiến. Nếu như cha tôi ở đây, đoán chừng có thể biết được vị trí chính xác.”
Đằng trước là mênh mông sóng nước không thấy bờ, phía sau, đằng xa xa có thể nhìn thấy được bãi biển. Vẻ mặt của Trình Ân Ân hốt hoảng, giống như không nghe thấy cậu ta nói gì, chỉ im lặng quan sát màu nước biển xanh thẫm.
“Ai, vì sao chị phải tìm đến chỗ này?” Sau lưng cô, cậu trai trẻ khom người xuống, giống như cô nhìn vào trong nước.
Đưa ra loại yêu cầu kỳ quái, thời tiết ác liệt như thế còn nhất định phải ra biển hay đi lên núi, thường thì không phải là đội thám hiểm thì cũng là khảo sát khoa học. Đằng này lại là một cô gái nhỏ, dĩ nhiên là không giống rồi. Nhìn bộ dáng này, không phải là đến tưởng niệm một người quá cố thì dứt khoát chính là tự tử vì tình. Nhất là nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía kia của cô…
Trong lòng chàng trai trẻ căng thẳng, vội vàng giữ vững tinh thần nhìn chằm chằm động tác của cô, sợ cô không cẩn thận mà tự sát. Đừng có đùa, nếu như người đã leo lên thuyền của cậu ta mà xảy ra chuyện. Trừ khi cậu cũng nhảy xuống theo nếu không cho dù thể nào cũng không thể nào rửa sạch được tội danh.
Trình Ân Ân vẫn ngoảnh mặt làm ngơ cậu ta như cũ, nằm phục người xuống, chậm rãi tới gần nước biển.
“Ôi ôi ôi, bình tĩnh! Chị muốn làm gì?” Chàng trai trẻ lập tức vươn tay chuẩn bị sẵn nếu như cô vừa có động tác sẽ kịp thời bắt lấy cô.
Trình Ân Ân chỉ đưa bàn tay vào trong nước, nửa bàn tay không nhúng vào, cảm nhận chuyển động của dòng nước cùng với nhiệt độ.
Thật lạnh.
Lúc đầu chỉ là lạnh, dần dần, sau một thời gian dài, lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập xương cốt.
Cô không chịu nổi, rút tay về, nhìn mặt biển không có chút biến hóa.
Tay đưa qua đưa lại tạo lên một gợn sóng nhỏ, rất nhanh bị biển cả cuốn đi, vô thanh vô tức biến mất, thậm chí còn không bằng gợn sóng do gió tạo ra. Giống như năm đó hơn trăm người vùi thân nơi này, bây giờ cũng không để lại bất kỳ dấu vết dư thừa nào.
Không biết lúc anh trai rơi xuống biển có lạnh không, có sợ không.
Anh nhất định là nhớ đến cô, nhưng ngay cả nhìn thấy anh một lần cuối cùng cô cũng không thể.
“Phải đi rồi.” Gió càng ngày càng lớn, từng giọt mưa nhỏ xuống khiến cho chàng trai trẻ ngẩng đầu, mắt nhìn mây đen càng thêm tối tăm, “Phải nhanh lên, không có thời gian, đợi lát nữa sóng lớn, hai chúng ta sẽ mắc kẹt ở chỗ này.”
Đôi mắt của Trình Ân Ân nhìn làn nước biển tĩnh mịch một lần nữa, lấy mu bàn tay chùi nước mắt, ngồi trở lại.
“Đi thôi.”
Ca nô bắt đầu tăng tốc, mưa rơi càng lúc càng lớn, thân ca nô lắc lư càng lúc càng mạnh. Sóng biển một lần lại một lần nữa tích trữ sức mạnh, không ngừng kích động dưới thân ca nô, giống như muốn lật tung bọn họ.
Trình Ân Ân nắm lấy tay vịn, quay đầu nhìn thoáng qua.
Biển cả mới vừa rồi lộ vẻ êm ả yên ổn, không biết bị cái gì chọc giận, gió lớn tạo nên sóng to, từ phía sau khí thế hùng hổ đuổi theo mà đến.
“Nắm chặt----!” Chàng trai trẻ đang ngồi phía trước gào lên như muốn xé rách cổ họng.
Trình Ân Ân vô thức nắm chặt, nằm cả người xuống.
