Thành Lễ, văn phòng Tổng giám đốc.
Đoạn Vi nằm co quắp trên mặt đất, mặt mũi đau khổ nhưng trên người lại không hề có vết thương rõ ràng nào. Phạm Bưu ngồi xổm trước người cô ta, rũ đôi mắt xuống nhìn chằm chằm cô ta (*), tràn ngập xem thường.
(*) Trong raw để chỗ này là hắn (他), editor chỉnh lại thành cô (她) cho hợp với văn cảnh.
“Thư ký Đoạn, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng nghiệp nhiều năm như vậy rồi. Trước kia vì sao ta lại không phát hiện con người con người cô lại có tâm cơ sâu như vậy. Ẩn núp bên người chị Trình của tôi nhiều năm như vậy, một chút đuôi cáo cũng không hề lộ ra, rất có khả năng giả vờ cũng rất có khả năng nhẫn nhịn nha. Cái này gọi là gì, nếm mật nằm gai? Mài kiếm mười năm (*)?” Anh giơ ngón tay phải lên, “Luận về tâm kế, vẫn là phụ nữ các người trâu bò.”
(*) 十年磨一剑 – Mài kiếm mười năm, ẩn dụ cho hình ảnh dùng nhiều năm để tôi luyện khắc khổ (Theo Baidu).
“Anh dựa vào đâu mà châm chọc khiêu khích tôi? Tôi đã làm sai cái gì?” Đoạn Vi che phần bụng, từ kẽ răng thốt ra những lời nói run rẩy, “Tôi yêu anh ấy, cái này cũng sai sao?”
Phạm Bưu xùy một tiếng, “Đã đến lúc này, cô còn cãi bướng cái gì. Chị Trình của tôi náo loạn đòi ly hôn với Thành ca, đều do cô hại. Cô nói xem cô làm sao cái gì? Đầu năm nay phá hoạt gia đình của người ta như thế mà có thể coi như hợp tình hợp lý hay sao?”
Đoạn Vi cười lạnh: “Tôi ‘phá hoại’? Tôi có nói lời nào là giả dối không? Tôi chỉ nói cho cô ta chuyện xảy ra, có chuyện nào là không thật đâu. Bọn họ vốn là không hợp nhau, miễn cưỡng ở cùng nhau chính là tra tấn, tôi chỉ giúp hai người giải thoát thôi!”
“Ai, con mẹ nó, đệt!” Phạm Bưu lưu loát xắn tay áo, “Mấy người làm công việc có trình độ đều đổi trắng thay đen như vậy? Giải thoát, thế nào, còn phải cảm ơn cô ư? Nếu không để tôi làm một cái cờ thưởng cho cô để cô bỏ vào quan tài nhé!”
Trên đầu Đoạn Vi đều là mồ hôi lạnh, sợi tóc hỗn độn dán trên gò má, ánh mắt nhìn anh chằm chằm vẫn giữ nguyên sự quật cường.
“Anh dám giết tôi? Hôm nay nếu tôi chết ở chỗ này, anh, Giang Dự Thành, toàn bộ Thành Lễ đừng nghĩ có thể hoàn toàn thoát tội.”
Phạm Bưu hừ cười một tiếng, chậm rãi nhìn ngón tay mình: “Cô là một cô Thư ký xinh đẹp sáng giá, xinh xinh đẹp đẹp mà bày ra trên mặt bàn, có khả năng là những thủ đoạn dơ bẩn vẫn chưa hề thấy qua. Trong cái vòng này không có mấy người có bàn tay sạch sẽ, Thành ca của tôi thiện tâm, không thích làm mấy chuyện hạ lưu. Nhưng nếu cô đã khi dễ trên đầu chúng tôi…” Anh giật khóe miệng một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, “Cô có tin là tôi có thể khiến cô không chút tiếng động mà biến mất khỏi thế giới này không, chừng tám năm hay mười năm sau không còn ai nhớ đến cô nữa.”
Thân thể của Đoạn Vi lập tức rụt về sau, sau lưng đập trúng ghế sô pha.
