Không giống lúc trước trên sân thượng lại có thêm một người, cô còn chưa phản ứng kịp, Lục U Minh liền đi tới ôm cổ con rắn lớn:
- Cậu còn biết tới gặp tôi nữa này.
Xuất hiện trên sân thượng đúng là con rắn lớn, nhìn bộ dạng hai người bọn họ chắc là quen biết nhau đã lâu, quan hệ cũng không tệ lắm.
Cô vừa mới nghĩ như vậy xong, con rắn lớn liền ghét bỏ đẩy Lục U Minh ra:
- Không phải tôi tới gặp cậu, tôi tới đón cô ấy trở về.
Con rắn lớn nói xong còn chỉ chỉ cô.
- Liễu Huyền Dạ, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu trọng sắc khinh bạn như vậy nhỉ?
Lục U Minh nói ngoài miệng như vậy, nhưng không có một chút tức giận nào:
- Người vợ này của cậu tôi cũng nhìn trúng, hay là tôi chiếm về nhé?
Con rắn lớn quăng cho anh ta một ánh mắt cậu thử xem, anh kéo lấy cánh tay cô định nhảy từ trên sân thượng xuống, cô lập tức ôm lấy cánh tay anh, đáng thương tội nghiệp nói:
- Tôi sợ.
Sau đó anh ôm lấy cô, ấn đầu của cô vào trong ngực anh, vẫn lại là nhảy xuống, vì sao bọn họ đều thích phương thức đi đi về về này nhỉ?
Từ ngày đó sau khi trở về, nhà trọ của chúng cô trở thành trại tập trung, cô cắt hoa quả xong để lên trên bàn trà, nhìn mọi người ngồi trên ghế sofa theo thứ tự là Chung Linh, Lục U Minh còn có con rắn lớn, đương nhiên là không thể thiếu Diệp Tử đang nhảy tới nhảy lui trên bàn trà.
- Chung Linh, có phải hiệu suất làm việc của cô quá thấp rồi hay không? Nhiều ngày như vậy rồi… sao không có một chút manh mối nào?
Lục U Minh oán hận, nói nếu anh ta mất bát cơm, con rắn lớn phải nuôi anh ta.
- Anh là một quỷ sai đều không tìm thấy những hồn phách này, tôi có thể làm gì chứ?
Chung Linh cũng không yếu thế nói.
Trải qua mấy ngày ở chung, kiêng kị của Diệp Tử với Lục U Minh ít đi rất nhiều, lúc này cũng hung dữ nói với anh ta:
- Đúng vậy đúng vậy.
- Cẩn thận tôi lột da thỏ của cô nướng lên ăn đó.
Nghe thấy Lục U Minh nói như vậy, Diệp Tử lập tức bại trận, vẻ mặt ấm ức núp trong lòng Chung Linh.
Thực ra mỗi ngày nhìn bọn họ đấu võ mồm như vậy còn rất náo nhiệt.
- Mọi người định khởi hành lúc nào thế?
Con rắn lớn rất ít nói chuyện cuối cùng đã mở miệng.
- Hôm nay, chậm trễ một giây nói không chừng lại có người hi sinh.
Chung Linh lắc lắc ba lô đã thu dọn xong:
- Hai người thì sao? Muốn đi cùng không?
Nói đến vấn đề có đi hay không, cô vẫn còn tức giận với con rắn lớn.
Chuyện là như vầy, Chung Linh tìm được một chút manh mối thành phố N bên cạnh cũng xuất hiện vụ án thiếu nữ bị giết, vì thế định cùng Lục U Minh đi qua đó xem xét, nói cho cùng rất có khả năng chuyện này liên quan đến Tiểu Hoa, mà cô lại để cho Tiểu Hoa chạy mất, cho nên cô cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này, muốn đi cùng với bọn họ.
Kết quả bắt đầu có vấn đề, con rắn lớn không cho đi…
- Đương nhiên là đi, chỉ là tôi đi cùng mọi người, anh ấy không đi.