Một giây sau, phía bên phải ca nô bị chấn động mạnh một cái, như bị một sức mạnh nào đó hung hăng đánh trúng, cả chiếc ca nô bỗng nhiên mất đi cân bằng nghiêng về phía bên trái.
Nước biển hung hăng tạt lên người giống như cái tát của một người khổng lồ, lạnh băng cùng đau đớn vừa trực tiếp vừa mạnh mẽ.
Trình Ân Ân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt choáng váng, thậm chí còn không xác định là mình có còn ở trên ca nô hay không. Trải nghiệm cảm giác mất trọng lượng làm cho cô cảm thấy sợ hãi tột cùng, theo bản năng gắt gao nắm tay tay vịn, hai cánh tay bởi vì quá dùng sức mà cứng ngắc phát run lên.
Cảm giác mất trọng lượng nhanh chóng biến mất, cô dường như bị quăng lên rồi lại nặng nề rơi xuống, cái mông của cô lộn xộn trên ghế. Lúc này mới phát hiện ca nô đã thăng bằng trở lại, không biết trở về từ trong cõi chết sau cơn sóng kia như thế nào, phi nhanh đi vào trong bờ biển.
Một đường hữu kinh vô hiểm (*), cuối cùng cũng thành công lên bờ.
(*) 有惊无险 – Hữu kinh vô hiểm, chỉ những việc nhìn qua rất đáng sợ nhưng lại không gặp nguy hiểm gì (Theo Baidu).
Lúc bước xuống từ ca nô, nửa người của Trình Ân Ân đã ướt đẫm. Tình trạng của chàng trai kia cũng không tốt hơn so với cô là mấy, cởi áo khoác ngoài ra vắt một cái, nước ồ ạt chảy xuống.
“Kích thích không?” Cậu nắm lấy vạt áo thun bên trong vắt nước mấy lần, liếc nhìn qua Trình Ân Ân, giọng điệu còn mang theo ý cười, cũng mang theo ngông cuồng của tuổi trẻ.
Dù sao cũng bởi vì bản thân mà liên lụy, suýt tí nữa mất mạng, Trình Ân Ân nói, “Hôm nay cảm ơn anh. Tôi sẽ trả tiền cho anh gấp đôi.”
“Cơn sóng như vậy với tôi mà nói là chuyện thường ngày thôi.” Chàng trai mặc lại cái áo khoác vừa mới vắt nước được một nửa, “Nhưng nếu cô muốn cho, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Trình Ân Ân cũng không quan tâm đến chút tiền này: “Cậu nên nhận được.”
Những người lái ca nô tư nhân này rất nhiều, mọi người giống như cũng quen biết nhau, lúc chàng trai trẻ bước qua đám người cũng hỏi han ân cần.
“Nhìn mày kìa trên người đã ướt như chuột lột, không cho mày nhận mày không cần phải nhận. Sóng lớn như vậy, cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi không sợ chết.”
Chàng trai trẻ cười hì hì: “Không sao cả, mạng của em lớn hơn cả sóng.”
“Ai da, cười tươi như vậy, lần này kiếm được không ít tiền chứ hả?”
“Cô gái kia ra giá hai vạn.”
“Vì hai vạn mà mạo hiểm như vậy, không đáng.”
Chàng trai trẻ đợi mọi người nhao nhao nghị luận xong, thân ảnh gầy gò yếu ớt kia cũng đi xa mới nói: “Vừa rồi còn tăng lên gấp đôi, thành bốn vạn.” Không đợi mọi người kịp biểu đạt hết kinh ngạc, ngay sau đó nói, “Có một người đàn ông nói cho tôi thêm 10 vạn, chỉ cần để cho cô ấy không xảy ra chuyện gì.”
“Cái gì mười vạn? Vì sao tao lại không biết?”
“Ra biển một tiếng đồng hồ được 14 vạn. Đệt! Mẹ nó sớm biết tao đã nhận rồi, mày không nói sớm.”
Ngay trước khi nhận tôi cũng đâu có biết. Chàng trai trẻ lười nói nhiều lời, phủi mông một cái đứng dậy đi.
Mưa ở thành phố D không thể so với những cơn mưa nhỏ rả rích ở thành phố A, dùng bốn chữ mưa to gió lớn để hình dung thì không có gì thích hợp bằng. Từ trên ca nô bước xuống thân người của Trình Ân Ân ướt một nửa bên, chưa đến mấy phút, bên còn lại cũng bị xối ướt.