Đối với sự sợ hãi của cô ta, Phạm Bưu rất hài lòng, đứng dậy bước ra hai bước, cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại, vừa có người nhận ngay cả tiếng chào hỏi cũng không thèm nói, nói thẳng: “Gọi hai người lên, kéo con mụ này ra khỏi đây đi, đừng làm bẩn văn phòng của Thành ca.”
Cúp điện thoại xoay người lại, phát hiện Đoạn Vi đang giãy dụa cố gắng bò ra đằng sau ghế sô pha, đang cầm một cái di động màu trắng, ngón tay hoảng loạn gõ gõ vào màn hình.
Phạm Bưu bước hai bước đi qua, vươn tay cướp điện thoại, cơ bắp trên cánh tay cứng như sắt. Nhưng không biết sức lực của Đoạn Vi từ đâu tới, cô ta gắt gao nắm lấy điện thoại không buông tay. Phạm Bưu trở tay bắt lấy cổ tay cô ta nắm lấy, sau đó đè bả vai vặn một cái, khiến cho toàn bộ cánh tay từ chỗ vai đến khớp nối trực tiếp trật khớp.
Ngay cả tiếng gào đau đớn Đoạn Vi cũng không thể thốt ra được, đầu cắm xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, im lặng miệng há ra. Cánh tay phải bị ghim xuống với tư thế bị vặn.
Phạm Bưu nhìn thoáng qua điện thoại, tức giận nói: “Còn muốn báo cảnh sát. Tôi khuyên cô đừng có uổng phí sức lực, chuyện này chưa xong đâu. Thành ca còn chưa quyết định xử lý cô như thế nào, đừng nói cảnh sát, ngay cả ông trời cũng không thể nào mang cô đi được.”
Đúng vào lúc này, cửa văn phòng đang được khóa trái truyền đến tiếng mở khóa. Phạm Bưu lập tức đứng lên, sắc mặt đề phòng nhìn qua. Toàn bộ người của phòng Thư ký đã đi khỏi, cả tầng lầu không còn người thứ ba.
Cửa mở ra, Giang Dự Thành người đi rồi giờ lại quay lại.
Phạm Bưu nhẹ nhàng thở dài: “Thành ca, sao anh lại quay lại?”
Giang Dự Thành không nói gì, đóng cửa lại, xoay người, sắc mặt rất nhạt, không có một chút gợn sóng.
Anh liếc qua Đoạn Vi đang nằm rạp một cách chật vật trên mặt đất một cái. Phạm Bưu lập tức quay người, bắt lấy bả vai Đoạn Vi, thuần thục kéo trở về. Đoạn Vi thở hổn hển một tiếng, tay trải chống ghế sô pha đứng lên, vô thức sờ cánh tay phải.
Sau đó vội vàng nhào qua chỗ Giang Dự Thành đang không kịp chuẩn bị, ngã trên mặt đất bên cạnh chân Giang Dự Thành, ôm lấy chân anh.
“Giang tổng…” Bên trong tiếng nói của cô ta mang theo nghẹn ngào. Trong hơn một tiếng khổ sở bị tra tấn, trong thời khắc này hoàn toàn ấm ức, “Anh đừng để anh ta tra tấn em nữa, em đau quá.”
Giang Dự Thành rũ mắt.
Đoạn Vi khóc không thành tiếng: “Em chỉ là… em làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì em yêu anh thôi. Mỗi ngày nhìn thấy anh như vậy, thấy anh đối xử tốt với chị Trình như vậy. Em không thể nhịn được mà suy nghĩ, nếu như người ở bên cạnh anh là em thì tốt biết bao…”
Đến phiên khóc lóc bộc bạch, thực sự là nghe khiến cho người ta đau lòng.
Giang Dự Thành lại không hề có một chút phản ứng nào, đôi mắt kia, so với bất kỳ thời khắc nào trở nên lạnh lùng hơn.
Đoạn Vi khóc càng thêm bi thương: “Em biết là em si tâm vọng tưởng, nhưng em chưa hề làm ra chuyện gì thực sự có lỗi trong chuyện của hai người. Em van anh, bỏ qua cho em đi….”