Cô thở hổn hển nói, người ta là xà tiên, chẳng muốn quản những loại việc nhỏ nhặt này.
May mà lúc xuất phát con rắn lớn không có ngăn cản các cô.
Từ thành phố Y đến thành phố N chỉ cần một tiếng, nhưng gần một tiếng thiếu chút nữa muốn mạng của cô, Lục U Minh hoàn toàn lái xe thành đua xe.
Lúc xuống xe cô liền ngồi xổm ở ven đường nôn đến chết đi sống lại, đột nhiên cũng có chút hối hận vì không nghe lời con rắn lớn nói.
Đến thành phố N, các cô trực tiếp đi đến khách sạn xảy ra sự việc, nghe nói hai nữ sinh đó đều chết ở nơi này, chỉ là kỳ lạ chính là, theo đạo lý liên tục xảy ra hai vụ án mạng, khách sạn nhà này đã sớm nên đóng cửa, nhưng mà lúc chúng cô đến vẫn buôn bán như cũ, có thể đi vào trong ở.
Khách sạn nằm ở vị trí vùng ngoại thành phía Bắc thành phố N, tên là khách sạn Tường Vi, khu dân cư gần đó cũng không nhiều lắm, chỉ có một khu trường học lâu năm, cho nên đến ngày nghỉ sẽ có một số học sinh đến đó.
Còn chưa tiến vào khách sạn, cô cũng cảm nhận được từng cơn gió lạnh lẽo, chỉ nhìn một cái liền cảm thấy khách sạn này không bình thường. Chung Linh đi vào trước, sau khi xảy ra vụ án mạng, người tới không nhiều lắm, chỉ có một vài người đến ở.
Lúc đứng trước quầy lễ tân với Chung Linh, cô cảm thấy cô gái trước quầy lễ tân luôn hữu ý vô ý nhìn chằm chằm cô, sau khi phát hiện ra cô đang nhìn cô ta, cô ta lại lễ phép cười với cô.
Khách sạn có tổng cộng bốn tầng, các cô đều ở phòng tầng ba, theo như lời Diệp Tử nói, bởi vì cô yếu nhất, gặp được quỷ chỉ biết kêu to, tất cả cùng ở chung một tầng, Chung Linh và Lục U Minh ở hai phòng bên cạnh cô.
Đối với sắp xếp như vậy cô vô cùng hài lòng, sau đó mỗi người trở về phòng thu dọn đồ đạc, hẹn đến thời gian ăn cơm tối sẽ tập hợp ở cửa.
Mới vừa vào phòng, cô liền cảm thấy có bóng đen lướt qua trước mắt cô một cái, lại nhìn kỹ thì không thấy gì nữa, cô an ủi chính mình Chung Linh và Lục U Minh đều đã ở đây, không có việc gì.
Đồ dùng trong phòng đều có vẻ cũ kỹ, thậm chí có vài thứ có dấu vết loang lổ, bởi vì chỉ có một cái cửa sổ rất nhỏ, cho nên cho dù là ban ngày cũng không sáng lắm, cô bật đèn, ném túi lên trên giường.
Khách sạn này ở xã hội bây giờ được xem như là khách sạn giá rẻ, cho nên cũng không thể chờ mong khách sạn tốt bao nhiêu, cô nhìn xung quanh một vòng, buồng vệ sinh vô cùng nhỏ, chắc là đứng hai người thì không thể xoay người, nơi tắm rửa lại càng nhỏ hơn, vòi sen còn nhỏ nước “Tí tách”.
Đương nhiên càng đừng hi vọng có thêm TV và những đồ điện khác, đồ điện duy nhất trong căn phòng chắc là ngọn đèn trên tủ đầu giường, trái lại hình dạng của chiếc đèn vô cùng bình thường, nhưng hình vẽ bên trên là một gương mặt người nhắm mắt, vừa thấy cô còn tưởng rằng thật sự là da mặt người dán lên trên.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt mà lại nhìn có chút mê mẩn, đúng lúc này đột nhiên cô cảm thấy phía sau có người nhìn cô, cô quay mạnh đầu lại không thấy ai cả, trên mặt tường phía sau treo một bức tranh bên trên.
