- Cứ tiếp tục như vậy Chung Linh sẽ chết mất.
Trái tim cô lại nâng lên cao.
- Còn cần cô nói sao.
Diệp Tử nói xong cũng xông lên:
- Chung Linh cô cố chống đỡ, tôi tới giúp cô…
Vừa dứt lời, Diệp Tử bị hất mạnh xuống đất.
Nhìn Chung Linh và Diệp Tử nằm trên mặt đất, cô dời tầm mắt nhìn về phía cô bé, phát hiện cô bé cũng đang nhìn cô chậm rãi đi tới:
- Bây giờ không ai có thể cứu chị rồi! Chị, chị rất không ngoan đó…!
Cô cảm thấy có một lực lượng vô hình chạm vào cổ cô, thân thể chậm rãi nâng lên cao, giống như bị người ta bóp chặt cổ, thật sự không có người tới cứu cô rồi.
- Con bỏ qua cho bọn họ đi! Người có lỗi với con là mẹ.
Tiểu Hoa vài ngày không gặp vậy mà lúc này lại xuất hiện, sao cô cảm thấy cô ấy và cô bé này quen nhau nhỉ?
- Tiểu Hoa, cô đi mau, cô bé này rất lợi hại.
- Mẹ!
Cái gì? Cô chẳng quan tâm mình bị quẳng ngã xuống đất, trong đầu đều là dấu chấm hỏi, Tiểu Hoa là mẹ cô bé này sao? Lúc Tiểu Hoa chết vẫn còn là sinh viên đại học, sao có thể có con lớn như vậy được?
- Mẹ?
Giọng nói của cô bé vừa vui vẻ chậm rãi nhỏ xuống, giống như đứa bé bình thường không đòi được thứ mình thích:
- Mẹ, con sẽ vô cùng ngoan, vô cùng nghe lời, mẹ đừng bỏ con mà.
Cô bé lập tức lại giống như khoe ra chỉ những xác người đàn ông trên mặt đất:
- Mẹ, bọn họ đều là những người xấu bắt nạt chị gái nhỏ, con giết bọn họ rồi…!
Tiểu Hoa vẫn im lặng không nói, trong mắt tràn đầy bi thương, nói:
- Là lỗi của mẹ, con đừng làm những chuyện ác nữa, không có kết cục tốt đâu.
- Không làm chuyện ác sẽ có kết cục tốt ạ? Mẹ cũng gặp con rồi? Diêm Vương sẽ thu nhận con? Con có thể đầu thai một lần nữa, đúng không ạ?
Giọng nói của cô bé lại sắc bén trở lại:
- Không thể, con căn bản chưa từng tồn tại trên thế giới này, cho dù con không làm cũng sẽ không có kết cục tốt.
- Thực xin lỗi, đều là lỗi của mẹ.
- Con không trách mẹ.
Hai tay cô bé giơ lên muốn ôm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lại không có ý muốn ôm cô bé, cô bé vô cùng chán nản bỏ hai tay xuống:
- Vì sao mẹ thích chị ấy nhưng không thích con?
Nói xong còn âm âm u u nhìn cô một cái.
Ngay khi cô bé đắm chìm trong bi thương, Chung Linh ném một lá bùa đỏ tươi về phía cô bé, lúc lá bùa đó chạm vào cô bé, ánh sáng màu đỏ tỏa ra xung quanh, cô nghe thấy tiếng cô bé thét thê lương một tiếng “Mẹ”, đợi ánh sáng màu đỏ biến mất, đã không thấy tung tích cô bé đâu.
Tiểu Hoa lập tức ngồi sững sờ trên đất, ngẩng đầu bất lực nhìn cô:
- Cô giết con bé hai lần, nhưng… Nhưng…
Cô có thể cảm nhận được bi thương của Tiểu Hoa, lại không giúp được cô ấy chuyện gì, chỉ có thể đi qua ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
- Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.
- Tô Tô, không qua được rồi…
- Được, chúng ta nên đưa cô ấy rời đi.
Không biết Diệp Tử nhảy lại gần từ lúc nào:
- Đợi lát nữa trời sẽ sáng đó!
Cô bảo vệ Tiểu Hoa ở sau người, nghĩ đến vừa rồi Chung Linh làm cho những hồn ma đó hồn phi phách tán, càng thêm phòng bị nhìn Chung Linh và Diệp Tử:
- Hai người không được làm tổn thương Tiểu Hoa.
- Tô Tô, oán niệm của cô ấy không ít hơn cô bé kia đâu, cô hỏi một chút xem cô ấy hại bao nhiêu người rồi.
Cô quay đầu nhìn Tiểu Hoa, mà Tiểu Hoa bất lực lắc lắc đầu với cô:
- Cô có chứng cứ gì chứng minh cô ấy hại rất nhiều người? Dù sao cô không thấy là được.
Cô quen Tiểu Hoa chỉ là một nữ quỷ nói rất nhiều, sẽ vui vẻ hỏi cô yêu con rắn nhỏ hay không, cũng sẽ khổ sở hỏi cô có phải cô ấy không thể làm mẹ nữa hay không…
- Cô - -
- Tô Tô, cô mau tránh ra.