Giang Dự Thành cúi người, bóp chặt cổ cô ta đẩy về sau một cái, gáy của Đoạn Vi đụng trúng bàn trà, vang lên một tiếng trầm đục. Cô ta giãy dụa muốn gỡ tay anh ra, lại phát hiện trong một khắc đó, thần sắc của anh lạnh lẽo khốc liệt cùng tàn nhẫn.
“Tôi chưa từng động tay với phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ.”
Đoạn Vi tuyệt vọng rơi nước mắt.
“Giang Dự Thành tôi sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta tính kế thành như vậy. Cô rất có bản lĩnh.”
“Em không có tính kế với anh, mỗi câu nói của em đều là tình hình thực tế, là do chị Trình nhạy cảm đa nghi, mới có thể…”
Đoạn Vi có ý giải thích, Giang Dự Thành liếc mắt qua một cái, rốt cuộc nửa câu sau bị ngăn lại trong cổ họng, không dám nói tiếp.
Giang Dự Thành buông cô ta ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lấy một điếu thuốc từ trong gói thuốc lá ra.
“Cô là cái thá gì?”
Anh đốt điếu thuốc, cầm điếu thuốc hút một hơi, làn khói mỏng manh che khuất đôi mắt anh, ý lạnh bên trong giọng nói không giấu đi được. “Cô ấy nhạy cảm đa nghi thì sao? Coi như có giết người phóng hỏa cũng không đến lượt cô chỉ trích nửa chữ.”
Phạm Bưu chen miệng vào nói: “Chị Trình nhạy cảm đa nghi như thế nào đều có Thành ca đặt ở đầu quả tim cẩn thận che chở. Thành ca là người cô ấy ỷ lại nhất, nếu không phải là cô sau lưng giở trò quỷ, mỗi ngày đều nói những chuyện kia để tẩy não, thì vì sao cô ấy lại ngày càng lo nghĩ ngày càng nghi ngờ?”
Dáng vẻ của Đoạn Vi mười phần chật vật, đau đớn trên cơ thể làm cho cô ta dường như không có chút sức lực nào mà cử động, cứ như vậy miễn cưỡng dựa vào bàn trà, nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của Giang Dự Thành. Một hồi lâu, cô bỗng nhiên bật cười. Ban đầu là một trận cười tự giễu khàn khàn, lâu dần giọng cười ngày càng lớn, ban ngày ban mặt nghe thấy nhưng không hiểu đúng là có mấy phần khủng bố.
“Giang Dự Thành,” lần đầu tiên cô ta gọi thẳng cái tên này, “Đến cùng là cô ta có chỗ nào đáng giá để anh yêu cô ta như thế? Trong lòng cô ta, ngay cả một sợi tóc của người anh trai chết mười năm của cô ta, anh căn bản cũng không sánh nổi! Anh hại chết anh trai của cô ta, còn lừa cô ta mười năm, có chết cô ta cũng không tha thứ cho anh!”
“Con mẹ nó, mày nói hươu nói vượn cái gì đó!” Phạm Bưu đi tới ném cô xuống đất, túm lấy tóc cô ta, “Còn nói mày không nói dối câu nào, mẹ nó mày xúi giục ở sau lưng nên chị Trình mới cho rằng Thành ca hại chết anh trai của chị ấy.”
Cửa văn phòng lại được mở ra một lần nữa, hai cậu thanh niên mặc áo khoác da đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này không hề có chút ngạc nhiên nào, giống như nhìn nhiều thành quen, còn ba hoa nói: “Bưu ca, loại chuyện này cũng không cần anh trực tiếp động tay. Để em tới, đảm bảo sẽ trị người đến khi phục tùng …”
Ánh mắt chạm đến thân ảnh của Giang Dự Thành bên cửa sổ, hai người lập tức dừng lại, chuyển sang cung kính trong giây lát: “Giang tổng.”