Trong bức tranh là một cô gái im lặng ngồi, bình thản nhắm mắt lại, khoé miệng vẫn còn nở nụ cười. Cô lấy bức tranh này xuống dưới, sau khi chắc chắn nó chỉ là một bức tranh bình thường lại treo trở về tường.
Gần đến thời gian ăn cơm tối, cô đi ra khỏi phòng gõ cửa phòng Chung Linh bên cạnh, gõ mấy lần nhưng không có người trả lời:
- Chung Linh? Chung Linh cô ở đâu?
Gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời cô, vì thế cô lại đến trước phòng Lục U Minh, kỳ là chính là vẫn không có một ai. Lúc này bọn họ đi đâu vậy nhỉ?
Không đúng lắm! Cho dù bọn họ đi nơi khác cũng phải nói với cô một tiếng mới đúng.
Cô giẫm xuống cầu thang bằng gỗ “Kẽo cà kẽo kẹt” đến trước quầy lễ tân, cô gái đứng trước quầy lễ tân nhìn thấy cô liền nhiệt tình hỏi cô cần cái gì.
- Ngại quá, xin hỏi cô có nhìn thấy những người đi cùng cô đâu không?
- Bọn họ đi về phía sau nhà ăn rồi, cô đi dọc theo hành lang này đi đến tận cùng, quẹo trái là có thể nhìn thấy.
- Cảm ơn.
Hai người đó đúng thật là, ăn một bữa cơm đợi cô một lát thì sao chứ? Nói tập hợp ở cửa lại không đợi cô, nghĩ như vậy cô vội vàng đi dọc theo hành lang đến đó.
Không ngờ tới nhìn từ bên ngoài khách sạn này xem ra cũng không lớn, nhưng bên trong lại rất rộng, cô đi dọc theo hành lang năm phút mà chưa đi đến chỗ tận cùng, cửa phòng hai bên đều đóng chặt, trên tường bên ngoài mỗi căn phòng đều treo một bức tranh, những người ở trong tranh đều nhắm mắt lại.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chắc ông chủ khách sạn này thích thể loại như vậy!
Lại đi năm phút nữa cuối cùng cô cũng đi tới cuối hành lang, quẹo trái đi gần mười bước mới đến nhà ăn, cô vừa mới đi vào liền thấy bên trong có rất nhiều người, dường như mỗi bàn đều đã ngồi đầy.
Nhìn thấy cô tiến vào, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía cô, nhất thời cô đổ mồ hôi lạnh sau lưng, tình cảnh này quá quỷ dị rồi. May mà chỉ một lát sau bọn họ đều cúi thấp đầu ăn cơm.
Rõ ràng có rất nhiều người, nhưng trong phòng ăn lại vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ của bát đũa va chạm.
Cô tìm một vòng mới nhìn thấy Lục U Minh và Chung Linh:
- Sao hai người không đợi tôi mà đến đây trước vậy? Tôi còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì rồi.
- Chúng tôi có chút đói bụng, nên xuống đây trước.
Chung Linh cười đẩy một món ăn đến trước mặt cô:
- Mau ăn mau ăn đi.
Nói thật cô cũng đói bụng từ lâu rồi, buổi sáng ăn được một chút đã sớm nôn ra hết, hơn nữa bây giờ sức ăn của con rắn nhỏ càng lúc càng lớn, cho nên mỗi ngày đều muốn ăn nhiều hơn.
Cô nhanh chóng mở nắp đậy bát cơm của mình ra, một cái đầu máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt cô, “A - -” cô che miệng không nhịn được hét ầm lên.