Nhìn thấy cô và Chung Linh giằng co, Diệp Tử nhanh chóng nhảy tới nhảy lui.
Ngay lúc Chung Linh cố gắng kéo cô ra, cô ôm cổ cô ấy:
- Tiểu Hoa, cô đi mau, cô đi mau.
- Nhưng…
- Đừng lo lắng, cô ấy là người bắt quỷ chứ không phải người bắt người, sẽ không làm gì được tôi, cô đi mau đi!
May mà sức lực của cô mạnh, có thể kiềm chế Chung Linh một lát.
Không biết qua bao lâu, cô nghe Chung Linh lạnh lùng nói:
- Cô ta đã đi rồi.
Sau đó cô ấy không quay đầu lại tiêu sái rời đi, không cần nghĩ cũng biết cô ấy tức giận, rất tức giận.
Diệp Tử nhìn Chung Linh rời khỏi, lại nhìn cô một lát:
- Tô Tô, cô xong đời rồi, cô thật sự xong đời rồi! Ai da, cô làm tôi tức chết rồi.
Sau đó cũng nhảy đuổi theo Chung Linh.
Một mình cô đứng trong tầng hầm ngầm âm u lạnh lẽo, không biết để Tiểu Hoa chạy là đúng hay sai, chỉ là lúc đó trong lòng cô nghĩ không thể để Tiểu Hoa biến mất. Mãi cho đến rất lâu về sau, cô mới biết được mình sai hoàn toàn, người đã chết nên trở lại nơi bọn họ nên đi, cho dù lưu luyến thế giới này đến mức nào.
Vào ban đêm, cô mơ một giấc mộng, trong mộng có Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nói với cô, cô ấy nhớ ra mình chết như thế nào… Một năm đó cô ấy giống như cô vậy, ôm đầy chờ mong đi tới thành phố Y, tưởng tượng cuộc sống sinh viên đại học tốt đẹp phong phú như thế nào.
Nhưng cô ấy lại bị một đám người đánh ngất mang tới một kho hàng hoang vắng, cô ấy bị mười mấy người làm nhục một ngày một đêm, nếu không được người ta phát hiện, có lẽ cô ấy đã sớm chết bên trong kho hàng rồi.
Sau này mỗi ngày cô ấy trốn trong ký túc xá không dám tiếp xúc với người khác, mãi đến khi cô ấy phát hiện mình đã mang thai. Cô ấy không biết đứa bé là con của ai trong đám người đó, cô ấy hận đứa bé này, càng hận những người đã hủy đi nhân sinh của cô ấy, nhưng cô ấy càng không có dũng khí sống trên thế giới này nữa, cho nên cuối cùng cô ấy lựa chọn tự sát.
Cô ấy còn nói với cô, những người làm nhục cô ấy đều đã chết rồi, cô bé đó là quỷ nhỏ trong bụng cô ấy huyễn hóa mà thành, cho tới bây giờ, cô ấy cũng không có biện pháp yêu đứa bé kia.
Sau khi tỉnh mộng trời còn chưa sáng, cô ngồi một mình trên giường ngẩn người, khó trách oán hận của cô bé nặng như vậy, mình tồn tại vốn là một sai lầm, cũng không có người chờ mong cô bé đi đến thế giới này, cuối cùng còn bị mẹ mình tự tay giết chết…
- Vĩnh viễn đừng tin lời quỷ nói.
Không biết con rắn lớn ở bên cạnh cô tỉnh dậy từ lúc nào, cô quay đầu nhìn anh một cái, suy nghĩ ý của anh.
- Anh cũng cảm thấy tôi không nên để Tiểu Hoa chạy sao?
Đôi mắt con rắn lớn ở trong đêm đen có vẻ vô cùng sáng ngời, anh nhìn cô một lát, nhắm hai mắt lại, ngay lúc cô cho rằng anh đã ngủ, anh lại nói một câu:
- Không cần suy nghĩ.
Ngày hôm sau, cô đi đến nhà Chung Linh.
Dù sao người ta đã cứu cô, cô lại thả quỷ người ta muốn bắt đi, tuy nếu để cô chọn lại một lần nữa mà nói cô vẫn sẽ làm như vậy, nhưng cô cảm thấy có chút băn khoăn.
Người mở cửa là Chung Linh, lúc nhìn thấy cô đứng ngoài cửa cô ấy có chút kinh ngạc, sau đó nghiêng người để cô đi vào.
Cô không nhìn ra cô ấy còn tức giận hay không, im lặng đi vào trong:
- Chuyện đó…
- Thực ra tôi là cô nhi.
Cô vừa định giải thích, Chung Linh liền ngắt lời cô nói:
- Cô nhớ rõ trước đây, mỗi lần gia đình tụ tập đều vô cùng náo nhiệt.
Dường như cô nhi và gia đình tụ tập có chút mâu thuẫn, tuy trong lòng cô có vô số nghi vấn, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
- Gia đình tôi chuyên bắt quỷ, mà tôi có con mắt âm dương, tư chất xuất sắc, từ nhỏ đã được người nhà ký thác kỳ vọng cao, cũng thường xuyên mang tôi đi phong ấn các loại quỷ vào trong mật thất.