Phạm Bưu hừ lạnh một tiếng, buông Đoạn Vi ra, nhìn hai cậu thanh niên nhấc cằm một cái: “Trói người lại.”
Hai người đi lên đầu tiên dùng băng dính dán miệng Đoạn Vi lại, sau đó nhanh chóng lấy ra một đoạn dây trói tay chân Đoạn Vi lại.
“Thành ca, xử trí như thế nào?” Phạm Bưu hỏi.
“Báo cảnh sát.” Giang Dự Thành nói.
“Cái gì?” Phạm Bưu khiếp sợ, “Báo cảnh sát làm gì, chúng ta tự thú hay sao?”
“Tủ sắt ở văn phòng bị trộm, mất đi một khoản kếch xù cùng với hồ sơ cơ mật.” Giang Dự Thành nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ý lạnh trên mặt vẫn chưa tan hết.
Lúc này Phạm Bưu mới phản ứng kịp: “Vậy cô ta…”
Giang Dự Thành cúi đầu dập điếu thuốc, “Trước hết giam lại đã. Gọi cho Phương Mạch Đông nhìn chằm chằm vào chỗ điều tra kinh tế phát lệnh truy nã.”
Đoạn Vi liền hiểu ý tứ của Giang Dự Thành, kinh ngạc trừng to mắt, sau đó liều chết giãy dụa, miệng bị dán kín, chỉ có thể phát ra mấy tiếng “Ưm ưm” thấp kém.
Một khi trở thành tội phạm bị truy nã, nửa đời sau của cô ta sẽ bị phá hủy.
Lúc trước khi Trình Lễ Dương còn sống, thường nói đùa Giang Dự Thành, người này mặt lạnh mà tâm cũng lạnh. Chỉ có duy nhất một chỗ tốt chính là không hề biết giận, xưa nay không hề nổi giận, bởi vì căn bản anh không thèm để ý cái gì.
Trình Ân Ân là người duy nhất nhận được sự dịu dàng của anh, đối với cô cũng rất ít khi bày ra khuôn mặt lạnh lùng.
Những năm này, anh chỉ tức giận có duy nhất một lần chính là lần ly hôn kia. Bởi vì cái chết của Trình Lễ Dương mà xảy ra tranh chấp, Trình Ân Ân đứng ở phía đối lập còn đối chọi gay gắt với anh.
Tính cách của Giang Dự Thành hướng nội, nhưng mười năm sớm chiều ở chung, Trình Ân Ân có thể cảm nhận được tâm tình của anh.
Ban ngày lúc anh rời đi dáng vẻ quá mức khác lạ. Trình Ân Ân vẫn luôn nhớ kỹ cái nhìn kia của anh, bao hàm rất nhiều thứ, lạnh lẽo cùng với tức giận một cách rõ ràng.
Cô không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng nhớ thương nên đến đêm cũng không ngủ được an ổn, nửa đêm bỗng nhiên thức giấc.
Cô đi ra phòng khách rót nước, ngoài của phòng ngủ đèn cảm ứng âm thanh tự động sáng lên.
Đứng bên cạnh bàn uống mấy ngụm nước, quay người muốn về phòng, thình lình nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở trên ghế salon. Cô bị dọa kêu lên một tiếng, nửa ly nước cũng vì đó mà thất thủ rơi xuống đất.
Giang Dự Thành im lặng nhìn cô, không mở đèn phòng khách, chỉ có ánh sáng hắt đến từ hành lang, chiếu đến đôi mắt sâu thẳm của anh.
Trình Ân Ân kinh hồn vuốt vuốt ngực, đứng dậy khỏi bàn.
“Vì sao anh lại ngồi ở đây hù dọa người khác? … Không đúng, anh vào đây bằng cách nào?”
“Chìa khóa chỗ này luôn ở chỗ anh.” Giang Dự Thành nói, “Lúc anh của em đi công tác, còn nhờ anh chăm sóc em, không nhớ sao?”
Xưa nay chưa hề sử dụng, chỉ là tôn trọng mong muốn của cô. Cô không muốn anh đến, anh sẽ không đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com