Vùng phụ cận, khách sạn quán bar mọc lên ở khắp nơi. Cô tìm một khách sạn gần đó nhìn sáng sủa một chút bước vào, nước nhỏ từ tóc tai cùng quần áo nước tí tách, lấy chứng minh thư cùng với thẻ ra cũng ẩm ướt ròng ròng, đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch.
“Muốn một phòng có thể nhìn thấy biển.”
Một đôi tay vươn ra từ quầy lễ tân lấy hai tấm thẻ, Trình Ân Ân lại nói thêm một câu: “Tầng cao một chút.”
“Phòng điều hành (*) tầng 27, ban công nhìn ra biển, quý cô xem có được không? Giá hai ngàn…”
(*) 行政套房 – Tiếng Anh là Executive Suite, là một phòng khách sạn hạng sang. Ngoài phòng ngủ có giường king size thì trong phòng thường được chia ra phòng khách tách biệt, đôi khi còn có cả nhà bếp, nhà ăn và một phòng tắm rộng rãi.
Trình Ân Ân ngắt lời: “Có thể.”
Đăng ký phòng xong, tiếp tân đưa biên lai thẻ phòng cùng tấm thẻ của cô qua. Phỏng chừng là nhìn thấy toàn thân ướt đẫm của cô, lại hỏi: “Quý cô, có cần chuẩn bị cho cô thuốc trị cảm mạo không?”
“Không cần.” Trình Ân Ân nhận đồ đưa qua, “Cho dù là chuyện gì cũng không cần quấy rầy tôi.”
Thang máy vừa lúc không có ai, cô mệt mỏi đến sắp hỏng rồi, có nén xúc động muốn dựa vào thang máy, thẳng tắp đứng đó. Đến tầng 27, đi ra khỏi thang máy, tiếng bước chân bị thảm hấp thu hết. Quét thẻ mở cửa, đồ đạc tiện tay quăng trên mặt bàn, xông vào bồn tắm, ghé vào bồn rửa tay nôn khan mấy lần.
Đến trưa vẫn chưa ăn gì. Bên trên ca nô còn lắc lư một trận như vậy, đã sớm buồn nôn.
Không nôn ra được bất cứ thứ gì, cô mở vòi sen, bên trong tiếng nước chậm rãi chảy rào rào, ngồi dậy, cởi quần áo bước vào phòng tắm đứng.
Đầu đau đến mức muốn nổ tung, đi vào tắm nước nóng. Lúc bước ra khỏi phòng tắm đôi mắt Trình Ân Ân hình như hoa lên, không nhìn rõ được cái gì. Tóc cũng không sấy, nước ướt sũng theo sợi tóc chảy xuống, cô sờ soạng đi đến bên giường, ngã xuống.
*
“Cả ngày không hề mở cửa?”
Văn phòng Thành Lễ, Giang Dự Thành đứng trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ bóng đêm đậm đặc như mực, giữa lông mày anh nhíu chặt lại.
“Từ 9 giờ rưỡi tối qua đi vào trong phòng khách sạn, không hề bước ra ngoài, đến bữa ăn cũng không gọi, hoặc gọi bất kỳ dịch vụ phục vụ phòng nào. Cô ấy còn đặc biệt dặn dò cho dù là chuyện gì cũng không cần làm phiền.” Phương Mạch Đông một năm một mười trả lời.
“Chị ấy sẽ không nghĩ quẩn, trốn ở trong phòng….” Phạm Bưu còn chưa nói xong, nhận được ánh mắt của Phương Mạch Đông, vội vàng ngậm miệng.
Giang Dự Thành cũng không tức giận, nhìn qua cửa sổ nói: “Cô ấy sẽ không.”
Có lẽ Trình Ân Ân có rất nhiều bệnh vặt như tự ti, mẫn cảm, thậm chí là đa nghi nhưng cô tuyệt đối được công nhận là một người mẹ tốt.
Tuổi thơ bất hạnh cùng chuyện thiếu thốn tình thương từ cha mẹ chính là kiêng kị lớn nhất của cô. Cho nên sau khi có Giang Tiểu Sán, cho dù là nuôi dưỡng hay dạy dỗ đều tận tâm gấp trăm nghìn lần. Cô đã từng thiếu thốn hết thảy, từ nhỏ đã nếm qua khổ, cho dù là một phân một hào cũng không muốn cho con mình trải qua.