Vậy mà cái đầu này là của cô gái cô vừa nhìn thấy ở quầy lễ tân:
- Chung Linh? Chuyện này…
Cô vừa thét chói tai đã dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng ăn, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía cô, nhưng mà biểu tình trên mặt mọi người đều rất lạnh lùng, dường như không vì vậy mà hoảng sợ, thật sự là hành vi của cô vô cùng khác thường.
- Mau ăn đi! Cô không đói bụng sao?
Giọng nói của Chung Linh lại truyền đến, cô càng ngày càng cảm thấy tươi cười của cô ấy không bình thường, lại nhìn đồ ăn trước mặt cô ấy và Lục U Minh, vậy mà đều là tay chân máu chảy đầm đìa.
Cô quay mạnh đầu, không chỉ đồ ăn trên bàn hai người, tất cả mọi người đều đang nồng nhiệt gặm thịt người máu chảy đầm đìa, vậy mà vừa rồi cô không thấy miệng bọn họ đầy máu tươi?
Không đúng, không phải như vậy…
Cô lại nhìn về phía Chung Linh à Lục U Minh, nhất định hai người không phải là thật, những chuyện cô nhìn thấy cũng không phải là thật.
Cô thật cẩn thận đứng dậy muốn rời khỏi nhà ăn đáng sợ này, Chung Linh lại kéo tay cô lại:
- Đừng đi mà!
Sau đó da mặt trên mặt cô ấy chậm rãi bong ra, chỉ còn lại thịt máu chảy đầm đìa.
“A - -” cô hét lên một tiếng rồi hất tay cô ấy ra, chạy ra khỏi nhà ăn, phía sau cũng lập tức truyền đến tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, gần như tất cả những người trong nhà ăn đang đuổi theo cô.
Cô đi qua hành lang, bỗng nhiên phát hiện những bức tranh ở trên tường đều đã xảy ra thay đổi, những người đó vốn đang nhắm mắt đều mở mắt ra hết, đang quỷ dị nhìn chằm chằm cô.
Chạy một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đi đến được quầy lễ tân, cô gái ở trước quầy lễ tân nhìn thấy cô vẫn lễ phép như trước hỏi cô:
- Xin hỏi cô cần gì ạ?
Cô liếc nhìn cô ta, cô gái trước quầy lễ tân không biết đầu đâu mất rồi, cổ bị đứt nên không ngừng có máu màu đen tuyền trào ra, cô kìm nén ghê tởm dâng lên, muốn nhanh chóng rời khỏi khách sạn đáng sợ này.
Nhưng cửa lớn đã bị khoá, cô kéo như thế nào đều không mở ra được:
- Liễu Huyền Dạ, anh nhanh tới cứu tôi đi.
Thấy những con quái vật đó sắp đuổi đến nơi, cô ngồi sững sờ trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn bọn họ sắp chạm vào người cô, đột nhiên trước mắt cô hiện lên ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cô nghe thấy có người đang gọi cô:
- Tô Tô, mau tỉnh lại.
- A - -
Cô mở mắt ra liền thấy mình vẫn ở trong phòng, liếc mắt nhìn thấy chiếc đèn cổ kỳ lạ trên tủ đầu giường, cô sợ tới mức bật dậy, có người ôm lấy cô từ phía sau, che mắt của cô lại:
- Đừng nhìn, nó sẽ khống chế ý thức của cô.
Là giọng của Lục U Minh, cô kéo tay anh ta đang che mắt mình ra, “Oa oa” khóc rống lên, anh ta cũng bị doạ đến mức chân tay luống cuống, ôm cô không ngừng an ủi:
- Không sao không sao nữa rồi.
Cô mở hai mắt mông lung đẫm lệ ra, lại phát hiện cô gái trong bức tranh trên tường cũng mở mắt ra, con mắt còn chớp một cái, cô lập tức đẩy Lục U Minh ra:
- Anh là ai?
-------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 05/10/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com