Chung Linh nhìn cô khóe môi nhếch lên nụ cười cay đắng:
- Người nhà tôi đều bị tôi hại chết… Cô quen biết một nữ quỷ tên là Linh Mộc ở trong mật thất, cô ta khác những con quỷ mà tôi nhìn thấy, cô ta cũng nói với tôi rất nhiều chuyện thú vị, cũng thích nghe tôi nói đủ loại chuyện.
- Trước đó tôi cũng giống như cô, cho rằng có thể trở thành bạn với quỷ. Nhưng chính vì tôi tin Linh Mộc nên mới thả cô ta ra, mới hại chết tất cả người nhà của tôi, nếu không có mẹ liều mạng bảo vệ tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ chết trong tay cô ta.
Cô không nói được một câu nên lời, lại càng không thể nói một câu giải thích nên lời, nhất định là nhiều năm như vậy Chung Linh đều sống trong hổ thẹn, hơn nữa cũng không thể dễ dàng tha thứ cho một hồn ma tồn tại.
- Đến nay tôi vẫn chưa tìm được Linh Mộc, không thể báo thù cho người nhà.
Cô nhìn thấy tay Chung Linh nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào trong da thịt:
- Nhất định sẽ tìm được.
Cô lợi hại như vậy, nhất định sẽ làm được thôi.
Bầu không khí trong phòng vô cùng thấp, cô vốn không có bạn bè, càng không biết nên an ủi người khác như thế nào, tay chân luống cuống ngồi ở chỗ đó, mà Chung Linh ngồi đối diện cô cúi đầu tràn đầy bi thương.
- Chung Linh Chung Linh.
May mà lúc này Diệp Tử nhảy vào, phá vỡ bầu không khí này:
- Tôi tìm tất cả những nơi nên tìm rồi, đều không tìm thấy hồn phách của tám nữ sinh đó.
- Hồn phách của tám nữ sinh gì?
Vẫn là vụ án thiếu nữ bị cưỡng bức rồi giết hại sao?
Nhìn thấy cô Diệp Tử hừ hừ hai tiếng:
- Sao cô lại tới đây? Còn không phải tại cô, nói không chừng nữ quỷ đó đã mang hồn phách bọn họ đi rồi.
Chung Linh giải thích với cô:
- Hồn phách của tám nữ sinh bị lệ quỷ hại chết đều không thấy nữa, vốn tưởng rằng bị con quỷ nhỏ giấu đi rồi, nhưng tôi và Diệp Tử tìm khắp nơi cũng không thấy.
- Có phải những lệ quỷ này làm hay không?
- Chắc không đâu, những lệ quỷ này đều bị con quỷ nhỏ điều khiển, không có ý thức tự chủ, bây giờ con quỷ nhỏ đã hồn phi phách tán, tất cả các manh mối đều mất hết.
- Chắc cũng không phải Tiểu Hoa làm đâu! Cô ấy cần những hồn phách này làm gì?
Tuy cô nói như vậy nhưng trong lòng lại tồn tại một nghi vấn rất lớn, dường như thời gian Tiểu Hoa xuất hiện quá trùng hợp với các vụ án mạng này.
Nghe thấy cô nói như vậy, Diệp Tử càng tức giận hơn:
- Sao đến bây giờ cô vẫn giúp nữ quỷ đó nói chuyện vậy! Những lời ma quỷ nói mà cô cũng dám tin.
- Chẳng phải cô cũng là quỷ sao?
- Tôi khác, tôi và Chung Linh đã giao hẹn xong sau khi tìm được Linh Mộc giúp cô ấy tôi sẽ đi đầu thai.
Diệp Tử tức giận đến mức dùng móng vuốt nhỏ lông mềm như nhung vỗ vỗ đầu gối cô.
Chung Linh giải vây đúng lúc cho cô:
- Bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm, việc cấp bách hiện giờ của chúng ta là phải tìm được những hồn phách đó, làm rõ người bắt bọn họ đi là người hay quỷ, rốt cuộc người đó muốn làm gì.
Bởi vì băn khoăn trong lòng, cô xung phong nhận việc nói:
- Tôi đi tìm cùng với mọi người.
- Dừng, cô không có một chút tác dụng nào, sẽ không làm được chuyện gì.
- Được rồi Diệp Tử.
Không ngờ tới vậy mà Chung Linh lại an ủi cô:
- Cô cũng đừng tự trách mình nữa, có lẽ thật sự không liên quan đến nữ quỷ đó! Hơn nữa nếu cô ta dám làm chuyện ác, chúng tôi sẽ bắt cô ta trở về. Chỉ là chuyện lần này giống như lời Huyền Dạ đại nhân nói, hẳn là không đơn giản như chúng ta nghĩ.
Hình như Huyền Dạ từng nói như vậy:
- Có phải tìm gặp Lục U Minh thì sẽ có manh mối hay không? Diệp Tử không dám đi, cô có thể tìm giúp các cô!
--------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com