Cho dù cô hận Phương Mạn Dung cùng với Trình Thiệu Quân nhưng trước mặt Giang Tiểu Sán vẫn đóng vai một người mẹ tốt, một đứa con ngoan. Ngay cả mỗi lần cãi nhau với Giang Dự Thành đều nhất định sẽ giấu giếm không cho Giang Tiểu Sán biết một chút nào.
Ngày đó biết chân tướng cái chết của Trình Lễ Dương là lần duy nhất cô mất khống chế. Cãi nhau ngay trong phòng khách với anh, cuồng loạn kêu khóc, cuối cùng đánh thức Giang Tiểu Sán đang ngủ.
Đó là lần đầu tiên Giang Tiểu Sán thấy tận mắt cha mẹ mình cãi nhau, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đó của Trình Ân Ân, bị dọa đến ngây người một chỗ.
Cho dù lúc đó dường như là thời khắc mất đi lý trí, Trình Ân Ân vẫn lập tức kéo mình trở về từ biên giới sắp sụp đổ kia. Cô thu lại tất cả oán hận cùng phẫn nộ, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Tiểu Sán xin lỗi:
“Có phải là hù dọa Sán Bảo Nhi rồi không? Xin lỗi con, mẹ không gào khóc nữa, mẹ sẽ nhỏ giọng nói chuyện. Sán Bảo Nhi đừng sợ, mẹ xin lỗi…”
Cô sẽ không phí hoài bản thân mình.
Vì Giang Tiểu Sán, cô cũng sẽ sống thật tốt.
“Nhân viên tiếp tân nói hôm qua cô ấy bị mắc mưa, toàn thân ướt đẫm, có lẽ là sinh bệnh.” Phương Mạch Đông nói.
Giang Dự Thành đứng ở đó một lúc lâu, mới quay người đi đến chỗ bàn làm việc, vừa nói: “Đợi thêm chút nữa. Nếu như sáng mai không có động tĩnh, gọi người mở cửa vào xem.”
*
Giấc ngủ này rất nặng nề, lúc tỉnh lại, cả người có cảm giác mệt mỏi vô lực. Ngoài cửa sổ một màu đen kịt, thỉnh thoảng lấp loáng phản xạ từ sóng nước.
Trình Ân Ân đưa mắt nhìn thời gian, 03 giờ 18 phút ngày 14 tháng 3.
Vậy mà cô đã ngủ hơn một ngày, 29 tiếng đồng hồ.
Nhắm mắt lại nhưng không ngủ được nữa, trời còn chưa sáng. Cô bước xuống giường, đi đến ban cảnh nhìn ra biển, nhìn mặt biển đằng xa.
Hình như mưa đã tạnh, nhưng mặt biển lại không hề yên ả, giữa đêm khuya yên tĩnh thủy triều im lặng phun trào.
Bên cửa sổ có một hàng ghế treo làm bằng mây tre, được lót bằng tấm đệm nhìn thoải mái dễ chịu cùng gối ôm. Trình Ân Ân lại trực tiếp ngồi trên mặt đất, ôm chân, dựa vào bức tường đằng sau, nhìn biển đến ngẩn người.
Từ màn đêm cho đến tảng sáng, cô vẫn ngồi ở đằng kia, như một con búp bê lớn, không hề nhúc nhích.
Tia nắng đầu tiên dâng lên từ phía mặt biển, tia nắng ban mai mang theo hy vọng chiếu rọi lên người cô.
Rất lâu trước đó, Trình Ân Ân đòi ra biển nhìn mặt trời mọc, Trình Lễ Dương cũng nghỉ phép dẫn cô ra biển, mỗi ngày cô đều dậy không nổi, một lần lại một lần bỏ lỡ cơ hội được cùng anh ngắm mặt trời mọc.
Khi đó không biết một khi bỏ lỡ, cả một đời không còn cơ hội.
Nhưng mà Trình Lễ Dương chưa từng trách cô. Lúc quay về, cô ảo não vì mình ngủ nướng, Trình Lễ Dương còn cười nói: “Không sao cả, có thể ngủ nướng là phúc khí. Anh cố gắng làm việc như vậy, không phải là để em được ngủ nướng hay sao.”
Đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Trình Ân Ân muốn đứng lên, chân vừa mới cử động lại cảm thấy cực kỳ tê dại. Cô vẫn duy trì tư thế giữ nguyên cố gắng nhịn, mới chống đất đứng lên, bước đi giống như giẫm lên đinh, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy điện thoại bàn của khách sạn.
Đồ ăn rất nhanh được đưa đến, sau khi người phục vụ rời đi, giám đốc bộ phận buồng phòng dẫn mấy vị nhân viên đến, riêng phần mình ôm trong ngực mấy bộ quần áo.
“Cô Trình, đây là trang phục chuẩn bị cho cô, đã giặt giũ sạch sẽ và là ủi phẳng phiu.”
Trình Ân Ân đứng ở phòng ăn nhìn chằm chằm mấy bộ quần áo đã được chuẩn bị hoàn chỉnh, im lặng một lát nói: “Phục vụ của khách sạn các anh thật tốt, còn bỏ tiền ra chuẩn bị quần áo cho khách.”
Cổ họng của cô có chút ấm ách, mới đầu còn tưởng là do mới ngủ dậy, nhưng đến lúc này hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, đại khái là cảm rồi.
Giám đốc vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Là Giang tiên sinh chuẩn bị cho cô.”
Trình Ân Ân không có chút phản ứng, trước khi ngồi xuống bàn, lúc cầm lấy thìa nói: “Đặt ở chỗ đó.”
Hai ngày rồi cô chưa ăn gì, uống hai muỗng canh, khẩu vị được thức tỉnh, cảm giác đói bụng cũng vì đó mà thức dậy.
Bên kia, Giám đốc còn nói câu gì đó, cô căn bản không nghe thấy, chỉ cúi đầu lo ăn uống, ngay cả người rời đi lúc nào cũng không biết.
Khách sạn này đồ ăn cũng không tồi, cũng có thể là cô cực kỳ đói bụng, ăn cái gì cũng thấy rất ngon.
Sau khi ăn xong, Trình Ân Ân đi đến giá để trang phục rực rỡ muôn màu như tiệm bán quần áo, tùy ý chọn một bộ quần áo đi thay.
Dĩ nhiên số đo vừa vặn, đối với cô Giang Dự Thành hết thảy đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Trình Ân Ân xuống lầu, lúc đi ngang qua sảnh lớn, một nhân viên mặc đồng phục của khách sạn chạy chậm qua hai tay cung kính đưa cho cô một cây dù.
Cây dù màu đen nhìn không hề bắt mắt nhưng lại là một tác phẩm tiêu biểu của thương hiệu Brigg của Anh. Tay cầm mây Malacca, mặt dù làm bằng tơ lụa, lại là một thiết kế độc nhất vô nhị, đường cong nơi cán dù được điều chỉnh dựa theo bàn tay của chủ nhân, trên chỗ bảng tên bằng vàng còn khắc “C&C”.
Giang Dự Thành cũng không phải là một người đặc biệt để ý, đặt một cây dù đặc biệt như vậy. Là vì Trình Ân Ân rất thích một bộ phim Nhật, trong phim có giới thiệu phương thức của cây dù: “Lúc mở ra nghe như âm thanh khi bước trên tuyết đầu mùa.”
“Mặc dù bây giờ trời không mưa nhưng mấy ngày nay xác suất có mưa rất cao. Cô Trình đi ra ngoài vẫn là cầm theo dù đi.” Giọng điệu của nhân viên công tác giống như đang dỗ dành.
Trình Ân Ân nhìn chằm chằm cây dù kia một hồi, cái gì cũng không hỏi, cũng không nhận đi đến cửa cầm một cái dù khách sạn chuẩn bị cho khách.
Cũng màu đen nhưng so với cây dù đặt riêng kia kém xa.
Nhân viên công tác rất gấp, cầm cây dù đuổi tới: “Cô Trình, cô dùng cây dù này đi.”
“Nói anh ta về đi.” Trình Ân Ân nói.
Nhân viên công tác rõ ràng sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Trình Ân Ân xem dù như một cây gậy, chống lên mặt đất, vòng qua đối phương đi ra ngoài.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Chú Giang: QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com